Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 459: Thiên hạ là địch (27)




Mười hai vị trưởng lão Linh Ương Học Viện đều đi đến nơi này bày trận, vậy cũng có nghĩa Linh Ương Học Viện hiện tại không có cao thủ tọa trấn, đám người Đông Ly Quốc hoàn toàn không cần kiêng kị điều gì, có thể chuyên tâm đối phó Linh Tôn.

Thương Hà viện trưởng gian nan suy tính, mười hai vị trưởng lão cũng lo lắng nhìn lão, đều chờ lão hạ lệnh.

“Bắc Nguyệt quận chúa, lão phu chịu ân của tiên đế, cho nên phải vì Nam Dực Quốc cùng thiên hạ thương sinh mà cân nhắc, hôm nay Linh Tôn gặp nạn, lão phu không thể thấy chết mà không cứu, nhưng chuyện tình của Tu La Thành, lão phu cũng không thể dễ dàng buông tha.”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu đánh giá lão giả tiên phong đạo cốt trước mắt.

Nàng nhẹ nhàng cắn môi, hai quả đấm siết chặt.

Lão đầu tử này… “Đắc tội.”

Thương Hà viện trưởng hơi ôm quyền, sau đó chậm rãi giơ thanh trường kiếm màu đen trong tay lên.

Phong nguyên khí xoay tròn dọc theo thân kiếm, cuối cùng ngưng tụ trên mũi kiếm.

“Phong Tuyệt, mở trận!”

Tiếng nói vừa dứt, bên trong Thiên Tuyệt Trận lập tức nổi lên cuồng phong, cờ gấm của mười hai vị trưởng lão đều bị gió thổi phần phật.

Tiếng gió tựa như tiếng ma quỷ rít gào.

Hoàng Bắc Nguyệt dùng hai tay vịn chặt lấy thân cây, khó khăn lắm mới khiến cho thân thể của mình không bị ngã xuống.

“Băng thuẫn! Mở!”

“Hoàng Bắc Nguyệt, đừng liều mạng, hiện tại ngươi vẫn chưa thể đối phó với Thiên Tuyệt Trận này đâu!”

Trong nháy mắt cuồng phong nổi lên, thanh âm của Yểm cũng vang lên trong lòng nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cả giận nói: “Không liều mạng, chẳng lẽ ngươi bảo ta chờ chết sao!”

“Hừ! Để ta ra đi, năm đó ta cũng có đánh một trận với Thiên Tuyệt Trận này rồi, nó còn chưa đủ để ta xem trọng đâu!”

“Lão yêu quái, ngươi cũng đừng có mạnh miệng nữa! Ngươi bây giờ đang là trạng thái phong ấn, thực lực còn chưa đến một phần trăm nữa là!”

Hoàng Bắc Nguyệt vừa dùng băng thuẫn ngăn cản cuồng phong, vừa nhanh chóng rút lui về phía sau.

Thiên Tuyệt Trận lấy năm loại nguyên khí phối hợp với Ngũ Hành, thiên biến vạn hóa, hơn nữa trận pháp còn tự kiến tạo ra một không gian vô cùng vô tận, cho dù có lui bao xa đi nữa thì cũng không thoát khỏi phạm vi của Thiên Tuyệt Trận.

“Tuy thực lực của ta không bằng lúc trước, thế nhưng dù sao ta cũng hiểu rõ Thiên Tuyệt Trận hơn ngươi, ta cũng không muốn chết chung với ngươi đâu!”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, trận pháp thứ hai đã mở ra.

Lôi quang từ trên người một vị trưởng lão chợt lóe, theo cờ gấm lao ra.

Lôi điện tựa như một con cự long gào thét, đem mười hai đạo băng thuẫn chấn nát! Lôi quang đánh đến mức long trời lở đất.

Triệu hoán sư bị vây trong Thiên Tuyệt Trận tương đối thua thiệt, bởi vì khi đó bọn họ không thể triệu hồi ra Linh thú của mình.

Đây chính là chỗ cường đại của trận pháp! Lôi quang theo sát ở phía sau không buông, Hoàng Bắc Nguyệt cắn răng, trong nháy mắt lấy ra Vạn Thú Vô Cương, đem tất cả nguyên khí trong thân thể truyền vào khối hắc ngọc.

Xoáy nước màu đen ở trung tâm khối hắc ngọc xoay tròn, một trận cười to quỷ dị vang lên, một bóng người thon dài chậm rãi ngưng tụ, trong tay cầm một thanh lưỡi hái thật lớn quét một cái! Ầm… Lôi quang trong nháy mắt đã bị chém thành hai nửa, bóng người kia giống như từ trong tranh thuỷ mặc đi ra, nhanh chóng chuyển động trong không khí, mang theo tiếng cười quỷ dị xông về phía trước.

Thương Hà viện trưởng cả kinh, tựa hồ cũng không ngờ tới biến hóa như vậy, trường kiếm trong tay lão nhanh chóng vũ động.

Trận pháp thứ ba, trận pháp thứ tư trong nháy mắt mở ra! “Thương Hà tiểu nhi, mấy năm không gặp, ngươi càng ngày càng kiêu ngạo rồi đó!”

Thân ảnh của Yểm còn hung mãnh hơn tật phong mấy phần, trong nháy mắt đã lao tới trước mặt Thương Hà viện trưởng.

Thương Hà viện trưởng ngẩng đầu lên, thần sắc bình thản trong nháy mắt biến thành hoảng sợ: “Là…là ngươi!”