Thân thể ngâm trong ôn tuyền, hơi nước
ấm áp tràn ngập lên, một tia nguyên khí qua làn hơi ấm áp đi vào cơ thể
nàng, lưu động tại các vùng kinh mạch cuối cùng chạy vào trong phù
nguyên.
Nguyên khí của năm loại thuộc tính bắt đầu hiện ra màu sắc vốn
có của nó, xoay tròn một chỗ.
Đối với người tu luyện thì ôn tuyền này là sự trợ giúp rất lớn.
Vừa có thể gia tăng nguyên khí ở trong thân thể vừa rèn luyện tốc độ, dần dần tiến lên, trợ giúp nàng rất nhiều.
Lúc đầy Linh Tôn chọn chỗ này, nhất định là có nguyên nhân.
Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, để cho
ôn tuyền chậm rãi bồi dưỡng thân thể, vốn nghĩ nên chuyên tâm một chút,
nhưng lại nghĩ đến lời nói của Linh tôn trước đó, nên không tự chủ được
bản thân mà thất thần, nghĩ đến việc lần đầu cùng Vạn Thú Vô Cương lấy
máu nhận chủ.
Nhỏ máu nhận chủ với Vạn Thú Vô Cương,
là một quá trình rất rườm rà, Linh Tôn ở bên cạnh niệm một đoạn chú ngữ, mở Vạn Thú Vô Cương ra, sau đó nàng dùng một giọt máu nhỏ xuống phía
trên.
Nếu như Vạn Thú Vô Cương bắt đầu xuất hiện tia sáng màu vàng nhạt, chứng tỏ việc nhận chủ thành công.
Đúng lúc này nàng lại nhớ tới lúc máu
của nàng rơi xuống Vạn Thú Vô Cương, khóe miệng Linh Tôn đột nhiên nhếch một chút, tinh tế mang chút ý cười.
Vậy nụ cười đó đại diện cái gì? Nàng để lại một phần tâm.
Mỗi lần sử dụng Vạn Thú Vô Cương, cũng thật cẩn thận, nhưng đã năm năm, không có biến hóa gì, nàng chỉ có càng ngày càng
mạnh, Linh Tôn cũng luôn tỏ vẻ lãnh đạm.
Cho nên nàng hoài nghi có phải lúc đầu
đã nhìn nhầm hay không? Hoặc là, do nàng từ nhỏ đến lớn đã quen với cuộc sống cẩn thận nên đối với người nào cũng có thái độ hoài nghi.
Đúng là sâu trong đáy lòng, nàng không dễ dàng tin tưởng bất kì kẻ nào!
Do tâm tình có chút buồn bực, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không chú tâm tu luyện.
Từ từ đứng lên, mặc quần áo, nghĩ
đến Linh tôn dặn dò nàng đi tìm mạng đằng còn chưa giao cho hắn, đi tìm
Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ thích ý nằm úp sấp trên một nơi đầy hoa tươi bên nhà gỗ, bộ dáng lười biếng thật khiến cho người nhìn
muốn đá cho hắn một cái.
Mấy năm gần đây, Tiểu Hổ rất béo, nguyên nhân
chính là do người này thật sự rất lười.
Hoàng Bắc Nguyệt đi qua, vừa lúc nhìn
thấy bụi cỏ hơi động, sau đó cái đầu vàng nhạt của Chi Chi thò ra, lục
hành trên đỉnh đầu lay động một chút, bước chân nhỏ chạy nhanh đến trước mặt Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ uể oải, nửa mắt cũng không thèm liếc nhìn nó.
Chi Chi cũng không bỏ cuộc, đứng ở dưới mũi Tiểu Hổ, rút
từ trong người ra cái bọc nhỏ, bới rồi lại bới, bới ra được một khối
thịt rất nhỏ.
Vì thịt quá nhỏ, đại khái như ngón cái
lớn vậy, nhưng mà khi ở trong tay Chi Chi lại rất lớn, hai tay của
nó đang cầm đưa tới dưới cái mũi của Tiểu Hổ.
Chóp mũi Tiểu Hổ rung động, ngửi ngửi
rồi hơi há miệng, sau đó Chi Chi vui vẻ mà đút miếng thịt nhỏ xíu kia
vào trong miệng nó, sau đó như sợ hãi chính mình sẽ bị Tiểu Hổ ăn tươi,
vội vàng lui về phía sau.
(Tuyết: tội tiểu Chi:”
))
Khối thịt này Tiểu Hổ cũng không thèm xé một chút, trực tiếp nuốt xuống luôn, như thể nó không đủ để nhét kẽ răng!
Ăn thịt mà Chi Chi dâng lên, Tiểu Hổ cũng không thèm để ý tới nó, nhắm nửa con mắt dưỡng thần.
Chi Chi lại tiếp tục bới rồi lại bới
cái túi nhỏ của nó, lấy ra một thứ trái cây trong veo như nước đưa
cho Tiểu Hổ ngửi, Tiểu Hổ theo thường lệ lại há miệng ra, để cho Chi Chi đút trái cây vào miệng nó.
Sau khi ăn xong, Tiểu Hổ vẫn không để ý tới nó.
Chi Chi có chút mờ mịt, chớp chớp hai con mắt tròn nhẵn bóng, tiếp tục từ trong bao nhỏ bới, lần này móc ra một cục xương!
Tiểu Hổ hé miệng mong, Chi Chi đem khúc xương bỏ vào miệng Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ vừa định nuốt, đột nhiên khúc xương bị mắc lại, lập tức mở to mắt, hung ác trừng mắt nhìn Chi Chi.