Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 288: Sư phụ tại thượng (2)




“Oa!” Lạc Lạc hét to một tiếng, vội vàng giơ kiếm của mình lên để ngăn cản, bị đánh lui mấy bước một cách chật vật.

Huấn luyện viên bị bóng đen đột nhiên xuất hiện làm sợ ngây người. Ngây người môt lát, trong chớp mắt thiếu gia mà mình bảo vệ đang cùng người kia động thủ!

“Ngươi là ai?” Huấn luyện viên hô to một tiếng, lập tức rút kiếm xông đến!

“Đừng tới đây, đây là bằng hữu của ta!” Lạc Lạc một bên lần thứ hai giơ kiếm ngăn cản, một bên hô to.

Huấn luyện viên liền ngây người, bằng hữu của thiếu gia? Người này một thân áo choàng đen thần bí, lẽ nào là Hí thiên các hạ trong lời đồn?

Hoàng Bắc Nguyệt thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng ở dưới áo choàng, có chút mang theo vài phần ý cười: “Theo ta đánh mấy chiêu, hãy dùng chiêu thức lúc nãy ta dạy ngươi!”

“Được!” Lạc Lạc gật đầu, hồi tưởng lại động tác vừa rồi của nàng, trong lòng nổi lên sự tin tưởng

“Nhìn kỹ thanh kiếm trong tay ngươi, đây là kiếm dùng để giết người!” Đúng vậy! Đây là kiếm dùng để giết người chứ không phải để chơi đùa!

Lạc Lạc khẽ quát một tiếng, kiếm thế so với mới vừa rồi nhanh hơn không ít, lực đạo trong tay cũng mạnh lên mấy lần.

“Được! Nhanh hơn một chút, không nên loạn, tỉnh táo!” Hoàng Bắc Nguyệt một bên cùng hắn so chiêu, một bên hơi thở cũng không loạn, tận tình chỉ đạo.

Kiếm của nàng dẫn dắt kiếm Lạc Lạc, khi nhanh khi chậm, chợt trái chợt phải, binh khí chạm vào nhau phát ra thanh âm leng keng, lóe lên vài tia lửa!

Mời đầu Lạc Lạc có chút bối rối, nhưng sau đó cũng từ từ được nàng dẫn dắt đuổi kịp động tác, một chiêu một thức, cũng nhẹ nhàng lưu loát như nàng!

Không có chiêu thức hoa lệ, chỉ có động tác đơn giản nhưng lại xảo quyệt.

Kiếm này, đúng là kiếm giết người!

Huấn luyện viên ở một bên, hoàn toàn nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ánh mắt theo không kịp bóng dáng áo choàng màu đen, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy từ dưới áo choàng lộ ra vài lọn tóc màu đỏ giống như hỏa diễm! Lợi hại! Quả thật rất lợi hại!

Động tác đơn giản như vậy, nhưng lại hoàn toàn có thể nhìn ra vị Hí Thiên các hạ tu vi có bao nhiêu thâm hậu, nàng không cần bất cứ động tác xinh đẹp nào, mỗi một đường kiếm tuyệt đối là có thể lấy mạng người!

Huấn luyện viên đang xem cuộc chiến còn thấy khí huyết sôi trào huống chi Lạc Lạc là ngưới đang chiến đấu. Tay hắn hầu như mỗi lần cùng tay Hoàng Bắc Nguyệt va chạm đều bị chấn động đến tê dại. Nhưng cảm giác này làm hắn vô cùng hưng phấn, đời này hắn chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ! Chiến đấu! đây mới đúng là chiến đấu chân chính!

Trước kia huấn luyện viên đánh nhau với hắn, hoàn toàn giống như tiểu hài tử chơi trò chơi, không có chém giết kịch liệt, quyết tâm thắng bại. Một hồi tỷ thí, dù cho có đa dạng như thế nào cũng chỉ là một trò đùa mà thôi!

Lạc Lạc dùng hết sức, mồ hôi trên trán cũng xuất hiện, cố gắng ở dưới tay Hoàng Bắc Nguyệt chống đỡ được mười mấy hiệp, trường kiếm trong tay mới bị đánh bay.

Hoàng Bắc Nguyệt đem kiếm vứt đi, quay người nhảy đến trên nóc nhà, áo choàng màu đen bay lên, nàng đối Lạc Lạc vẫy tay: “Đi lên.”

“Được!” Lạc Lạc đáp ứng một tiếng, hắn đương nhiên không có khả năng tiêu sái nhảy lên trực tiếp như nàng chỉ có thể lựa chọn từ cây thang bên cạnh bước lên, chậm rãi đi tới bên người Hoàng Bắc Nguyệt.

Gió đêm nhẹ thổi, tóc Lạc Lạc mồ hôi làm ướt bị gió thổi nhẹ bay lên. Hắn quay đầu lại nhìn về cao thủ thần bí trước mặt trong mắt lộ vẻ sùng kính. “Hí Thiên đại nhân, thì ra ngài không chỉ là một triệu hoán sư mà còn là một cao thủ võ đạo nữa!”

“Cao thủ? Không, ta chỉ là tôn trọng kiếm trong tay ta mà thôi!” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.