Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 484: Năm năm sau (2)




Tiểu Hổ muốn đuổi theo, thế nhưng đã không còn kịp rồi.

Thổ Độn Thử am hiểu nhất chính là việc chạy trốn, vừa rồi bọn họ đã phải dùng sức chín trâu hai hổ mới bức được nó tới nơi này.

Tâm tình thất bại xông tới, Tiểu Hổ cúi thấp đầu, hai cái lỗ tai bông xù cụp xuống, không dám nhìn thẳng về phía Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi trên cành cây khoanh tay, nhìn nó cười cười, một lát sau mới mở miệng nói: “Tiểu Hổ.”

Tiểu Hổ ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn nàng một cái, Hoàng Bắc Nguyệt dùng cằm chỉ về phía sau nó.

Tiểu Hổ chậm rãi quay đầu lại, không nhìn thì thôi, vừa nhìn, hai cái lỗ tai của nó lập tức dựng lên! Thổ Độn Thử vừa rồi còn đang chạy trốn thục mạng không ngờ đã ngoan ngoãn trở lại! Nó giống như một gã đàn ông say rượu, cứ nghiêng nghiêng ngả ngả tiến về phía này.

Tiểu Hổ vô cùng hưng phấn, lập tức chạy qua há miệng cắn lấy, lần này nó tuyệt đối sẽ không mở miệng ra nữa! Hoàng Bắc Nguyệt bật cười, cúi đầu vươn tay ra.

Một viên cầu tròn tròn từ phía sau nhảy lên tay nàng, cánh hoa trên người nở rộ, lộ ra khuôn mặt tròn siêu cấp đáng yêu đang toét miệng cười.

Hình thể của Chức Mộng Thú sẽ không quá lớn, nhiều năm như thế mà cũng chỉ to hơn lúc trước cỡ một vòng mà thôi, không giống Tiểu Hổ, chưa tới mấy năm mà đã cao hơn cả nàng rồi.

Trước kia Tiểu Hổ còn thích nhào lên người nàng, bây giờ nếu nó còn dám nhào tới, vậy thì nàng tuyệt đối sẽ một cước đạp nó văng ra ngoài…(Dạ: cảnh này đáng yêu a~) “Vẫn là Chi Chi lợi hại hơn, Tiểu Hổ, lát nữa ngươi phải chia một miếng thịt cho Chi Chi đó.”

Hoàng Bắc Nguyệt xoa đầu Chi Chi, cười nói.

Tiểu Hổ vô cùng bất mãn trừng mắt nhìn Chi Chi, cái dáng vẻ hung hãn kia có lực uy hiếp rất lớn.

Chi Chi hoảng sợ khẽ “chi”

một tiếng, kéo kéo ống tay áo của Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc nói: “Tiểu Hổ, ta không cho phép ngươi bắt nạt Chi Chi nữa, Chi Chi cũng có một nửa công lao trong việc bắt được Thổ Độn Thử.”

Tiểu Hổ không thể làm gì khác ngoài việc gật đầu một cái, thế nhưng nó vẫn len lén liếc nhìn Chi Chi, không biết trong lòng lại có mưu đồ xấu xa gì đây.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên cành cây nhảy xuống.

Thân hình cao gầy ưu mỹ, lúc đáp xuống mặt đất, đôi chân thon dài hơi cong lại, sau đó liền đứng lên, bộ trường bào màu đen càng tôn lên khí chất cao quý thanh lãnh của nàng.

Mái tóc dài màu lửa đỏ hơi gợn sóng, buông xõa trên vai, so với lúc nhỏ còn xinh đẹp hơn vài phần, ngũ quan tinh xảo, thế nhưng phần băng lãnh giữa mi tâm của nàng lại có thể khiến tim người đối diện ngừng đập.

Nàng có một đôi mắt đen nhánh thanh lãnh bẩm sinh, giống như những vì tinh tú trên bầu trời vậy, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra một cổ sát khí lãnh ngạo.

Trường bào màu đen u tối không hề làm giảm đi sự mỹ lệ của nàng, loại màu sắc đại khí này chính là màu thích hợp với nàng nhất, chỉ có nó mới có thể lột tả được vẻ cao ngạo từ tận xương tủy của nàng.

Dáng vẻ này của nàng giống y như đúc so với Hoàng Bắc Nguyệt khi ở hiện đại.

Đôi chân thon dài cất bước, nàng đi đến trước mặt Tiểu Hổ, vỗ vỗ đầu của nó: “Ta đã nói với ngươi rất nhiều lần rồi, con mồi đã đến miệng thì ngàn vạn lần không thể nhả ra, cho dù một phát cắn chết nó cũng được, tuyệt đối không thể để cho nó có cơ hội vùng vẫy chạy thoát.”

Bất luận là săn thú hay đối địch, không động thì thôi, chậm rãi kéo dài, chậm rãi đùa giỡn, nhưng một khi động thì phải là một kích tất sát! Tiểu Hổ gật đầu, miệng hơi dùng sức, Thổ Độn Thử chỉ kịp rít lên một tiếng thì đã tắt thở.

“Chính là như thế.”

Hoàng Bắc Nguyệt khen ngợi, sau đó quay đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, khi nhìn thấy một bụi Mạn Đằng màu lục, nàng liền đi qua, tỉ mỉ nghiên cứu: “Đây chính là Tác Mệnh Đằng mà sư phụ nói sao?”

Loại thực vật này trong Phù Quang rừng rậm cũng thuộc loại có tính công kích mạnh.