Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 557: Tu la thành (5)




Hơn nữa để đạt được trình độ Địa cấp luyện dược sư, đó sợ rằng đã có được mọi thứ mà mình muốn rồi, căn bản sẽ không nhập bọn với thế lực bình thường làm gì cho mệt, mà sợ rằng đã ẩn dật rồi.

Hiện tại Bách Độc Đan đã là hi vọng duy nhất của bọn họ, nếu như không có Bách Độc Đan, muốn đi vào rừng Chướng Khí, vậy khác gì đi chịu chết, bọn họ nhất quyết sẽ không đi. Không ai đi, liên minh lính đánh thuê lần này coi như là thất bại. Trong lòng Vũ Văn Địch vô cùng sốt ruột, ánh mắt đảo qua khuôn mặt mọi người trong sảnh hội nghị, hi vọng xuất hiện một tia hi vọng. Khi ánh mắt chuyển đến Hoàng Bắc Nguyệt, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu một cái với hắn, Vũ Văn Địch lập tức mừng húm, nói: “Nguyệt Dạ các hạ, ngươi có biện pháp?”

Hoàng Bắc Nguyệt hờ hững gật đầu.

Bách Độc Đan loại đan dược này xác thực cần luyện dược sư Địa cấp mới có thể luyện chế, nhưng nàng lúc mới học được luyện dược, đã có thể luyện chế rồi, khi ấy Chiến Dã trúng nọc rắn của Thôn Thiên Hồng Mãng, nàng vất vả nghiên cứu và đã luyện chế thành công. Chẳng qua, đó cũng là bởi vì có “Bách Luyện Kinh Quyển”

của Độc Cô Dược Thánh, đó là một quyển dược kinh bác đại tinh thâm, trong đó có các loại bí quyết luyện dược, nếu nắm vững một phần quyết khiếu, có lúc đan dược cấp cao cũng có thể luyện chế. Trong 5 năm qua nàng cũng đã chăm chỉ nghiên cứu Bách Luyện Kinh Quyển đó, khổ tâm tu luyện, với trình độ hiện giờ, loại đan dược như Bách Độc Đan kia có thể tùy tiện luyện chế. Nhìn thấy nàng gật đầu, Vũ Văn Địch lập tức vỗ tay cười nói: “Thật tốt quá! Thì ra Nguyệt Dạ các hạ vậy mà là một vị Địa cấp luyện dược sư!”

Địa cấp luyện dược sư? Người mặt quỷ kia vậy mà là một vị Địa cấp luyện dược sư? Mọi người đều chấn động, rối rít nghiêng mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, trong ánh mắt đó, vừa có sự chấn động quá độ, còn đột nhiên có thêm một phần kính nể. Hoàng Bắc Nguyệt đã quen với cảm giác bị vạn người nhìn ngó, bởi thế chỉ là thản nhiên ngồi ở đó, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cho ta thời gian một ngày đi.”

“Một ngày?”

Lần này ngay cả Vũ Văn Địch cũng kinh ngạc, biết nàng là Địa cấp luyện dược sư đã chấn động lắm rồi, mà luyện chế nhiều Bách Độc Đan như thế chỉ cần thời gian một ngày, vậy nàng sợ rằng không chỉ là Địa cấp đi, chẳng lẽ… “Nguyệt Dạ các hạ, một ngày liệu có gấp quá không? Dù sao luyện dược cũng cần tiêu tốn nguyên khí.”

Thương Hà viện trưởng không nhịn được nói, mặc dù bọn họ đều nôn nóng muốn tiến vào Tu La thành, nhưng cũng không phải ngay cả thời gian đôi ba ngày cũng không chờ được. Hoàng Bắc Nguyệt lắc lắc đầu, chuyện nàng làm không được thì nàng sẽ không bao giờ dễ dàng hứa hẹn, nhưng một khi nói ra khỏi miệng, vậy thì tuyệt đối nói được làm được. Hơn nữa giúp những người này, mình cũng được hưởng lợi, sao lại không làm đây? Đây là tâm thái vô cùng bình thường của nàng, làm một luyện dược sư đẳng cấp cao, nàng cũng không cần phải giấu diếm, còn như thực lực của triệu hoán sư, nếu không muốn tìm phiền toái cho mình, ẩn giấu thực lực mới là lựa chọn không tệ, nhưng làm một luyện dược sư cao cấp, nàng chỉ sẽ được mọi người tôn kính, căn bản không cần lo có luyện dược sư nào ăn no rửng mỡ đến tìm nàng tỷ thí.

Vũ Văn Địch nhìn nàng, liền nói: “Nếu Nguyệt Dạ các hạ đã chắc chắn như vậy, chuyện Bách Độc Đan thì phiền các hạ rồi.”

Hắn vừa nói xong, mọi người cũng đã hồi thần từ trong chấn động, tới tấp ôm quyền với nàng, nói: “Phiền Nguyệt Dạ các hạ rồi!”

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không thèm khiêm tốn, làm luyện dược sư cấp cao, được tôn kính như vậy là chuyện bình thường. “Thì ra là một vị luyện dược sư.”

Trên vị trí bên Quang Diệu Điện, Mạnh Kỳ Thiên xoa cằm, như nghĩ tới cái gì mà nói.