Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1135: Ma thú lăng thế 2




Khí tức Ma thú!

Trên người những linh thú cấp thấp lại có khí tức ma thú!

Loại cảm giác này mặc dù không giống như đang đối mặt với một con ma thú mạnh mẽ kinh khủng, nhưng chung quanh nhiều cặp mắt mang theo ma tính khiến đáy lòng nàng phát lạnh.

Nàng biết do thần nhập ma, nhưng chưa từng nghe nói linh thú cũng sẽ biến thành ma thú, nếu được thì ma thú sẽ không ít ỏi như vậy.

Cho nên, căn cứ theo phán đoán của nàng, những linh thú này không phải đổi thành ma thú, mà là bị lây dính nguyên khí của con ma thú cường đại nào đó, bởi vậy trên người cũng mang theo khí tức chí tà chí ác này.

Nàng lớn mật đi qua ngã tư đường có rất nhiều thi thể nằm ngổn ngang trong bóng tối, trên đỉnh đầu, tiếng kêu huyên náo của kền kền càng khiến nơi thôn trang chết chóc này càng quỷ dị khủng bố.

Hoàng Bắc Nguyệt đi tới phía đông thôn trang, nơi đây gần Rừng rậm Phù Quang nhất, cũng ở chỗ này có khí tức ma thú càng mãnh liệt hơn.

Nàng đứng ở bên cạnh một cái giếng, từ nơi này nhìn ra thấy đồng ruộng lúa chạy dài, xa hơn về phía trước còn có núi non chập trùng, trong bóng đêm, bóng dáng núi non như một con thú ngủ say.

Ngửi thấy trong giếng nước có mùi máu tươi nồng nặc, Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, tới gần ngửi ngửi, nhất thời nhíu mày.

Toàn bộ nước miếng bên trong đều như máu tươi, nàng lấy đá phát sáng tùy ý ném tới sâu thẳm bên trong.

Đá phát sáng trong nháy mắt chiếu rọi không gian nhỏ hẹp, đồng thời một khuôn mặt quen thuộc cũng theo ánh sáng lọt vào tầm mắt.

Thành thật mà nói, khắp nơi đều là thi thể, nhìn thấy một gương mặt người quen thì cảm giác khủng bố quỷ dị đến nhường nào!

Hoàng Bắc Nguyệt là người không tin quỷ thần cũng rùng mình, trên cánh tay nổi da gà.

"Thiên Quỳ?" Hoàng Bắc Nguyệt liền kinh ngạc khi thấy rõ ràng người trong giếng là Ma thú Địa ngục Thiên Quỳ cùng mình ở chung rất nhiều ngày.

Ma thú Địa ngục thực lực cường đại, vì muốn cô ta giúp sức, Quân Ly bằng mọi giá để nàng giải trừ phong ấn Thiên Quỳ. Mà Thiên Quỳ cũng phản bội Thành Tu La theo ý hắn, đánh vỡ khế ước thuần phục Tu La vương, làm bạn cùng đám người Quân Ly.

Ngày hôm qua bọn họ mới giao thủ ở Thành Tu La, thực lực Thiên Quỳ mặc dù không kinh khủng như Yểm, nhưng tuyệt đối không kém!

Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly lợi hại thế nào nàng còn chưa lĩnh giáo, rốt cuộc là ai mà đánh Thiên Quỳ ra nông nỗi này, mai táng trong nước giếng.

Trong giếng có Thiên Quỳ nên nước trong vắt đã biến thành màu đỏ sền sệt như máu trong hồ máu địa ngục, đáy nước không ngừng nổi bọt khí.

Hai mắt mở to của Thiên Quỳ vì đá phát sáng đột nhiên xuất hiện mà chớp chớp vài cái, chứng minh ả vẫn còn sống.

"A......"

Nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt ghé vào miệng giếng nhìn xuống dưới thì trong mắt Thiên Quỳ xuất hiện thần sắc oán độc.

Song chỉ cần ả vừa mở miệng thì bọt khí cũng dũng mãnh tiến ra.

"Là ai đánh ngươi thành như vậy?" Nhìn Thiên Quỳ giãy dụa sắp chết, Hoàng Bắc Nguyệt hảo tâm hỏi,"Là Quân Ly sao?"

Trên mặt Thiên Quỳ lộ ra vẻ mặt bi thương mà thê lương, trong cổ họng phát ra tiếng "ục ục ục" quỷ dị, như là cười nhạo vậy.

