Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 560: Tu la thành (8)




Bắc Nguyệt hoàng triều ************ Bầu trời âm u, một đám mây mù mịt cứ mãi bao phủ bầu trời phía trên rừng Chướng Khí, chướng khí xuất hiện từ trong rừng mang thêm kịch độc, một con thỏ không cẩn thận chạy tới, thân thể bị chướng khí xuyên qua, ngay lập tức ngã xuống đất bỏ mình, thất khiếu chảy máu, lông tóc trên người nhanh chóng héo rũ.

Một cơn gió không biết từ nơi nào thổi đến, lướt qua thân thể người, chỉ cảm thấy khí lạnh âm u, thẩm thấu tận xương tủy! Trong bụi cỏ phía trước rừng Chướng Khí, mọi người trong liên minh lính đánh thuê đứng ở nơi đó, sắc mặt ngưng trọng nhìn phía trước, số lượng thi thể con thỏ trên mặt đất đặc biệt khiến người ta kinh hãi! Đây là cửa vào Tu La thành sao? Chỉ là cửa vào đã như vậy, thật khiến lòng người sợ hãi, vậy sau khi đi vào….

Từ nơi này mơ hồ có thể nhìn thấy một con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trải đầy bụi cỏ khô, dẫn đến nơi vô cùng sâu thẳm, chung quanh đường nhỏ đều là ao đầm màu đen, bên trong có không ít thi thể động vật, giữa đám bèo rậm rạp, từng gốc đại thụ xiêu vẹo sinh trưởng ở bên trong, tản ra từng đợt tanh tưởi.

Hồng Liên vừa nhìn thấy cảnh tượng này liền nhíu mày, căm ghét nói: “Cái nơi này thật buồn nôn quá! Quả nhiên thích hợp cho bọn quái vật Tu La thành cư trú!”

Mạnh Kỳ Thiên nói: “Đừng có xoi mói, chúng ta cũng đâu phải đến du ngoạn, lát nữa đi vào còn có thứ càng nguy hiểm hơn đang chờ chúng ta.



Hồng Liên mặc dù oán giận, nhưng trong lòng sao lại không hiểu? Hừ một tiếng muốn nói chuyện với Mặc Liên, vừa quay đầu phát hiện hắn đã đi về phía rừng Chướng Khí! “Mặc Liên các hạ!”

Vũ Văn Địch hô một tiếng, nhưng mà Mặc Liên căn bản không có nghe thấy, chỉ vài bước đã đi vào trong đám chướng khí quỷ bí đầy nguy hiểm trông như sương mù, thân ảnh loáng thoáng đã đi xa.

“Đúng là người không thấy gì cả thì chẳng cần lo lắng mà! Quả nhiên mắt không thấy cho khỏe!”

Có lính đánh thuê thấp giọng cười rộ lên.

Hồng Liên lạnh lùng một liếc mắt qua, những người đó lập tức câm miệng, ai cũng không dám mở miệng nói một chữ! “Nguyệt Dạ, ngươi không phải đã luyện chế bách độc đan sao? Vì sao còn không chia cho mọi người?”

Hồng Liên khó chịu nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, Mặc Liên đã tiến vào, dựa tính cách không biết gì cả của hắn, nhất định sẽ lạc đường ở bên trong, bọn họ tốt hơn vẫn là mau chóng chạy theo.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngẩng đầu, búng ngón tay, một cái túi gấm to bằng lòng bàn tay được ném tới tay Hồng Liên, Hồng Liên mới vừa cầm lên, tức thì một cỗ tanh tưởi ập lên mặt! Mùi thối kia thật sự gay mũi làm cho người ta thấy kinh tởm, Hồng Liên lập tức ném túi gấm, giận dữ nói: “Ngươi dám giỡn mặt với ta? Đó là vật gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt biếng nhác liếc nhìn nàng một cái, lắc túi gấm trong tay một chút, rồi xoay người đi về phía rừng Chướng Khí, Cát Khắc cùng A Tát Lôi theo sau, Tông Nam dẫn một người khác nhìn thấy bọn họ đi vào trong chướng khí cũng không có chuyện gì xảy ra, bởi vậy cũng đánh bạo tiến vào theo.

Hồng Liên trợn tròn mắt, quay đầu nhìn đám người Thương Hà viện trưởng cùng Vũ Văn Địch, “Nàng ta như thế là sao?”

Thương Hà viện trưởng trước giờ không thích nữ tử kiêu ngạo cuồng vọng này, hơn nữa nàng là người của Quang Diệu Điện, cùng người Tu La thành đều không phải thứ tốt lành gì, bởi vậy chỉ là hờ hững nói: “Túi gấm này là dược liệu Nguyệt Dạ các hạ đặc chế, mang ở trên người có thể phòng ngừa hết thảy độc trùng xâm nhập, hơn nữa mùi của dược liệu này có thể làm cho chướng khí tránh né.



“Bằng thứ buồn nôn này?”

Hồng Liên khinh thường nói, “Nàng ta không phải gạt người chứ, chẳng phải nói có Bách Độc đan sao?”