Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1138: Đi sứ phương Bắc 1




Chuyện Lục Hồn Phong Ấn nàng chỉ nói cho Nến Đỏ cùng Mạnh Kỳ Thiên. Mạnh Kỳ Thiên khó tin nói: "Hóa ra ma thú sau khi nhập ma còn có thể ngẫu nhiên khôi phục thanh tỉnh, xem ra bản tính Quân Ly rất chán ghét ma thú a."

"Trước kia Yểm chưa bao giờ từng thanh tỉnh, sau khi bị phong ấn mười bảy năm trong Hắc thủy Cấm lao mới dần dần có chút thiện lương, tuy nhiên, như vậy cũng không tính khôi phục." Nến Đỏ nói.

Mạnh Kỳ Thiên gật đầu, Yểm là vì ở trong Hắc thủy Cấm lao từ từ sinh ra cảm tình với Hoàng Bắc Nguyệt, cho nên sau khi đi ra mới không hung tàn thô bạo như trước kia.

Tuy nhiên hiện tại cũng đã quay trở lại trước kia.

Hoàng Bắc Nguyệt yên lặng tựa vào cửa sổ phía trước, nghe hai người bọn họ thảo luận, trong lòng thầm nghĩ chuyện của Vạn Thú Vô Cương cùng Thuật Chiêu Hồn.

Nếu cuối cùng cùng phối hợp với Mặc Liên lấy thuật triệu hoán triệu hồi toàn bộ hồn phách linh thú bị phong ấn trong hắc ngọc, đuổi về Tư U Cảnh, phóng ra sức mạnh của hắc ngọc thì hậu quả là cái gì?

Vạn Thú Vô Cương cũng không ngoan ngoãn nghe lời a!

Nói đến cùng, Vạn Thú Vô Cương khủng bố không phải ở những hồn phách này, mà là sức mạnh giam cầm hồn phách!

Sức mạnh này khiến Hiên Viên Cẩn, Hiên Viên Vấn Thiên, cùng với nàng có sức mạnh cường đại vượt qua mọi người, có thể hô phong hoán vũ ở trên đại lục, nhưng cũng rơi vào một kết quả bi thảm!

Nhớ tới kết quả hai người phía trước, vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt băng sương, nàng cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ bọn họ!

"Vương! sứ giả Nước Bắc Diệu cầu kiến!" Ngoài cửa, A Tát Lôi lớn tiếng thông báo.

Hoàng Bắc Nguyệt đang suy tư nghe vậy liền giật mình, sứ giả Nước Bắc Diệu?

Lập tức thay đổi suy nghĩ, nàng biết mục đích sứ giả cầu kiến, âm hiểm cười cười, nói: "Không gặp! Để bọn họ trở về đi, nói cho Phong Liên Dực, ta không tiếp thụ bất cứ điều kiện gì của hắn!"

"Vâng!" Vừa nghe lời này, A Tát Lôi hoan hỉ vui mừng đi ra ngoài.

Mạnh Kỳ Thiên cau mày nói: "Như vậy đắc tội Nước Bắc Diệu, tựa hồ không quá sáng suốt a."

"Hắc hắc." Hoàng Bắc Nguyệt cười gian hai tiếng, nói: "Bọn họ là vì Vũ Văn Chiến mà đến. Vũ Văn Chiến này khác với người bình thường, Gia tộc Vũ Văn đúng là gia tộc danh vọng nhất Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp.

Một gia tộc tương xứng cùng Gia tộc Bố Cát Nhĩ, bọn họ chiếm cứ Nước Bắc Diệu, làm việc khiêm tốn, nhưng không phải là không đạt được gì."

Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, chậm rãi nói.

"Vũ Văn Chiến là tộc trưởng của gia tộc Vũ Văn thế hệ này, luôn luôn rất được lòng người, hắn bị bắt làm tù binh, Phong Liên Dực mà không quan tâm thì sẽ làm tức giận gia tộc Vũ Văn. Nước Bắc Diệu sẽ loạn trong giặc ngoài."

