Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 421: Bỏ mình bí ẩn 5




Hoàng Bắc Nguyệt không có chút sơ hở gì khi giả mạo hắn.

Nàng vừa mới đi ra thì gặp một người cũng mặc khôi giáp giống nàng, hắn mang vẻ mặt nịnh hót chạy tới nói: “Cổ công tử, ngày đó nợ tiền của ngươi, hai ngày nữa ta trả có được không? Ta, a ha ha, tối nay Thái tử tiến cung, huynh đệ chúng ta hẹn nhau đi thanh lâu ở Nam Dực Quốc dạo chơi một chút.”

Hoàng Bắc Nguyệt lúc nãy có nghe Cổ công tử nói một chữ nên biết thanh âm của hắn thuộc dạng lanh lảnh, bởi vậy nàng không cần phải ngụy trang, chỉ cần cho giọng nhẹ đi một chút là được.

“ Hừ, ngươi luôn nợ tiền ta không trả, ngươi cho là ta dễ bị khi dễ sao?”

“Ta nào dám. Cổ công tử ngài là người tốt, kẻ nào không biết ngài là cháu ruột của Cổ đại nhân, vừa có tiền lại vừa có quyền, mấy đồng tiền ít ỏi này sao có thể lọt vào mắt ngài đây?” Người nọ vội vàng nịnh nọt, sợ nàng lại tiếp tục đòi tiền hắn.

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ hừ một tiếng, nữ tính mười phần, thế nhưng người kia cũng không để ý, tựa hồ đã quá quen với việc này.

“Tiền còn nợ ta ngươi tốt nhất phải nhớ kỹ một chút, nếu không ta sẽ không khách khí với ngươi đâu đó!”

“Nhất định nhất định, à phải rồi, Cổ công tử, Cổ đại nhân vừa mới tìm ngài đấy, ngài ấy bảo ngài vào phòng của ngài ấy chờ!

“Ừ!” Hoàng Bắc Nguyệt đáp, liếc xéo hắn một cái, sau đó chuẩn bị đi.

Người nọ vội vàng nói: “Phòng của Cổ đại nhân được an bài ở phía trước, ngài không quen đường, để tiểu nhân dẫn đường cho ngài.”

Hoàng Bắc Nguyệt vừa định đáp ứng thì lại thấy một người trung niên có tướng mạo anh tuấn từ trong phòng của Thái tử buớc ra. Hắn vừa nhìn thấy nàng đã mở miệng nói: “Lân nhi, đi theo ta!”

Thì ra người này chính là Cổ đại nhân, người vừa rồi ở bên trong nói chuyện với Thái tử chính là hắn, Thái tử gọi hắn là lão sư, xem ra thực lực của hắn cũng không tầm thường.

Hoàng Bắc Nguyệt không nói một lời, lẳng lặng đi theo hắn.

Cổ đại nhân vừa vào phòng đã đóng cửa lại. Hắn xoay người, cười hắc hắc, xoa xoa tay đi về phía nàng: “Lân nhi, vài ngày đi đường chúng ta không có ở cùng nhau, có phải ngươi rất nhớ thúc thúc hay không?”

Hoàng Bắc Nguyệt nổi hết da gà, trong lòng thầm mắng một tiếng lão biến thái.

Thời điểm nàng cởi quần áo của Cổ Lân thì đã biết được hắn là nam tử, tuyệt đối không phải là nữ phẫn nam trang. Tên Cổ đại nhân này không ngờ lại là đoạn tụ. (Dạ: đoạn tụ là nam yêu nam nga~)

Hắn không ngờ còn có quan hệ mờ ám với cả cháu mình!

Nghe lời này của hắn, xem ra hai người này đã thông đồng từ lâu, hơn nữa tên Cổ Lân kia cũng không bài xích hắn.

Trong lòng dâng lên một cỗ kinh tởm, thân thể Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe đã vòng qua sau cái bàn, liếc nhìn hắn, u oán nói: “Hừ, nhiều ngày như vậy không có để ý tới ta, hiện tại muốn bá vương ngạnh thượng cung sao, không có cửa đâu!”

Dạ: bá vương ngạnh thượng cung ý chỉ một người muốn kiên quyết muốn làm chuyện gì đó, hiện nay còn dùng để hình dung hành động một người bức bách, cưỡng ép một người khác làm chuyện gì đó, trong bài hiểu theo nghĩa số hai.

Cổ đại nhân cười hắc hắc: “Ai da, tâm can bảo bối của ta ơi, từ khi nào mà ngươi học được cái tính khí hờn dỗi này vậy. Ngoan nào, thúc thúc sẽ “yêu thương” ngươi thật tốt mà!”

Vừa dứt lời, hắn lập tức giống như hổ đói vồ mồi nhào về phía nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cầm một ly trà ném qua, thanh âm lạnh hẳn đi: “Ban ngày ban mặt mà không biết xấu hổ! Hừ, già rồi mà còn không đứng đắn, ta không đùa với ngươi nữa!”

“Lân nhi, Lân nhi, đừng nóng giận mà. Hai ngày nay ta lạnh nhạt với ngươi, là ta sai, thế nhưng tất cả ta làm đều là vì đại sự nha!” Cổ đại nhân thấy nàng tức giận, cũng không dám nhào tới nữa, chỉ có thể đứng từ xa buông lời ngon ngọt dụ dỗ nàng.

“Đại sự, đại sự, trong mắt ngươi lúc nào cũng chỉ có đại sự mà thôi, ngươi đặt ta ở đâu hả? Cho dù đại sự có thành thì ngươi đạt được cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt âm dương quái khí nói, cảm thấy trên người mình nổi hết cả da gà.

“Lân nhi, ngươi còn không biết nha, bắt sống được Linh Tôn thì chúng ta sẽ có chỗ tốt rất lớn đó!”

“Nhưng Linh Tôn là Thần thú, các ngươi không nghe ngóng cho tốt đã tùy tiện xông vào, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì ta phải làm sao bây giờ?”