Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 648: Hoàng thất chính thống (6)




Phía sau có mấy người lục đục đi vào, thấy dáng vẻ của hoàng hậu, đều đưa mắt nhìn nhau, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Vẻ mặt Từ Xưởng cũng như ăn nhầm cứt chó, Quyền vương chẳng phải đã nói không có sai sót mà? Tại sao bây giờ lại như vậy?

Việc lấy máu nhận thân, có nhiều người như vậy chứng kiến, lần này, danh vọng của Tề vương chỉ sẽ càng cao, sợ rằng...

“Tề vương điện hạ đâu? Tề Vương điện hạ thế nào rồi?” Mọi người sau khi nhìn thấy biểu cảm của hoàng hậu, liền bắt đầu tìm kiếm Tề vương.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của hoàng hậu, có người liền nói “Sợ là Tề vương đau lòng nên đã đi rồi, nhìn dáng vẻ của hoàng hậu, giống như ước gì Tề vương không phải là do nàng sinh ra!”

“Đừng nói lung tung, xem, Tề vương tới kìa.”

Mọi người vội vàng quay đầu nhìn, thấy Phong Liên Dực mặc một bộ bạch y, giống như tiên nhân không dính chút bụi phàm từ từ đi tới, phong thái ôn nhã, khiến cho người ta cảm phục.

Ngay cả Vũ Văn Địch nhiều ngày không thấy bóng dáng cũng vào theo.

Làm sao cảm thấy Tề vương lúc này so với lúc trước càng thêm rực rỡ vô song, sắc đẹp tuyệt trần khuynh quốc khuynh thành? Trong chốc lát cảm thấy vị mĩ nhân lúc nãy cũng có chút nhạt nhòa.

Mọi người tự động tránh sang hai bên nhường đường, để Tề vương đi qua, thấy khuôn mặt không chút gợn sóng của hắn, cũng không có dám nói tiếp.

Hoàng Bắc Nguyệt nâng mắt liếc nhìn hắn, con ngươi nhẹ lướt qua, lễ độ gật đầu một cái, liền di chuyển tầm nhìn.

Phong Liên Dực cũng như vậy, quân tử chi giao, mờ nhạt như nước.

“Mẫu hậu.” Đi đến trước mặt Nhã hoàng hậu, Phong Liên Dực ôn hòa mở lời, mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt màu tím, tản ra một loại ánh sáng khiến cho người ta say mê.

Nhã hoàng hậu ngẩng đầu, lại có chút hoảng sợ mà nhìn hắn, thân thể bất giác lùi về phía bên cạnh Quyền vương.

Trước nhiều người như vậy, Quyền vương và Nhã hoàng hậu không thể quá thân mật, nếu không tư tình của hắn với hoàng hậu sẽ bị phát hiện, sau này người trong thiên hạ sẽ chửi mắng hắn!

Vì vậy Quyền vương âm thầm đẩy Nhã hoàng hậu ra, mình thì đứng ở một bên giống như người không có chuyện gì, vuốt chòm râu nói: “Hoàng hậu nương nương quá mức kích động rồi, bình tĩnh một chút đi.”

Không còn Quyền vương làm điểm tựa, Nhã hoàng hậu càng sợ hãi, lôi tay của Phong Nhã Ngọc, run rẩy nói: “Nhã Ngọc, đỡ mẫu hậu trở về.”

Phong Nhã Ngọc rất vô tội mà nói: “Mẫu hậu, người quên rồi? Ta phải đi theo Vũ Văn tướng quân học cưỡi ngựa bắn cung, hôm nay không về cung, hay là để hoàng huynh đưa người hồi cung nhé.”

Nói xong, Phong Nhã Ngọc ngẩng đầu nhìn Phong Liên Dực, mặt mang theo vẻ sùng kính nói: “Hoàng huynh, mẫu hậu hai ngày nay tinh thần không tốt, phải chăm sóc người thật tốt.”

“Yên tâm đi.” Phong Liên Dực cười nói, hơi nghiêng đầu nói với Vũ Văn Địch: “Địch, dạy Thập Nhất hoàng tử cho thật tốt.”

“Đã rõ.” Vũ Văn Địch ngẩng đầu, hướng về phía Phong Nhã Ngọc chào theo kiểu quân lính, Phong Nhã Ngọc lập tức hăng hái phấn chấn, vui vẻ nói: “Chúng ta đi thôi! Đa tạ hoàng huynh!”

Nhìn Phong Nhã Ngọc cùng Vũ Văn Địch một trước một sau rời khỏi, mặt của Nhã hoàng hậu lập tức trắng bệch như tờ giấy, một chút hồng hào cũng không có, môi run run, tay cũng run.

Phong Liên Dực vươn tay cầm lấy tay nàng, thân thiết nói: “Mẫu hậu, trời lạnh rồi, tại sao mặc ít áo như vậy? Tay lạnh như băng.”

Hắn ở trước mặt người ngoài, luôn là người khiêm tốn, dịu dàng ấm áp, động tác điềm đạm này làm cho tất cả những người nhìn thấy tim đều đập mạnh.

Nhã hoàng hậu cũng không ngoại lệ, tim đập loạn xạ, muốn rút tay về, nhưng tay nàng quá yếu không bì được với Phong Liên Dực, bị hắn nắm chặt lại, một chút sức lực để chống lại cũng không có.