"Nghiêm trọng thế sao?" Nến Đỏ khó hiểu hỏi, hy sinh một Vũ Văn Chiến cũng không vấn đề gì mà!

Mạnh Kỳ Thiên nghe nàng nói vài câu đã hiểu quyết định của nàng, không khỏi bội phục cười nói: "Vũ Văn Chiến đúng là không tính gì, tuy nhiên gia tộc Vũ Văn địa vị cũng không nhỏ trong quân, không thiếu tướng lĩnh cũng xuất thân từ Gia tộc Vũ Văn."

"Hiện tại Vũ Văn Chiến trong tay ta chẳng khác nào một vương bài, không nhân cơ hội dọa dẫm Phong Liên Dực, ta cũng có lỗi với chính mình a!" Hoàng Bắc Nguyệt cười xấu xa.

"Không sai, lần này cần Lệ Tà biết, hắn ở Nước Bắc Diệu không thể cứ như ở Thành Tu La, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay." Mạnh Kỳ Thiên bí hiểm nói "Trị quốc cũng không dễ dàng như vậy, quốc sư như hắn lần này chắc cũng phải rớt đài."

Hoàng Bắc Nguyệt cười gật đầu, Nến Đỏ ở một bên nhìn lắc đầu, hai người kia cấu kết với nhau làm việc xấu!

Kế tiếp hai tháng, Nước Bắc Diệu lại hai lần phái sứ giả đến, mang đến lễ vật càng quý trọng hơn trước, nhưng vẫn bị Duệ hầu đóng cửa chặn lại.

Sứ giả Nước Bắc Diệu cũng không ngốc, phái người lặng lẽ hành tẩu, hối lộ người bên cạnh Hoàng Bắc Nguyệt, ngay cả Vương Nhị trông cửa trong phủ đều hối lộ mấy kim tệ, nhưng bất đắc dĩ là những người này lấy tiền nhưng không giúp, khiến sứ giả Nước Bắc Diệu không công đợi vài ngày.

Trước khi đi đều mắng người miền nam gian trá giảo hoạt không giữ chữ tín!

Lần cuối cùng Nước Bắc Diệu phái sứ giả tới là Vũ Văn Địch, trời sinh quân nhân khác văn thần bình thường!

Duệ hầu không gặp sứ giả? ban ngày hắn liền chạy trốn tới, ngăn chặn Hoàng Bắc Nguyệt xuất hành đi tuần tra phòng thành, khiến nàng không có chỗ né tránh.

Kỳ thật Vũ Văn Địch tới, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn tiếp tục tránh né, bởi vậy nhìn Vũ Văn Địch giục ngựa ở trên đường cái, uy phong lẫm lẫm liền cười nói: "Vũ Văn tướng quân, đã lâu không gặp a!"

Vũ Văn Địch cũng không bận tâm nàng khách sáo, đi thẳng vào vấn đề nói: "Ta theo lệnh hoàng đế tệ quốc đến đây đi sứ, muốn cùng các hạ nói chuyện của Thống soái Vũ Văn Chiến của Nước Bắc Diệu không lâu trước bị bắt!"

"A..." Hoàng Bắc Nguyệt cố ý kéo dài giọng "Vũ Văn tướng quân cứ yên tâm, lệnh tôn ở chỗ này của ta đều ổn, tựa hồ vui đến quên cả trời đất."

"Nguyệt Dạ các hạ, chúng ta người lỗi lạc không nói lời ẩn ý! Ngươi nói vậy đã biết ta muốn gì rồi chứ?" Vũ Văn Địch nổi giận.

Hoàng Bắc Nguyệt vuốt cằm trầm ngâm trong chốc lát, rốt cuộc thu hồi vẻ mặt vui đùa, nghiêm mặt nói: "Ta hiện tại muốn đi tuần phòng, chuyện này mời Vũ Văn tướng quân xế chiều đến phủ ta nói chuyện đi."

Nói xong, không đợi Vũ Văn Địch phản ứng, liền kéo roi giục ngựa chạy đi.

