Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 597: Ta dẫn ngươi đi (5)




Dường như rất đói bụng, bọn chúng không thể chờ được đến khi trở về hang ổ mà lập tức tranh giành với nhau ngay giữa không trung, đem đám người xui xẻo bị tha đi xé thành từng mảnh vụn.

Không ít người chứng kiến hình ảnh này đều cúi đầu nôn mửa.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, cảnh tượng hung tàn này khiến nàng hơi nhíu mày, mặc dù chính nàng cũng đã gặp qua không ít cảnh tượng tương tự, nhưng điều đó không có nghĩa là nàng sẽ không cảm thấy ghê tởm.

Bọn họ xuất hiện, bởi vì có uy áp Thần thú của Tiểu Hổ, hơn nữa Huyễn Linh thú cùng với Mặc Liên cũng đã đuổi kịp, uy phong cường đại lại bắt đầu tản mát ra xung quanh.

Đám hung điểu trên bầu trời thoáng sững sờ, sau đó đồng loạt bay lên cao, vừa lượn vòng vừa quan sát tình hình bên dưới, không dám tùy tiện phát động công kích nữa.

Loài thú cấp bậc càng cao thì trí tuệ cũng càng phát triển, loài chim hung mãnh này cũng không phải đồ ngốc, nếu như cường địch xuất hiện mà bọn chúng còn dám làm càn, đây chẳng phải là muốn chết hay sao? Trong cái thế giới nhược nhục cường thực này (Liên: cá lớn nuốt cá bé), nhất là trong thế giới của loài thú, quy tắc rất là rõ ràng, cường giả cùng kẻ yếu chính là hai cấp bậc khác nhau, tuyệt đối không thể vượt qua lôi trì dù chỉ một bước (Dạ: ý bảo không thể vượt qua một giới hạn, phạm trù nhất định).

Việc hung điểu rời đi khiến cho đám lính đánh thuê vốn đang chiến đấu mệt mỏi đều thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ rối rít quay đầu lại, vừa nhìn thấy cơ thể khổng lồ màu xích kim của Tiểu Hổ, tất cả lập tức kinh hoảng, cứ ngỡ lại có thêm một tên địch nhân khủng bố nào khác.

Nhưng khi nhìn thấy người đeo mặt nạ quỷ ngồi trên lưng Tiểu Hổ, bọn họ lại có cảm giác như vừa trút được gánh nặng.

“Vương!”

A Tát Lôi đang đứng ở phía xa lập tức nhảy dựng lên, kích động vẫy vẫy tay với nàng, thấy nàng bình an xuất hiện, tâm trạng của bọn họ đều buông lỏng đi không ít.

Nhìn thấy dáng vẻ của A Tát Lôi, Hoàng Bắc Nguyệt liền biết đám người Cát Khắc cũng không có chuyện gì, nàng thở phào một hơi, nhưng chợt nhớ tới Mặc Liên vẫn còn đang đuổi theo phía sau, xem ra nàng vẫn chưa thể thả lỏng được rồi.

Ánh mắt mọi người đảo qua, tuy không nhìn thấy Vũ Văn Địch giả trang Tề vương, nhưng Phong Liên Dực lại rơi vào trong tầm mắt của mọi người.

“Là Tề vương! Hóa ra Tề vương điện hạ cũng ở chỗ này!”

“Thật tốt quá! Tề vương điện hạ ở đây, vậy là có hy vọng rồi!”

Đám lính đánh thuê vừa nhìn thấy Phong Liên Dực, lập tức hưng phấn vung tay reo hò.

Phong Liên Dực hơi nhấc tay lên, đám lính đánh thuê lập tức yên tĩnh lại, có hơi thở vương giả trời sinh, hắn không cần phải dùng quá nhiều lời nói để truyền đạt ý tứ của mình.

“Các vị, đây là một trong năm ngục lớn của Tu La Thành, Hung Thổ Ngục! Từ nơi này ra ngoài chỉ có một con đường, hãy đi theo ta!”

Hắn cũng không có nói nhảm quá nhiều, Mặc Liên vẫn còn đang đuổi theo phía sau, nhanh chóng rời khỏi đây vẫn là biện pháp tốt nhất.

Ở đây tập trung phần lớn người của liên minh lính đánh thuê, sau khi vào Tu La Thành, đa số bọn họ đều bị trận pháp mê hoặc dẫn tới đây, còn một bộ phận khác không biết đã đi tới nơi nào rồi.

Mạnh Kỳ Thiên cùng Hồng Liên của Quang Diệu Điện, Thương Hà viện trưởng và Vũ Văn Địch cũng đều không có ở đây.

Mọi người nghe lời hắn nói xong liền có cảm giác trút bỏ được gánh nặng, không nói hai lời lập tức đuổi theo bước chân của hắn.

Phong Liên Dực ngồi trên lưng Tiểu Hổ đi về phía trước, hắn đang chịu trọng thương, nếu đi bộ sẽ hao tốn rất nhiều thể lực.

Hắn là tinh thần, là người dẫn dắt của liên minh, nếu hắn ngã xuống thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sĩ khí của liên minh.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Tiểu Hổ nhảy xuống, đi về phía sau hội họp với đám người A Tát Lôi và Cát Khắc, sau khi trao đổi mấy câu đơn giản, một thanh âm lạnh lùng của thiếu nữ bỗng nhiên vang lên: “Con Thần thú kia là triệu hoán thú của ngươi?”

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại, nhìn thấy người nói chuyện chính là Thiên Đại Đông Nhi luôn che mặt, không, phải nói là Đông Lăng, trong lòng liền trầm xuống.

Sau năm năm, Tiểu Hổ đã to lớn hơn, dáng vẻ thay đổi rất nhiều, không còn nét đáng yêu nghịch ngợm như lúc nhỏ nữa.