Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 461: Thiên hạ là địch (29)




Yểm nhìn nàng, trên gương mặt mơ hồ dường như mang theo một tia tiếu ý: “Nhìn ngươi ở góc độ này, cảm giác rất khác.”

Giọng nói của hắn thuộc loại hoa lệ âm nhu, không hề nữ khí, nhưng lại có một loại cảm giác tà ác quỷ dị không nói rõ được.

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay, khóe miệng nhếch lên một đường cong tà ác: “Lão yêu quái, ngươi cũng đừng có nhìn trúng ta nha, bằng không cuối cùng chết như thế nào cũng không biết đó.”

Thân thể do hắc khí ngưng tụ của Yểm nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười một tiếng rồi đột nhiên ngã xuống. Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, vươn tay đi đỡ, nhất thời quên mất hắn chỉ là một cái bóng hư ảo mà thôi.

“Yểm!”

Ngón tay xuyên qua đoàn hắc khí, trong lòng nàng cả kinh.

Hắc khí mới vừa rồi còn ngưng tụ thành hình dáng loài người giờ phút này tán loạn thành một đoàn khói, chậm chạp men theo tay của nàng chui vào trong Vạn Thú Vô Cương.

Lần trước Yểm đi ra chiến một trận với Tư Mã Quy Yến, sau đó cũng có chút suy yếu.

Lần này ra lại quét ngang Thiên Tuyệt Trận, khí thế hung hăng, tiêu tốn quá nhiều nguyên khí, cho nên bây giờ mới suy yếu như thế này.

Phù chú phía trên Hắc Thủy Cấm Lao lóe lên một cái, gia cố lực lượng của cấm chế, sau khi Yểm đi vào liền vô thanh vô tức mà im bặt.

“Yểm?”

Hoàng Bắc Nguyệt thử gọi một tiếng, mặc dù bình thường luôn đấu võ mồm với hắn, nhưng tốt xấu gì lần này hắn cũng đã giúp nàng giải vây, cũng coi như là chiến hữu đồng minh tác chiến của nàng rồi.

“Ở trong Hắc Thủy Cấm Lao, chỉ cần ngươi không chết, ta sẽ không có chuyện.”

Yểm nhẹ giọng nói.

Thanh âm này của hắn hoàn toàn khác với lúc nãy, ở trong Hắc Thủy Cấm Lao, thanh âm của Yểm càng thêm quỷ dị âm lãnh, còn khi ra ngoài, giọng điệu của hắn sẽ trở nên âm nhu hoa lệ.

“Không chết là tốt, lão yêu quái ngươi còn có chút tác dụng, ta cũng không hi vọng ngươi xảy ra chuyện.”

Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi mỉm cười.

Yểm hừ một tiếng, nói: “Ngươi mới rồi cũng đã nhìn thấy, ta già chỗ nào hả? Chờ ta đi ra, ngươi thấy ta rồi, tim đừng có mà loạn nhịp đó nha.”

Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường cười vài tiếng: “Ngươi cho dù có đẹp hơn bao nhiêu đi nữa thì cũng là một tên yêu quái mà thôi.”

Yểm tức đến nỗi không nói nên lời, giận dỗi chạy đến nơi sâu nhất trong Hắc Thủy Cấm Lao để trị thương, Hoàng Bắc Nguyệt thấy vậy cười lớn một tiếng, đem Vạn Thú Vô Cương cất đi.

Nàng nhảy lên một cái cây thật cao, dõi mắt về phía Thất Tháp, khói bụi mù mịt ở bên đó đã dần dần tiêu tán, cuộc chiến hình như cũng đã đến hồi kết.

Linh Tôn rốt cục như thế nào rồi? Bảo nàng chờ ở đây, vì sao đến bây giờ còn chưa tới? Đối với năng lực của Linh Tôn, trong lòng nàng kỳ thực cũng không mấy lo lắng, hắn không phải người cuồng vọng, bảo nàng chờ ở đây, vậy thì nhất định hắn sẽ đến, cho nên nàng chỉ cần chờ là được.

Hoàng Bắc Nguyệt từ trên cây nhảy xuống, chạy về phía của Đông Lăng.

Nàng không biết, giờ phút này ở trong Mê Vụ rừng rậm, tên Mặc Liên quỷ dị muốn giết chết Hồng Liên tóc đỏ kia đang được Tiêu Vận dẫn đường, từng bước từng bước tiếp cận nàng.

Mà ở trong Phù Quang rừng rậm, một người càng nguy hiểm hơn cũng đang chạy về phía này.

“Ta nói này Hồng Liên, nếu như để cho Thánh Quân biết ngươi làm “mất”

Mặc Liên, sau khi trở về khẳng định sẽ trừng phạt ngươi rất nặng đó.”

Giọng nam lạnh lùng mang theo một chút ý vị hả hê.

“Hừ, đâu phải là ta làm “mất”

hắn đâu, là hắn tự làm “mất”

mình đó chứ! Nói đến cũng kỳ quái, rõ ràng là người cái gì cũng không biết, vậy mà còn tự mình đi mất, hại ta phải chạy khắp nơi đ tìm hắn thế này!”

Thiếu nữ tóc đen nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên.

Khuôn mặt hết sức tinh xảo và kiêu ngạo đó dưới ánh sáng nhè nhẹ của Phù Quang lại tản mát ra vẻ mê ly mờ ảo, ánh mắt mang theo một cỗ cuồng ngạo khiến cho người ta khiếp đảm không thôi.