Sắc mặt Vũ Văn Địch xanh mét, đã sớm biết đàm điều kiện cùng Hoàng Bắc Nguyệt tựa như bảo hổ lột da, hiện tại xem ra đây đúng một con hồ ly đa mưu túc trí.

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng xế chiều Vũ Văn Địch vẫn ngoan ngoãn tới chờ ở phủ Nguyên Soái trong thành Yến Châu.

Hắn tới sớm, uống hết chén trà nọ đến chén trà kia, trời đã tối mới thấy Hoàng Bắc Nguyệt về.

Sắc mặt Vũ Văn Địch đã khó coi đến mức không thể khó coi hơn, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt giả bộ không nhìn thấy, sai người chuẩn bị một bàn ăn ngon, mời hắn ngồi vừa ăn vừa bàn chuyện.

Vũ Văn Địch đã sớm uống trà no rồi, nơi nào nuốt trôi được nữa? khuôn mặt bình tĩnh nói: "Hoàng thượng Tệ quốc để ta mang theo một lễ vật đến đưa cho các hạ."

Vừa nói, từ trong nạp giới lấy ra một hộp gấm giao cho Nến Đỏ, để nàng đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt gắp hai đũa thức ăn mới bình thản mở hộp gấm ra, trong hộp gấm có đệm mấy tầng nhung tơ màu trắng, một ngọc tiêu trong suốt tuyết trắng lẳng lặng nằm trên nhung tơ.

Nàng lặng im nhìn hai giây, lập tức sắc mặt như thường cầm ngọc tiêu trắng lên, nhẹ nhàng vuốt ve nói: "Đây vốn là đồ của ta, hiện tại chẳng qua là vật quy nguyên chủ."

Vũ Văn Địch tự nhiên nhận ra chiếc tiêu bạch ngọc, bởi vậy cũng không nói gì, tuy không đói nhưng vì che giấu vài phần lo âu nên cúi đầu lấy cơm ăn.

Hoàng Bắc Nguyệt cầm tiêu bạch ngọc chơi đùa thật lâu, lúc đầu bị Ngụy Yên Nhiên lấy đi mà chưa lấy lại.

Sau đó Ngụy Yên Nhiên dùng tiêu bạch ngọc thổi "nguyệt phách" trở thành hoàng hậu của Phong Liên Dực...

"Điều kiện của hắn là cái gì?" Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng mở miệng.

Vũ Văn Địch đang ăn cơm sợ giật mình một cái, lập tức hiểu nàng đồng ý đàm điều kiện, cao hứng chưa kịp nuốt cơm xuống, thầm nghĩ bệ hạ quả nhiên thần cơ diệu toán, biết Hoàng Bắc Nguyệt thấy tiêu bạch ngọc sẽ đáp ứng đàm điều kiện!

"Bệ hạ nói, chỉ cần các hạ đồng ý thả Vũ Văn Chiến, Nước Bắc Diệu nguyện ý trọn đời rời khỏi thành Yến Châu, trừ phi Nước Nam Dực tiến sát, nếu không tuyệt không lấn chiếm".

Điều kiện như vậy xem như chủ động cầu hòa, có thể nhượng bộ như vậy, xem ra, thế lực quý tộc bên trong Nước Bắc Diệu so với nàng tưởng tượng nghiêm trọng hơn nhiều.

Nếu Phong Liên Dực muốn dứt khoát cải cách, thanh trừ thế lực quý tộc, nhất định phải giảng hòa cùng Nước Nam Dực, không có hoạ ngoại xâm mới có thể hoàn toàn giải quyết nỗi lo bên trong.

Tuy nhiên, nếu ngồi chờ Nước Bắc Diệu cải cách mà lớn mạnh thì chẳng khác gì nuôi mãnh hổ bên người.

Trong lịch sử Trung Quốc đã từng có tiền lệ như thế, nàng đương nhiên không dễ dàng hồ lộng như vậy!

