Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 159: Trừng phạt chi hỏa (9)




Bên trái biển lửa, từng đợt hỏa diễm dâng lên càng cao, nhiều lần bọn họ cũng suýt chút nữa bị những đợt hỏa diễm này cuốn vào, may mắn là hai linh thú của bọn họ phản ứng vô cùng linh mẫn, trong lúc nguy cấp còn có thể biến nguy thành an.

Biển lửa mịt mờ bát ngát, căn bản là nhìn không thấy có nơi nào để tránh né, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt không khỏi nóng nảy.

“Yểm, không phải là ngươi lừa gạt ta đi!?”

Yểm bình tĩnh quát: “Dừng lại!”

Dừng?

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, giống như một trận gió khống chế Băng Linh Huyễn Điểu dừng lại, có chút không hiểu nói: “Làm sao vậy?”

Chiến Dã cũng vẻ mặt khó hiểu nhìn nàng, thời khắc sống chết trước mắt, vì sao đột nhiên dừng lại?

Trong lòng nàng cũng lo âu không thôi, không biết Yểm đang tính toán gì, tại nơi không có khả năng lên trời xuống đất này, Yểm trở thành toàn bộ hi vọng của nàng.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Hoàng Bắc Nguyệt biểu hiện tuy trấn định nhưng trong lòng lại sốt ruột nói với Yểm.

Yểm hít vào nói: “Ta đếm tới ba ngươi lập tức đi xuống vọt vào trong biển lửa.”

“Cái gì?” Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh nói, vọt vào trong biển lửa? Đây không phải là tự tìm đường chết sao?

Nhưng mà Yểm cũng không giải thích gì, bắt đầu chậm như rùa đếm: “Một….”

“Thái tử, lát nữa ta làm cái gì thì ngươi hãy làm theo như vậy!” Rơi vào đường cùng, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể nói với Chiến Dã như vậy.

Chiến Dã tuyệt đối tin tưởng vào thực lực của nàng, bởi vậy cũng không có chút nghi ngờ nào đối với biện pháp chạy trốn khỏi đây của người thần bí tên Hí Thiên này.

Nghe xong Hoàng Bắc Nguyệt nói, hắn gật đầu.

“Hai…” Yểm đếm thật sự quá chậm, chậm đến mức nàng muốn bùng nổ luôn rồi!

Phía sau thanh rống giận của Linh Tôn ngày càng gần, cường đại uy áp giống như một ngọn núi cao bao phủ xuống đầu!

Trong chờ đợi lòng như lửa đốt, rốt cuộc thanh âm chậm rãi của Yểm cũng vang lên: “Ba, xuống!”

Hoàng Bắc Nguyệt không chút nghĩ ngợi, khống chế Băng Linh Huyễn Điểu đột nhiên lao xuống phía dưới!

Chiến Dã sửng sốt một chút, trên khuôn mặt tuấn tú lãnh khốc lần đầu tiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.

Hí Thiên này… Làm cái quỷ gì đây?

Mặc dù là không hiểu ra sao, tuy nhiên so với Linh Tôn đang phẫn nộ đuổi theo phía sau mà nói thì nhảy vào trong biển lửa cũng không tính là đại sự gì, cho nên Chiến Dã cũng khống chế Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân lao xuống.

Gần như là đồng thời, trong lúc bọn họ lao xuống, một đợt hỏa diễm bốc lên cao, trong hỏa diễm thiêu đốt loáng thoáng lộ ra một cửa hang động tối như mực!

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt vui vẻ, hay tay lập tức kết ấn, một đợt mưa đá thật lớn bay xuống đem hỏa diễm chung quanh cửa hang động dập tắt toàn bộ.

Cửa động này vừa vặn có thể để cho thân hình của Băng Linh Huyễn Điểu bay nghiêng vào, Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân không có cánh, bởi vậy cũng dễ dàng theo vào được.

Trái ngước với biển lửa nóng rực bên ngoài, vừa vào đến trong động, trên đỉnh đầu liền có từng giọt nước tí tách nhỏ xuống.

Giọt nước lạnh lẽo rơi vào trên mặt, cùng nhiệt độ bên ngoài hoàn toàn không giống nhau.

Chung quanh một màu tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, nếu như không phải trên người Băng Linh Huyễn Điểu cùng Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân phát ra ánh sáng, căn bản không thể thấy rõ ràng khung cảnh trong động này.

Hiện tại bọn họ đi qua nơi này là một nơi toàn vách đá chật hẹp, hai bên thạch bích bóng loáng dựng đứng, phía trên phủ đầy rêu xanh.

Trên vách tường nước lạnh như băng không ngừng chảy ra, mặc kệ từ dưới nhìn lên hay từ trên nhìn xuống đều không thấy điểm cuối.

Xung quanh âm u lạnh lẽo cùng hỏa diễm cuồn cuộn bên ngoài, khó tưởng tượng hai nơi đối lập như thế này lại có thể ở ngay cạnh nhau.