Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 520: Dong binh vương lệnh (8)




“Tề Vương?”

Đã 5 năm rồi, nàng thật sự có rất nhiều thông tin vẫn chưa thể nắm bắt.

Nói đến Tề vương, La Thuần còn cảm khái một phen, cười nói: “Tề Vương này, chính là người đã làm con tin mười năm ở Nam Dực quốc, Cửu hoàng tử Phong Liên Dực.



Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhướng mày: “Ý ngươi là, Phong Liên Dực là giám khảo của cuộc tỷ thí liên minh lính đánh thuê? Vậy đến lúc chinh phạt Tu La thành, hắn có đi không?”

“Tỷ thí lôi đài, tổng cộng có tám vị giám khảo, đều người có uy tín nhất trong các nước, tỷ như Thương Hà viện trưởng của Nam Dực quốc, Tề Vương của Bắc Diệu quốc, Mạnh Kỳ Thiên của Quang Diệu Điện và một số người khác, chờ tới khi tỷ thí kết thúc, tạo được liên minh, những người này đều sẽ đi cùng liên minh, cùng nhau chinh phạt Tu La thành!”

Ngay cả Quang Diệu Điện cũng tham gia, Quang Diệu Điện và Tu La Thành vẫn luôn không đội trời chung, nhiều năm đối địch lẫn nhau, cuộc chinh phạt Tu La thành, Quang Diệu Điện đương nhiên là không thể thiếu phần.

Nhưng điều khiến nàng không thể hiểu nổi là, Phong Liên Dực vậy mà cũng tham gia liên minh lần này? Hắn như vậy chẳng phải là tự mình ra tay đánh sập hang ổ của bản thân sao? Chẳng lẽ là, hắn có kế hoạch gì khác? Tập trung tất cả cao thủ các nước lại, sau đó dẫn đến Tu La thành, rồi làm một mẻ lưới hốt trọn? Đây mặc dù đúng là biện pháp nhất lao vĩnh dật*, nhưng đối mặt với hàng loạt những thế lực khổng lồ trên đại lục, chắc chắn Tu La thành cũng sẽ bị tổn hại, đến lúc đó, chẳng phải là dâng sẵn tiện nghi cho Quang Diệu Điện sao? *Một lần vất vả, nhàn nhã suốt đời.

Nàng tin Phong Liên Dực không phải là người làm việc không biết suy nghĩ như vậy, cho nên, Đại hội Liên minh lính đánh thuê này khẳng định có vấn đề! Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt xoay chuyển một lúc mấy ý nghĩ, nhưng trên mặt vẫn tỉnh rụi, giả vờ tỏ vẻ đến lúc này mới ngộ ra: “Thì ra là như thế, xem ra Liên minh lính đánh thuê lần này thật sự là quy mô lớn chưa từng có rồi!”

La Thuần cười nói: “Nguyệt Dạ các hạ, Liên minh lính đánh thuê, dành cho nhân tài khắp nơi, nếu các hạ có hứng thú, cũng có thể tham gia.



Lãnh Nhị kia ở phía sau hắn nói: “Đúng thế, chỉ cần có năng lực, làm Minh chủ của Liên minh cũng không thành vấn đề!”

Lời này phần nhiều mang ý mỉa mai trào phúng, Hoàng Bắc Nguyệt sao lại không hiểu, nhưng thần sắc vẫn duy trì vẻ hờ hững, con người nàng ưa thích công bằng, so đo với đối thủ quá yếu hơn mình, chẳng có nghĩa lý gì.

Bởi vậy nàng không nói không rằng, chỉ lạnh lùng quay người, mang theo đám Cát Khắc đi sang một bên để nghỉ ngơi.

Cát Khắc bất bình nói: “Vương, cái tên kia quá vô lễ! Có cần mấy người chúng tôi dạy dỗ hắn một chút không?”

Hoàng Bắc Nguyệt giơ tay nói: “Không cần, Cát Khắc, ngươi tính tình xúc động, ở trước mặt mọi người, ngươi là thống lĩnh, cũng là đại ca của bọn họ, bọn họ sẽ phải nhìn vào ngươi mà làm việc.



Cát Khắc hổ thẹn cúi đầu, mình quả nhiên quá non nớt, làm việc thiếu cân nhắc, nhớ lại sự xúc động vừa rồi, chỉ chăm chăm nghĩ phải làm thế nào để ra mặt cho Già Dạ Chi Vương, căn bản không nghĩ tới mọi người cũng sẽ hành động theo hắn! Nếu như hắn manh động, những người còn lại ắt sẽ noi theo, đến lúc đó nổi lên hỗn loạn, bọn họ ít nhiều sẽ phải chịu thiệt.

Già Dạ Chi Vương tuổi còn trẻ, nhưng tâm tư kín kẽ, đầu óc tỉnh táo, trong tình huống này vẫn trầm tĩnh không dao động, thật là khiến hắn không bội phục cũng không được! “Thưa vâng, Vương, về sau ta nhất định sẽ cố gắng sửa cái tật xấu này!”

Cát Khắc kiên định nói.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, kỳ thực những thiếu niên này đều là vì chưa trải qua sự đời cho nên mới dễ dàng nổi nóng mà thôi, không như nàng, trải qua hai đời, nếu vẫn còn xúc động, thì hết thuốc chữa thật chứ chẳng đùa.

“Vương, cái Đại hội Liên minh lính đánh thuê mà tên La Thuần kia vừa nói, hình như ngài không tin tưởng lắm thì phải?”

Với sự thông minh của A Tát Lôi không lý nào không nhận ra sự khác lạ trong ngữ khí của Hoàng Bắc Nguyệt, vì vậy không nén nổi tò mò mà lập tức hỏi han.