Hoàng Bắc Nguyệt biết mình đoán đúng, thở dài một tiếng. Lúc có thể lợi dụng thì Thiên Quỳ chưa chắc là một quân cờ tốt, nhưng một khi Thiên Quỳ không thể lợi dụng thì tuyệt đối nhanh chóng diệt trừ.

Quân Ly sẽ không nương tay, nhưng Thiên Quỳ thành như vậy thì nàng cũng có nửa trách nhiệm, đối này Ma thú Địa ngục không có nhiều ấn tượng tốt, nàng cũng không muốn bồi thường, nhưng trước khi ả chết còn có thể lợi dụng một chút.

Nàng búng ra, trong nạp giới một viên đan dược màu xanh biếc xuất hiện trong tay, nàng nhẹ nhàng bắn vào miệng Thiên Quỳ, tại bọt máu, thuốc trượt khỏi cổ họng mà trôi xuống.

Đan dược trị liệu nội thương hiệu quả rất tốt, sau lúc Thiên Quỳ nuốt vào, lập tức cảm giác trong lồng ngực không còn bị lực lượng áp bách nặng nề, có thể thoải mái hít thở.

"người trong thôn này đều bị quân Ly giết sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thất vọng đau khổ hỏi.

Ở trong lòng nàng vẫn cảm thấy Quân Ly cho dù nhập ma thì với bản tính cao ngạo của hắn cũng không thực sự gặp người liền giết giống ma thú.

Điểm này so với Yểm mà nói thì còn tốt hơn.

Mặc kệ thế nào thì hắn luôn cao cao tại thượng, tự phụ nghiêm túc, máu tươi người bình thường sao xứng làm bẩn tay hắn?

Nhưng hắn thân là ma thú, tương lai biến thành bộ dáng gì chẳng ai biết rõ.

Thiên Quỳ cười lạnh, vẻ mặt này đã đủ khẳng định suy nghĩ trong lòng nàng, không tự chủ được thở dài một tiếng.

Quân Ly a Quân Ly, lúc mới gặp gỡ, ngươi kiêu ngạo cỡ nào, vì sao lại suy bại đến tận đây chứ?

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi đừng cao hứng, sớm muộn gì sẽ đến phiên ngươi!"

Thiên Quỳ khàn khàn giọng nói "Hắn đã đến, ngươi cũng không sống được lâu."

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không thay đổi nghe, mục đích đã đạt tới, quả nhiên là Quân Ly làm, như vậy thì hắn quả thật đã ở gần đây.

Lạnh lùng nhìn Thiên Quỳ sắp chết, ma thú chắc không chết được, chỉ cần có đủ điều kiện sẽ sống lại lần nữa.

Nơi này có nhiều máu tươi như vậy cũng đủ săn sóc ân cần Thiên Quỳ.

Một mối họa như vậy, để lại rất bất lời cho mình.

Không thể giết chết thì chỉ có thể phong ấn!

Trong cơ thể nguyên khí vừa chuyển, trong phù nguyên vài tia màu đỏ đột nhiên xuất hiện trên cổ tay, hình thành một ký hiệu bùa chú phức tạp.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng niệm chú, đồng thời bùa chú ở cổ bùng sáng lên, đây là bùa chú năm đó Hiên Viên Cẩn sử dụng để phong ấn Thiên Quỳ, chỉ cần có Vạn Thú Vô Cương là có thể bắt đầu phong ấn lần nữa!

Thiên Quỳ rất quen kiểu phong ấn này, vừa nhìn đã giận dữ nói: "Muốn phong ấn ta không dễ đâu!"

Theo tiếng rống giận của ả, máu tươi trong giếng đột nhiên giống như nước đun sôi trào lên, bọt khí rầm rầm bốc lên, nổ mạnh, một ít nguyên khí quỷ dị màu đỏ phát ra, nguyên khí màu đỏ tới chỗ nào, lập tức chỗ đó bị ăn mòn thành lỗ thủng lớn!

Trong nháy mắt, vách giếng đã rộng gấp đôi.

Nhìn tình hình như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi một chút, không ngờ Thiên Quỳ đến nước này vẫn còn hậu chiêu dị thường như vậy!

Nàng lập tức từ bỏ phong ấn, muốn rời khỏi giếng, nhưng thay đổi suy nghĩ: Nhiều khí thể ăn mòn như vậy mà phát ra thì nhất định sẽ không có một ngọn cỏ. Nếu lan tràn ra thì thành Yến Châu xa xa cũng sẽ đã bị ảnh hưởng.

