Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 350: Hồng Liên tôn thượng (4)




Nàng vừa định mở miệng nói hai câu nhắc nhở Phong Liên Dực, lấy sự thông minh của hắn hẳn là sẽ không nói lung tung, nhưng nàng còn chưa có mở miệng, Hoàng Thiệu đứng phía trước thấy rõ bộ dáng Phong Liên Dực, liền giật mình hô một tiếng:

“Tu La thành…! Là người của Tu La thành!”

“Hoàng đại ca, ngươi có ý tứ gì?”Đinh Kỳ sợ hãi hô một tiếng.

Hoàng Thiệu không để ý tới hắn, quay đầu lặng lẽ đối Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Tôn thượng, kia là người của Tu La thành, tiểu nhân tận mắt thấy qua, nên làm như thế nào?”

“Tu La thành…”

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng nhớ tới, như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn thoáng qua Phong Liên Dực, hắn thần sắc lạnh nhạt, không có cái vẻ gì ngạc nhiên.

Tu La thành là tổ chức hắc ám âm trầm khủng bố nhất trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, đó là nơi còn đáng sợ hơn cả địa ngục, mỗi người trong Tu La thành đều tàn nhẫn khát máu, lãnh khốc vô tình, nếu có dũng khí chọc giận bọn họ, coi như là một quốc gia, cũng bị diệt sạch!

Một nơi kinh khủng như thế, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, mỗi người nghe thấy liền biến sắc, nhưng đồn đại vẫn là đồn đãi, bộ dáng chân chính của Tu La thành như thế nào căn bản không ai biết.

Phong Liên Dực, thực sự là người của Tu La thành?

“Ngươi xác định không nhận lầm?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh giọng hỏi.

Hoàng thiệu vội vàng nói: “Hồi tôn thượng, người nảy trong đám quái vật ở Tu La thành nổi bật như vậy, tiểu nhân làm sao có thể nhận lầm?”

Phong Liên Dực lớn lên khuynh quốc khuynh thành, người từng gặp qua hắn dù chỉ một cái liếc mắt cũng suốt đời khó quên.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, lại nhìn Phong Liên Dực liếc mắt một cái, gặp hắn như cũ bất vi sở động, nói: “Người này lai lịch không nhỏ, thực lực sợ rằng sâu không lường được, các ngươi không đối phó được, đi đi.”

Đám người Hoàng Thiệu vừa nghe, liền mừng rỡ: “Tôn thượng thần võ! Đa tạ tôn thượng!”

Người người trong Tu La thành đều rất khó đối phó, tuy nhiên có Hồng Liên tôn thượng ở đây, bọn họ cũng yên tâm hơn nhiều.

“Xin tôn thượng hãy cẩn thận!” Hoàng Thiệu vừa nói, chính mình cùng một đám huynh đệ từ từ lui lại phía sau.

Hoàng Bắc Nguyệt vẫn nhìn thẳng Phong Liên Dực, lúc này mới thản nhiên mở miệng, có vài phần đùa giỡn: “Tu La thành, Dực vương tử lai lịch cũng thật lớn.”

Phong Liên Dực cũng chậm rãi cười rộ lên: “Còn hơn Hồng Liên các hạ, ta được cho là cái gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Hừ, chớ ở trước mặt ta làm bộ làm tịch, sớm biết ngươi không phải thứ tốt, không nghĩ tới thật sự đúng là không phải thứ tốt!”

Phong Liên Dực sờ sờ cái mũi, cười đến rất là sung sướng: “Lại tức giận?”

Hoàng Bắc Nguyệt nhãn quang chợt trở nên lạnh lẽo, hung hăng nhìn hắn.

Phong Liên Dực lập tức nói: “Quên đi, lần sau ngươi muốn biết cái gì, cứ việc hỏi ta, ta quyết không giấu diếm”

“Ai muốn biết cái gì của ngươi? Ngươi là ai, có quan hệ gì với ta?” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói xong, ôm ấu thú Hoàng Kim Thánh Hổ rời đi.

Hắn bị giọng điệu lạnh như băng của nàng đả kích, trong lòng có chút mất mát, Phong Liên Dực nghiêng đầu nhìn nàng, nụ cười yêu nghiệt mới chậm rãi thu lại một ít: “Mấy người kia thấy qua bộ dáng của ta, giữ lại là một tai họa, ta đi giải quyết chúng.”