Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 744: Nghĩ cách cứu Thập Nhất hoàng tử (3)




Như là đã đoán được từ trước nàng sẽ từ chối, Vũ Văn Địch cũng không quá thất vọng, cắn răng, trong lòng suy nghĩ trong chốc chát, liền nói: “Quận chúa còn nhớ, thái tử Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa vẫn còn ở Bắc Diệu quốc chứ.”

Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên căng thẳng, tay nắm chặt vào một cành cây, một lớp vỏ chút nữa đã bị nàng bóc ra, trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng hiện lên những tia nhọn lạnh lẽo, nói “Ngươi có ý gì?”

“Bắc Diệu quốc rối loạn, đáng nhẽ thái tử Chiến Dã cùng Anh Dạ công chúa phải về Nam Dực quốc cùng với gia tộc Bố Cát Nhĩ, nhưng Anh Dạ công chúa không tìm được Quận Chúa thì nhất định không chịu đi, thái tử Chiến Dã chỉ có thể ở lại cùng nàng, bây giờ hai người đó đang tránh trong Vũ Văn gia, nếu để người của Tu La thành biết thái tử và công chúa của Nam Dực quốc đang ở trong kinh thành, bọn họ sẽ....”

“Vũ Văn Địch!” Hoàng bắc Nguyệt tức giận gầm lên một tiếng “Ngươi dám uy hiếp ta? Ta nói cho ngươi biết, nếu dám động vào một sợi lông của bọn họ, dù ta phải diệt cả Vũ Văn gia cũng sẽ dẫn hai người đó rời đi!”

“Tại hạ đương nhiên tin tưởng Bắc Nguyệt quận chúa có thể làm được, nhưng chỉ sợ chờ đến khi đó, người của Tu La thành cũng đã phát hiện ra.” Vũ Văn Địch nhăn nhó nói, hắn vốn không biết doạ dẫm người khác, huống chi hiện tại đang uy hiếp Hoàng Bắc Nguyệt

#Ân: ta nói ngươi rất ngốc a ngốc! uy hiếp ai không uy lại tìm Nguyệt tỷ! có phải ngươi ăn cơm rảnh rỗi không có việc làm? nếu không có đi tìm lão bà của ngươi mà chơi đùa đi.

Đây cũng không phải chủ ý của hắn, nhưng vì muốn bảo vệ Thập Nhất hoàng tử, không có biện pháp khác.

Ngoại trừ trông cậy vào vị Bắc Nguyệt quận chúa xinh đẹp xuất sắc này thì không còn cách nào khác.

Hoàng Bắc nguyệt lạnh lùng cười, con ngươi trong suốt nhìn thẳng vào hắn, Vũ Văn Địch vội vàng cúi đầu, không dám đối mặt với nàng.

“Được, ta đồng ý, nhưng ta chỉ đem hắn ra khỏi cung, sẽ không bảo vệ hắn.” Miệng vết thương ở trên bụng nàng vẫn còn đau, trong đêm đen Vũ Văn Địch cũng không nhìn thấy sắc mặt của nàng trắng bệch tới mức nào.

“Đây là chuyện hiển nhiên, quận chúa chịu giúp ta đã là một cái ân tình rất lớn rồi!” Vũ Văn Địch lập tức vui mừng nói “Quận chúa yên tâm, nghĩ cách cứu Thập Nhất hoàng tử, những cao thủ của gia tộc Vũ Văn, tùy ý quận chúa điều khiển!”

“Không cần!” Hoàng Bắc Nguyệt phất tay từ chối, chuyện liên quan đến sự sống chết, đối với người chưa từng tiếp xúc qua, nàng không tin được.

Càng nhiều người, chỉ thêm vướng chân vướng tay.

Nhanh chóng lập ra hành động cứu người, trước kia nàng tham gia những chuyện này rất nhiều, nghĩ cách cứu nhân vật quan trọng, chỉ cần có người ở ngoài chi viên, còn nàng sẽ *đơn thân độc mã hành động.

#Ân: đơn thân độc mã _ một mình(một ngựa).

“Ta cần nghỉ ngơi vài ngày, người của Vũ Văn gia tộc chỉ cần bố trí ở bên ngoài, liền có thể chi viện cho Thập Nhất hoàng tử.” Hoàng Bắc Nguyệt mím môi nghĩ: “Còn có, giúp ta vẽ một tấm bản đồ hoàng cung, tốt nhất là bản đồ thiết kế lúc xây dựng!”

Vũ Văn Địch ngây người, nói: “Loại đồ vật như vậy, sẽ không có quốc gia nào giữ lại!”

Nếu để lại sơ đồ thiết kế hoàng cung mà bị lấy trộm, chẳng phải là mối nguy hại rất lớn đối với quốc gia sao?

“Vũ Văn Địch, Vũ Văn gia các ngươi là gia tộc lừng lẫy luôn đi theo các triều đại của Bắc Diệu quốc, lúc xây dựng hoàng cung, hẳn là do nhà các ngươi chịu trách nhiệm, bản đồ thiết kế như vậy, các ngươi sẽ không có sao?”

Vũ Văn Địch nuốt một ngụm nước miếng, trong lòng đối với Hoàng Bắc Nguyệt lại càng kính nể, không thể tưởng được nàng nàng đối với lịch sử của Bắc Diệu quốc lại biết rõ như vậy, chẳng trách nàng làm việc gì bao giờ cũng cẩn thận!

“Được, bản đồ thiết kế ta sẽ tìm, ngài cần nghỉ ngơi trong bao lâu?”( #Ân: ta chém chết ngươi! I)

Hoàng Bắc Nguyệt ấn tay lên vết thương ở trên bụng một chút, môi trở nên tái nhợt nói: “Ba ngày, bất luận như thế nào, trong vòng ba ngày này, các ngươi phải suy nghĩ tất cả mọi cách, để Tề vương không thể giết Thập Nhất hoàng tử.”

“Không thành vấn đề!” Vũ Văn Địch lập tức gật đầu đồng ý, nói “Ta sẽ nói tin tức của ngài cho thái tử Chiến Dã và Anh Dạ công chúa, bảo bọn họ nhanh chóng quay về Nam Dực quốc.”