Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 609: Ta dẫn ngươi đi (17)




“Đó là trách nhiệm của ngươi, đâu có liên quan gì đến ta.” Hoàng Bắc Nguyệt vô tình nói, đã biết mình có mẹ già con nhỏ thì sao lại không chịu an phận ở nhà, tìm một công việc ổn định mà làm, đằng này lại còn dẫn người xông vào nơi nguy hiểm tìm cơ hội phát tài làm gì.

(Ân: phát tài = làm giàu.) Nếu hắn thật sự sợ sau khi hắn chết, già trẻ trong nhà không còn nơi nương tựa thì hắn sẽ không chạy tới nơi này, đem đầu đặt trên cổ mong kiếm được nhiều tiền! Sự đồng cảm của nàng chưa bao giờ sử dụng với loại người này! Tông Nam mặt như màu đất, mang theo người của mình lặng lẽ đi theo phía sau Băng Linh Huyễn Điểu, ý đồ tìm kiếm một chút bảo vệ. “Lão đại, chúng ta làm sao bây giờ? Cái tên Nguyệt Dạ này so với tử thần còn độc ác hơn!” Tông Nam cắn răng, hung hăng nói: “Nàng bất nhân thì cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa! Nếu phải chết, vậy mọi người cùng nhau chết!” “Lão đại, ý của ngươi là…!” “Dẫn ma thú tới đây, để ta xem bọn họ làm như thế nào!” Tông Nam cúi đầu nhổ ra một ngụm nước bọt, bộ dạng vô cùng dữ tợn. Đám thủ hạ lập tức biến sắc, sau đó sắc mặt của chúng cũng đồng loạt trở nên dữ tợn. Tuy rằng bọn họ đều là những tên lính đánh thuê có thực lực yếu ớt, nhưng bọn họ vào Nam ra Bắc đã nhiều năm, đi theo không ít đại dong binh đoàn, cũng gặp qua rất nhiều cảnh ngộ, lưỡi đao dính máu sớm đã thành thói quen! Hơn nữa, thành thật mà nói, bọn họ đều là một đám người không nhà không cửa, cái gì mà mẹ già con thơ, tất cả đều là lão Đại nói linh tinh! Loại lãng tử như bọn họ không có số thành gia lập nghiệp, nhưng tình nhân ngược lại cũng có vài người! (Ân: thành gia lập nghiệp – có thể hiểu là cưới vợ sinh con, có sự nghiệp ổn định.) “Ta nghe theo lão đại, dù sao cũng chỉ có một con đường chết, nếu có thể kéo theo đám cao thủ và đại nhân vật ở đây chết theo, vậy thì rất đáng giá!” Tông Nam lặng lẽ lấy ra vài thứ đồ từ trong cái nạp giới cấp thấp, sau đó ném cho mấy người bọn họ, dùng tay làm ra vài thủ thế (dấu hiệu bằng động tác tay), sau đó hạ giọng nói: “Đi đi, đừng để cho người khác phát hiện.” Đám người nghe lệnh xong liền chia nhau ra hành động. ********* Bắc Nguyệt Hoàng Triều ********* “A Tát Lôi, cái tên Tông Nam kia không phải là người dễ dàng chịu thua thiệt, ngươi đi theo dõi hắn, đừng để cho bọn hắn làm ra chuyện mờ ám gì.” Hoàng Bắc Nguyệt ngoắc tay gọi A Tát Lôi lên, phân phó vài câu. A Tát Lôi gật gật đầu, thân hình giống như một trận gió nhanh chóng biến mất. Hoàng Bắc Nguyệt chau mày, vẫn có chút không yên lòng. Nàng là người luôn luôn thận trọng, hơn nữa thần kinh nhạy cảm, bởi vậy nàng mơ hồ cảm thấy được sẽ có chuyện gì đó xảy ra. “Vương, người làm sao vậy?” Cát Khắc thấy vẻ mặt nàng không đúng liền hỏi, vương của bọn họ là người phóng khoáng tự nhiên, trên mặt rất ít khi xuất hiện biểu tình nghiêm túc như vậy. Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, quay đầu lại nhìn thoáng qua vực sâu phía sau lưng. Hai bên vực sâu đều là vách núi, trên đó có rất nhiều hung điểu cư ngụ, từng đôi mắt khát máu dữ tợn của bọn nó đang nhìn chằm chằm vào mọi người ở đây. “Cát Khắc…” Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng gọi Cát Khắc đến, nhưng chỉ kịp nói ra hai chữ, vực sâu to lớn đột nhiên rung lên một cái, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại. Đám hung điểu vốn đang đứng trên vách núi kêu gào cũng đột nhiên im bặt, ngay cả đám chim non đang khóc lóc đòi ăn cũng đều ngậm miệng lại. Yên tĩnh, một sự yên tĩnh khiến cho lòng người bất an! Mặc Liên đang ngồi trên lưng Huyễn Linh Thú cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn về phía sau, sau đó nhẹ giọng mở miệng: “Đến (rồi)!” Mi tâm của Phong Liên Dực cũng nhíu lại, người bên cạnh thấy vậy cũng lập tức dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn, trong địa phương yên lặng đến mức quỷ dị này, Tề vương chính là người duy nhất mà bọn họ có thể dựa vào. “Tề vương điện hạ, có phải…” Thượng Quan Vô Vân của Phệ Diễm dong binh đoàn tiến lên hỏi. Phong Liên Dực gật đầu nói: “Thượng Quan thủ lĩnh, ngươi cùng Vũ Văn Chiến đại nhân hãy đưa dong binh đoàn tiếp tục đi về phía trước, tốc độ nhanh lên một chút.”