Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 170: Trừng phạt chi hỏa (20)




Gương mặt bị phá hủy cũng không làm nàng bận tâm lắm, chỉ là sau này nàng vẫn còn muốn dùng thân phận của Bắc Nguyệt quận chúa làm rất nhiều chuyện, bởi vậy phải nhanh chóng khôi phục lại thôi.

” Tiểu thư, sao lại thành ra như vậy? Là ai khiến ngươi trở thành như vậy?” Đông Lăng cảm thấy không thể tin được. Tiểu thư bây giờ đã đã cường giả Cửu Tinh Triệu hoán sư, còn có người nào có thể đem nàng đánh thành như vậy.

” Đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi, Đông Lăng, lúc nãy là ai đưa ta về?”

Đông Lăng lắc đầu: ” Ta cũng không thấy, ta chỉ nghe thấy có động tĩnh nên mới tiến vào quan sát một chút, lúc đó tiểu thư đã ở trên giường rồi. “

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, ánh mắt hơi nheo lại. Nam nhân kia sao lại đưa nàng trở về?

Đối với động cơ làm việc của hắn, nàng hoàn toàn không nghĩ ra. Đến bây giờ nàng cũng không biết hắn là ai, tại sao phải bắt nàng bái hắn làm thầy?

Những vấn đề này chỉ cần nhớ tới đã cảm thấy đau đầu rồi. Nàng vừa mới bị Trừng phạt chi hỏa thiêu đốt, thân thể suy yếu không thôi, lại nhớ tới tên Tiết Triệt kia, mới bị thiêu có một chút mà đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.

Năng lực chịu đựng của nàng coi như cũng vô cùng mạnh mẽ!

Hoàng Bắc Nguyệt lấy ra Phỉ Thúy Ngọc Dịch, để Đông Lăng giúp nàng thoa lên vết thương. Loại thuốc này công hiệu phi thường mạnh mẽ, nhớ lần trước Đông Lăng toàn thân thương tổn, máu tươi đầm đìa vậy mà hiện tại một chút dấu vết cũng không nhìn ra.

Nàng một bên thoa thuốc, một bên lại vận khí kiểm tra một chút độc rắn trên người. Nàng kinh ngạc phát hiện, độc tố trên người đã hoàn toàn tiêu thất.

Kỳ quái, không phải nói độc của Thôn Thiên Hồng Mãng rất lợi hại sao? Nếu lợi hại như vậy làm sao có thể tự dưng biến mất được?

” Không phải tự dưng biến mất mà là trải qua sự rèn luyện của Trừng phạt chi hỏa, độc tố đã bị tống ra khỏi thân thể rồi.” Yểm không biết đã thanh tỉnh từ khi nào, suy yếu nói.

Hoàng Bắc Nguyệt đã biết qua mùi vị của Trừng phạt chi hỏa, lấy tâm tính kiên định như nàng mà còn muốn tự sát để kết thúc loại hành hạ này, nhiêu đó cũng có thể tưởng tượng được Yểm nhất định cũng không khá hơn nàng bao nhiêu.

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc suy nghĩ một lúc, ở trong lòng nói: ” Nói như vậy, hắn còn giúp ta sao?”

Yểm trầm giọng nói: ” Ta thấy từ đầu hắn đã có ý định giúp ngươi bài trừ độc tố ra ngoài rồi. Trừng phạt chi hỏa có thể luyện hóa tất cả những thứ dơ bẩn, thậm chí linh hồn tà ác cũng có thể bị thiêu hủy. Độc của Thôn Thiên Hồng Mãng quá mức bá đạo, trên đời căn bản không có giải dược, cho nên chỉ có thể dùng Trừng phạt chi hỏa thiêu đốt một hồi mới khiến độc tố bị bài trừ. Hơn nữa, thân thể nếu được Trừng phạt chi hỏa rèn luyện qua thì sau này ngươi sẽ có khả năng miễn dịch đối với đại đa số độc tố.”

Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt sáng lên, đây là thu hoạch tốt a. Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, nàng vội hỏi: ” Vậy chất độc bị Tuyết di nương nhiều năm hạ trên người ta có phải hay không cũng bị luyện hóa đi rồi?”

” Đương nhiên.”

” Thật tốt quá!” Đại khái đây là chỗ tốt tuyệt nhất từ khi nàng xông vào Thất Tháp đi.

Trước nàng vẫn lo lắng không biết phải làm sao để giúp thân thể quanh năm uống độc dược này tốt hơn một tí, đó cũng là nguyên do nàng tìm hiểu bí quyết của Luyện dược sư.

Không nghĩ tới cái chuyện ngoài ý muốn xảy ra này lại giúp cho nàng nhân họa đắc phúc ( tuy gặp họa nhưng vấn tìm được chỗ tốt)

” Hoàng Bắc Nguyệt, sao lại không chịu bái ông ta làm thầy?” Yểm rất khó hiểu, thực lực của hắc y nhân kia chắc chắn hơn nàng rất nhiều, vậy mà nha đầu này chết sống cũng không chịu bái sư.

” Ta không thích bị uy hiếp kiểu đó.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói. Tính cách của nàng là vậy, thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành.