Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 174: Luyện dược thuật (4)




Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, luyện dược sư không phải đều là tính tình quái gở, đặc biệt thời điểm chế thuốc tuyệt đối se không để người ở bên cạnh quấy rầy hay sao?

“Có thể nhìn?” Nàng không khỏi có chút hoài nghi, không phải hắn đang nói giỡn đi?

“Nếu là ngươi, tuyệt đối có thể.” Thiếu niên một thân y phục trắng như tuyết, ánh mắt đen như hắc ngọc mỉm cười với nàng, khí chất thanh nhã bất tri bất giác làm cho người ta cảm phục.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhếch lên khóe môi, trong lòng vẫn là không thể buông xuống đề phòng đối với người thần bí khó lường này.

Bên ngoài có tiếng bước chân vang lên, Phong Liên Dực thản nhiên gật đầu, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Đông Lăng đẩy cửa đi vào, thở hổn hển, sắc mặt có chút nghiêm trọng.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nhìn bộ dáng này của nàng thì trong lòng có dự cảm không tốt.

“Thái tử điện hạ triệu tập cao thủ trong đế đô, nói trong Linh Ương Học Viện có mãnh thú quấy phá, muốn đi vào kiểm ta!” Đông Lăng chưa kịp thở một hơi đã lập tức đem tin tức hỏi thăm được nói ra.

Hôm nay bên ngoài huyên náo ồn ào, đều nói thái tử điện hạ không biết trúng tà gì mà muốn trở mặt cùng Linh Ương Học Viện.

Linh Ương Học Viện ở Nam Dực quốc đã có trăm ngàn năm lịch sử, địa vị rất cao!

Thái tử Chiến Dã mặc dù luôn luôn được người kính trọng nhưng so với Linh Ương Học Viện thâm căn cố đế là kém hơn rất nhiều.

Hành động này của hắn không thể nghi ngờ làm cho những người đang âm thầm chờ hắn phạm phải sai lầm vui mừng không ngớt.

Hoàng Bắc Nguyệt nhớ tới những lời đã nghe được ở phủ Thừa tường, hiện nay phe phái của Tề Thừa tướng đang dùng mọi thủ đoạn đả kích uy vọng của thái tử điện hạ trong lòng dân chúng, đây không phải chính là cơ hội tuyệt hảo hay sao?

Nếu như chuyện này náo loạn lớn lên, lại có dính dáng đến Linh Ương Học Viện, để cho Tề Thừa tướng nắm được nhược điểm, mượn chuyện này để nói chuyện khác, vậy sau này cho dù có một trăm cái miệng cũng không giải thích được!

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức ngồi xuống, nhíu mày cùng Băng Linh Huyễn Điểu nói chuyện trong lòng.

“Băng, ngươi còn có thể hoạt động được không?”

“Có thể, chủ nhân.” Thanh âm của Băng Linh Huyễn Điểu rõ ràng so với bình thường yếu đi rất nhiều.

Lực lượng của trừng phạt chi hỏa, há lại có thể dễ chịu?

“Nhờ ngươi!” Con ngươi trong suốt của Hoàng Bắc thoáng hiện ánh sáng lấp lánh, “Không cần làm cái gì, chỉ cần hiện thân một lần, để cho thái tử nhìn thấy, tự nhiên hắn sẽ rõ.”

Băng Linh Huyễn Điểu không có việc gì, Hoàng Bắc Nguyệt tự nhiên cũng sẽ không có chuyện.

Trong thời đại này, quan niệm thâm căn cố đế chính là tính mạng của triệu hoán sư cùng linh thú có quan hệ chặt chẽ, đồng sanh cộng tử!

Bọn họ cũng tưởng rằng Băng Linh Huyễn Điểu đã cùng nàng ký kết bổn mạng khế ước cho nên chỉ cần Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện, như sự lo lắng của Chiến Dã tất nhiên có thể tiêu trừ!

“Tiểu thư, có chuyện gì vậy?” Đông Lăng nhìn thấy nàng đột nhiên trầm mặc, không biết chuyện gì xảy ra.

Hoàng Bắc Nguyệt dăn dò với Băng Linh Huyễn Điểu xong, ngẩng đầu cười cười: “Không có việc gì.”

Đông Lăng thoáng yên tâm, ở bên giường ngồi xuống, lau mồ hôi trên trán, đột nhiên thấp giọng cười rộ lên.

“Tiểu thư, lúc ta mới vừa đi ra ngoài, lại nghe được một chuyện khác hết sức thú vị.” –

“A? Chuyện gì có thể làm cho ngươi vui vẻ như thế?” Băng Linh Huyễn Điểu rời đi, tâm tình của Hoàng Bắc Nguyệt cũng có chút thả lỏng.

Nhìn thấy bộ dáng vui vẻ như thế của Đông Lăng, thật đúng là ngoài ý muốn.

Đông Lăng che cái miệng nhỏ nhắn, xinh đẹp nói: “Mới vừa rồi gặp được Bội Hương, thấy Cầm di nương đang phát hỏa với nàng không hề nhỏ đâu!”

“Cầm di nương lại bực bội cái gì?”