"Điều kiện này ta có thể đáp ứng, tuy nhiên, ta còn muốn mười hai cảng thành thị phía Đông Nước Bắc Diệu mở mậu dịch, hơn nữa, Nước Nam Dực ở tây bộ thành Long đến thành Kỳ Dương trong lúc vận chuyển hàng hóa thì Nước Bắc Diệu không được ngăn trở!"

Hoàng Bắc Nguyệt nói xong hồi lâu, Vũ Văn Địch mới tiêu hóa xong lời của nàng, nhất thời vỗ bàn nhảy dựng lên: "Duệ hầu đừng khinh người quá đáng!"

"Điều kiện của ta chỉ có hai ý này, ngươi trở về bẩm báo hoàng đế quý quốc, hắn nếu đáp ứng thì Hoàng Bắc Nguyệt ta tự mình hộ tống Vũ Văn Chiến đi Huy Kinh, đồng thời ký hiệp ước! Hai nước trong lúc đó bình an vô sự!"

"Vậy nếu bệ hạ không đáp ứng?" Vũ Văn Chiến phẫn hận hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ vỗ tiêu bạch ngọc, mỉm cười: "Ta cũng sẽ tự mình mang theo trăm vạn tinh binh đi Huy Kinh."

Vũ Văn Địch hừ lạnh một tiếng rời đi.

Hắn đi được một lát thì Mạnh Kỳ Thiên mới đi vào, ngồi trước mặt nàng cười hỏi:

"Điều kiện của ngươi thoạt nhìn ngặt nghèo, tuy nhiên ở tình thế trước mắt thì Phong Liên Dực lại có lợi lớn nhất đúng không?"

"Ta có thể cho hắn cải cách quốc nội, thanh trừ quý tộc cũ để Nước Bắc Diệu lớn mạnh, tuy nhiên, ta vẫn muốn Nước Nam Dực có thể vĩnh viễn chế ước bọn họ." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng nói.

Mạnh Kỳ Thiên trầm mặc chốc lát nói: "Ngươi nghĩ rất chu đáo, Nước Bắc Diệu mặc dù mấy lần bại chiến, tuy nhiên lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, hiện tại muốn nuốt bọn họ thì Nước Nam Dực cũng sẽ tổn thất không nhỏ."

"Chiến Dã còn trẻ, lấy năng lực của hắn, tương lai không biết sẽ phát sinh cái gì, hiện tại chúng ta đi tới bước này cũng đã đủ rồi."

Hoàng Bắc Nguyệt nói chậm rãi, có cảm giác như trút được gánh nặng.

Ngày thứ hai Hoàng Bắc Nguyệt phái người ra roi thúc ngựa trở về Thành Lâm Hoài bẩm báo cho Chiến Dã điều kiện hoà đàm, bọn họ chiếm cứ ưu thế, Chiến Dã cùng đại thần trong triều tự nhiên vui vẻ đồng ý.

Mà Nước Bắc Diệu sau mười ngày cũng truyền đến tin tức nguyện ý hoà đàm.

Theo thám tử trở về bẩm báo, Phong Liên Dực không hề giải thích một câu chuyện hoà đàm, cũng không tỏ thái độ. Nhưng đại thần trong triều nghị luận, cuối cùng chủ hòa còn hơn chủ chiến mới xin Phong Liên Dực hạ lệnh.

Phái Chủ hòa do Thập nhất Hoàng tử Phong Nhã Ngọc cầm đầu, Gia tộc Vũ Văn cũng ở trong đó.

Mùa thu, thời kỳ thu hoạch, Duệ hầu Nguyệt Dạ dẫn dắt sứ đoàn tự mình đi Nước Bắc Diệu.

Sự tình hoà đàm quan trọng, cựu thần trong triều Nước Nam Dực sợ nữ tử như nàng không thể hoàn thành trách nhiệm lớn liền dâng tấu để An Quốc công TiếtNgưỡng mang một vạn binh mã đi theo.

Hoàng Bắc Nguyệt xuất hành đơn giản, chỉ dẫn theo mười mấy người tín nhiệm bên người, Bắc Đường Du cùng Cát Khắc ở lại Yến Châu, một khi có biến cố để bọn họ dẫn binh ứng chiến.