Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 116: Ném đá dấu tay (10)




” Thái tử Chiến Dã luôn kiêu căng tự mãn như vậy đó, hắn không bao giờ thèm đặt anh hùng hào kiệt trong thiên hạ vào mắt.”

Nhìn đội kỵ binh kia dần dần đi xa, Tiết Triệt mới thấp giọng nói. Hắn muốn tận lực bôi đen hình tượng của Thái tử Chiến Dã trong lòng của Hí Thiên đại nhân, chỉ có như vậy người ta mới chịu gia nhập vào phe phái của bọn họ.

Huống hồ tính tình kiêu ngạo lãnh khốc của Thái tử Chiến Dã là thực a, ai sẽ nhìn ra hắn đang nói dối chứ?

Hoàng Bắc Nguyệt không phản bác gì, chỉ yên lặng lắng nghe. Tiết Triệt có ý đồ gì làm sao nàng lại không biết cho được.

Nhưng Tiết Triệt thấy nàng không nói lời nào lại tưởng nàng cũng đồng ý với hắn, trong lòng mừng húm.

An quốc công phủ.

Đại tiểu thư Tiết Mộng đột nhiên chết thảm khiến cho cả An quốc công phủ đều bao trùm một tầng không khí bi thương.

Ai lại không biết An quốc công sủng ái nhất chính là Tiết Mộng chứ. Nữ nhi này vừa có thiên phú võ đạo cực cao, vừa biết lấy lòng hắn, An quốc công quả thực coi nàng như trân bảo trên tay.

Tiết Mộng vừa chết, An quốc công đã thương tâm đến mức ngã bệnh, mà An quốc công phu nhân cũng thương tiếc khóc đến chết đi sống lại, đại thiếu gia thì ôm phiền muộn đi ra ngoài uống rượu.

Giờ phút này toàn bộ An quốc công phủ cũng chỉ có quản gia cùng mấy vị thiếu gia thành niên xử lý sự tình. Sự việc nội bộ cũng chỉ có thể do mấy vị di nương quản lí.

Hoàng Bắc Nguyệt cùng Tiết Triệt đã trở lại An quốc công phủ. Cảnh vật trong phủ được bao phủ bởi một màu trắng, tất cả những cảnh sắc tươi đẹp nay lại mang theo khí tức bi thương nhàn nhạt.

Linh đường được bày biện ở hậu đường, không có ảnh hưởng đến tiền viện.

Quản gia vừa thấy Tiết Triệt trở lại đã cung kính chạy ra đón: ” Đại thiếu gia, ngài đã trở lại!”

Tiết Triệt vung tay, nói: ” Ta có khách quý, có việc gì chút nữa hãy báo lại.”

Vừa nói hắn vừa dẫn Hoàng Bắc Nguyệt hướng hậu viện đi tới, thuận miệng hướng quản gia hỏi: ” Phụ thân đâu? Nhanh đi gọi phụ thân ta, nói với ông ấy có Hí Thiên đại nhân đến.”

Quản gia liếc mắt nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một thân đấu bồng đen, lộ ra một cỗ quỷ dị không nói lên lời, khiến người khác cả người phát lạnh. Hắn thấy vậy cũng không dám nhìn nữa, lập tức vội vã chạy đi.

Trong thư phòng của An quốc công phủ bảo vật trân quý nhiều vô số kể, xa xỉ đến mức khiến người ta hoa mắt.

Dám trắng trợn bày biện nhiều dị bảo như vậy, có thể thấy An quốc công đối với phòng vệ trong phủ mình vô cùng tự tin.

Hoàng Bắc Nguyệt không có hứng thú đối với đám kỳ bảo này, chỉ tùy tiện nhìn lướt qua, làm bộ đánh giá kỹ lưỡng một bức họa.

Không lâu sau, bên ngoài thư phòng truyền đến một trận tiếng cười trung khí mười phần, Hoàng Bắc Nguyệt xoay người liền trông thấy An quốc công một thân thịt mỡ run rẩy bước nhanh tới.

Thịt mỡ chen chúc muốn che lấp cả khuôn mặt, còn mắt, chi bằng nói nó là cái khe đi. Nàng thật sự rất tò mò, không biết hắn có thể nhìn thấy nàng hay không nữa.

” Hí Thiên đại nhân đại giá quang lâm đến hàn xá, là rồng đến nhà tôm a!” (hàn xá: nhà cửa nghèo nàn, ý muốn khiêm tốn)

Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt: ” An quốc công phủ bảo vật trân quý nhiều vô số kể, vàng son lộng lẫy, sao có thể xưng là “hàn xá” được?”

Câu nói này của nàng vô cùng nhẹ nhàng tùy ý, có thêm vài phần thân cận khiến cho An quốc công vừa mất đi ái nữ cũng không nhịn được mà cao hứng.

Tuy rằng mất đi nữ nhi hắn thương yêu nhất, bất quá con gái của hắn còn rất nhiều nên cũng không phải rất đau lòng. Bây giờ việc quan trọng nhất là đạt được sự trợ giúp của vị Hí Thiên đại nhân này.

” Phụ thân, Hí Thiên đại nhân còn là một vị Luyện dược sư nữa đó.” Tiết Triệt cười nói.

Hai cha con trên mặt đều mang nụ cười sáng lạn làm cho Hoàng Bắc Nguyệt có chút hoài nghi. Không lẽ trên lôi đài nàng giết nhầm người, Tiết Mộng kia không phải con ruột của An quốc công? Nhìn thế nào cũng không thấy hắn “bi thương tới mức ngã bệnh” như bên ngoài nói a.

” Nga? ” Đôi mắt An quốc công đột nhiên mở to, quang mang lập lòe.