Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 518: Dong binh vương lệnh (6)




“Vương…”

A Lệ Nhã nhỏ giọng nói, cúi đầu chậm rãi đi tới, vươn hai tay ra, có chút thấp thỏm mà đưa tới một cái mặt nạ quỷ dị màu trắng.

Mặt nạ này nhìn qua giống như một cái đầu lâu, phía trên vẽ đầy màu sắc rực rỡ, thoạt nhìn vô cùng dọa người, có điều phong cách này, lại đúng là sở thích của nàng.

“A Lệ Nhã, cảm ơn muội!”

Hoàng Bắc Nguyệt cầm lấy mặt nạ, đeo lên mặt, tức thì, thiếu niên tuấn mỹ dung mạo tựa ngọc, chớp mắt đã biến thành ác quỷ chui ra từ địa ngục Tu La.

Oai phong! Vẫn rất oai phong! Ở trong mắt những người sùng bái Già Dạ Chi Vương này, cho dù Vương của bọn họ có cải trang thế nào, cũng là oai phong nhất! Hoàn mỹ nhất! A Lệ Nhã nhìn nàng sùng bái, chiếc mặt nạ này là do khi nàng còn nhỏ rất nhát gan, phụ thân vì để khiến nàng can đảm hơn, đã làm cho nàng cái mặt nạ này, ca ca vẫn thường đeo lên hù dọa nàng.

Mặc dù lá gan nàng cũng không có lớn hơn bao nhiêu, nhưng ý tốt của phụ thân và huynh trưởng, lại khiến nàng âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định không được yếu đuối thêm nữa! Mọi người đều cải trang xong, đội ngũ mười mấy người nhanh chóng biến thành một tiểu đội tập huấn nơi rừng sâu mà người ta thường thấy, đoàn người đi ra ngoài, quả nhiên gặp ngay đội ngũ lính đánh thuê hơn một trăm người ở bên ngoài rừng rậm! Bọn họ là đoàn lính đánh thuê có quy mô lớn, đang tạm thời cắm trại nghỉ ngơi ngoài này, bên cạnh doanh trại của họ còn phấp phới một lá cờ, trên lá cờ là hàng chữ màu đen khí thế “Lính đánh thuê Tứ Hải”

! Hoàng Bắc Nguyệt “Chậc”

một tiếng, không ngờ lần đầu tiên đi ra sau 5 năm, đã gặp ngay đối thủ cũ, đoàn lính đánh thuê Tứ Hải này đừng nói là chỉ treo cờ lính đánh thuê, nhưng vẫn là lũ cường đạo đi khắp nơi cướp bóc chiếm đoạt đấy nhé? Nếu như vẫn theo Viên lão đại, Hoắc lão lục năm đó, nàng không ngại thay trời hành đạo một lần nữa đâu! Bọn họ đứng ở đây, người của đoàn lính đánh thuê Tứ Hải kia sớm đã phát hiện ra bọn họ, ở trong rừng rậm gặp phải tiểu đoàn lính đánh thuê đi tập huấn vốn cũng không kỳ quái, nhưng mười mấy người này thoạt nhìn có chút khác thường, những cặp mắt kia, căn bản không giống những tên lính đánh thuê sống trên đầu thương ngọn giáo, mà cứ trông như đám thiếu niên ngu ngơ lần đầu tiên ra khỏi nhà vậy.

“Các ngươi làm gì ở đây?”

Một người trong đoàn lính đánh thuê Tứ Hải bước lên, chỉ vào bọn họ, hỏi bằng giọng điệu vô cùng ngạo mạn.

Tính tình Cát Khắc vốn cương trực, nghe thấy giọng điệu như vậy, nếu là bình thường thì còn không sao, nhưng lúc này, Già Dạ Chi Vương của bọn họ đang ở đây, tên nhãi này ăn nói quá càn rỡ rồi! Đang muốn nổi giận, A Tát Lôi đã nhanh trí kéo hắn lại, cười nói với người bên kia: “Bọn ta chỉ đi loanh quanh bên ngoài Phù Quang rừng rậm một chút mà thôi, không dám so sánh với đại đội lính đánh thuê các ngươi!”

A Tát Lôi nói chuyện, luôn khiến cho người ta thoải mái, người kia vừa nghe xong liền cười, chỉ vào A Tát Lôi nói: “Ta thấy các ngươi cũng không giống người lợi hại gì, chỉ mới đi bên ngoài thôi mà cũng chật vật đến thế! Sau này tốt hơn là đừng ra ngoài xông xáo nữa, chỉ thêm bẽ mặt!”

Lời này khiến A Tát Lôi cũng không nhịn được nhíu mày, trong lòng thầm tức giận, một đám thanh niên nhiệt huyết phía sau hắn sớm đã không nhịn được nữa, ai nấy đều nắm tay thành quyền, chuẩn bị ăn thua với những người của đoàn lính đánh thuê kia! Bọn họ cũng không tin, chẳng lẽ người bên ngoài đều vô lễ cuồng ngạo như vậy sao? Người nói chuyện kia còn đang định tiếp tục cười nhạo, thì một nam tử áo xanh tuấn tú từ phía sau đi ra, nói: “Lãnh Nhị, ngươi lại ngứa miệng nói năng linh tinh gì hả?”

Lãnh Nhị kia vừa nhìn thấy nam tử áo xanh, ánh mặt lập tức trở nên cung kính hẳn, cười nói: “Thiếu chủ, ta cũng chỉ là nói đùa mà thôi, ngài đừng tức giận!”

Nam tử áo xanh kia nhìn hắn một cái, ánh mắt lại chuyển về phía đám người Hoàng Bắc Nguyệt.