Đông Lăng cười nói: “Còn không phải bởi vì chuyện trong tiệc sinh nhật ngày hôm qua của Hồng Lăng quận chúa sao, chuyện này đã khiến cho Tề Thừa tướng giận dữ!”

Ngày hôm qua ở trước mặt một đám tiểu thư, thiếu gia Tiêu Vận nói những lời kia, đã bị các phu trong đế đô truyền đi rất nhanh, mọi người đều nói không phải người một nhà không tiến vào một cánh cửa, mẫu thân là cái dạng gì thì tự nhiên nữ nhi cũng sẽ như vậy.

Mà muội muội là cái dạng gì, tỷ tỷ có thể tốt hơn chỗ nào?

Phu nhân Bình Bắc hầu từ nhỏ đã có tiếng là hiền lương, sau khi gả cho Bình Bắc hầu lại giúp chồng dạy con, cử chỉ và lời nói lại khéo léo, có thể nói là điển hình một vị phu nhân mẫu mực.

Mà lần này lại bởi vì chuyện nhiều năm trước của thứ muội nhà mình mà bị gièm pha, làm cho danh tiếng của bản thân có vết dơ, sao bà có thể vui được?

Mà cũng bởi vì hành động không thích đáng của Tiêu Nhu mà Hồng Lăng quận chúa trở thành đối tượng lén nghị luận của các tiểu thư, tình cảm cùng tam hoàng tử đang phát triển hoàn hảo mà từ sau ngày hôm đó, thái độ của tam hoàng tử trở nên thật lạnh lùng xa cách.

Hồng Lăng quận chúa chạy đến chỗ phu nhân Bình Bắc hầu khóc nháo một trận, đúng lúc trong lòng phu nhân Bính Bắc hầu cũng đang bất mãn, liền tức giận đem chuyện này nói cho Thừa tướng phu nhân.

Phu nhân Bình Bắc hầu là nữ nhi ruột của Thừa tướng phu nhân, mà Thừa tướng phu nhân cùng mẫu thân Cầm di nương tranh giành tình cảm nhiều năm như vậy, ở trong phủ cũng không hòa thuận, lần này xem như có thể nắm được một cái nhược điểm.

Đêm đó, Thừa tướng phu nhân thổi gió bên tai* của Tề Thừa tướng vài câu, Tề Thừa tướng lập tức giận dữ!

Danh tiếng của nữ nhi cùng tiền đồ của cháu gái thương yêu nhất, Cầm di nương cùng Tiêu Nhu thúc ngựa cũng không đuổi kịp địa vị của hai người này trong lòng Tề Thừa tướng.

Sáng sớm hôm nay, Cầm di nương sai người tặng đồ đến phủ Thừa tướng, vốn là một chút huyết yến tốt nhất, bà phải trả giá cao để mua về muốn đưa cho mẫu thân của mình một phần, tự nhiên cũng muốn dùng một phần lấy lòng Thừa tướng phu nhân cùng phu nhân Bình Bắc hầu.

Vậy mà đồ vừa được đưa đến cửa lớn phủ Thừa tướng lại gặp được Tề Thừa tướng đang trở về, Tề Thừa tướng đang trong cơn giận dữ, nhìn là biết người mà Cầm di nương phái tới, lập sai người đuổi hắn ra ngoài.

Người đưa đồ đến không hiểu chuyện, nhỏ giọng nói thầm nói vài câu, không biết như thế nào lại để cho Tề Thừa tướng nghe thấy được, trong cơn giận dữ sai người đem tên sai vặt còn có nửa cái mạng, cũng nói từ nay về sau Cầm di nương không được bước vào phủ Thừa tướng nửa bước!

Gã sai vặt được người khiêng trở về, hồi bẩm lại với Cầm di nương, Cầm di nương sắc mặt liền tái nhợt, ngất xỉu một hồi lâu, sau khi tỉnh lại thì nước mắt lưng tròng, lôi hạ nhân ra để phát tiết.

Đến lúc này, bà muốn Tề Thừa tướng giúp đỡ Tiêu Trọng Kỳ là không có khả năng.

Tề Thừa tướng là người yêu quý nhất danh tiếng, năm đó bà phạm phải sai lầm đã làm cho Tề Thừa tướng đuổi khỏi vừa, nhiều năm qua đi như vậy, chuyện kia cũng chậm rãi phai nhạt, hơn nữa bà ở phủ trưởng công chúa cũng chậm rãi có địa vị, Tề Thừa tướng có chút tiếp nhận bà cùng hai hài từ của bà.

Nhưng mà không nghĩ tới, chuyện này qua lâu như vậy rồi mà còn bị người khác móc ra!

Tiêu Nhu khóc sướt mướt nói chuyện tình ngày hôm qua ở phủ Thừa tướng, Cầm di nương tức giận đến tròng mắt cũng lồi ra.

Được một cái Tiêu Vận! Được một cái Tuyết di nương!

Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong, khó nhị được ôm bụng cười to.

“Tuyết di nương cùng Tiêu Vận quả thật có chút bản lĩnh, nói mấy câu liền nháo đến nỗi Cầm di nương mất đi ủng hộ của phủ Thừa tướng.”