Nước Nam Dực thật vất vả mới thắng một trận đánh, nàng không thể trơ mắt nhìn thắng lợi tới tay bị hủy rối tinh rối mù.

Quyết định chủ ý, bước đầu tiên là ở bày một tầng kết giới trên miệng giếng, sau đó tiếp tục kết ấn bùa phong ấn.

Khí thể màu đỏ từ đáy giếng vẫn tràn lên, lúc gặp phải kết giới hơi bị cản trở một chút, sau một lát, kết giới bị ăn mòn thành một lỗ hổng lớn!

Hoàng Bắc Nguyệt cực kỳ hoảng sợ, kết giới chỉ là màng nguyên khí hư vô, vậy mà cũng bị ăn mòn?

Nàng khiếp sợ trong chốc lát, nguyên khí màu đỏ đã chui tới, gặp phải nơi trống trải thì càng lan nhanh hơn, lúc sắp nhích lại gần nàng thì phía sau đột nhiên được người kéo một chút.

Nàng lui về phía sau, quay người lại, chỉ nhìn thấy cách đó không xa một bóng dáng tối như mực mơ hồ đứng.

Gió đêm mang theo mùi vị máu tươi nồng hậu thổi đến, ánh trăng lờ mờ chiếu sáng vệt máu bắn tung tóe trên áo bào đen.

Vài con quạ đen ở phía sau hắn bay lên, kêu la bay về các nơi khác nhau.

Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt mới nhìn rõ khuôn mặt người nọ.

"Quân Ly, thật không ngờ là ngươi." Nàng thất vọng nói "Những người bình thường đối với ngươi chỉ như con kiến hôi, giết bọn họ có gì ý nghĩa?"

Không lập tức đáp lại nàng, Quân Ly chỉ thản nhiên nhìn về khí thể màu đỏ từ miệng giếng tràn ra.

Khóe miệng giương lên, nụ cười thỏa mãn chợt lóe, hắn xoay người định rời đi.

Hoàng Bắc Nguyệt sao để hắn thản nhiên rời đi chứ? Tiến lên từng bước cản đường hắn "Độc khí này là thế nào?"

"Cô ta chết." Quân Ly thản nhiên nói.

Mày cau lại, ma thú chết được sao? Nàng chưa bao giờ nghe nói ma thú sẽ chết!

"Cái này gọi tự nổ, đem nguyên khí trong cơ thể áp súc tại một điểm, tụ thành khí xoáy nổ mạnh." Quân Ly nhìn nàng, hai mắt màu đỏ sậm hết sức quỷ dị "Ma thú đúng là tà ác ngưng tụ mà thành, có bao nhiêu tà ác thì mạnh bấy nhiêu. Những ác khí sau khi bọn họ chết sẽ biến thành chướng khí mang theo kịch độc..."

Hoàng Bắc Nguyệt bừng tỉnh đại ngộ, lập tức giận dữ: "Đó cũng là mưu kế ngươi bày ra?"

Quân Ly ảm đạm cười, không phủ nhận.

Hoàng Bắc Nguyệt xoay người sang chỗ khác, chướng khí gần ngay trước mắt, cánh tay của nàng bị hắn kéo lại lui về phía sau vài bước.

Chướng khí đi qua đâu, ngay cả mặt đất đều bị sụp đổ xuống, nếu như chướng khí tùy ý khuếch tán ra ngoài thì sáng sớm ngày mai, những chướng khí sẽ xuất hiện tại ngoài thành Yến Châu!

Nàng kéo tay mình lại, cả người nguyên khí màu đen tăng vọt, bao trùm một tầng quanh thân thể!

Tựa hồ biết nàng muốn làm gì, Quân Ly đang muốn mở miệng, nàng đã không để ý vọt vào trong chướng khí!

Khí thể Màu đỏ trong nháy mắt bao phủ nàng, có nguyên khí Vạn Thú Vô Cương bảo vệ nên rất nhanh vọt tới cạnh giếng, nhanh chóng kết ấn niệm chú, ánh sáng màu xanh hết sức chói mắt lượn lờ quanh người.

Chướng khí không ngừng ăn mòn nguyên khí bên người nàng, nhưng sợ uy lực của Vạn Thú Vô Cương nên lui sang một bên.

Nhìn bóng dáng cô gái bận rộn đứng bên cạnh giếng, Quân Ly thâm ý nheo mắt lại.

Nàng gan lớn không phải nói ngoa, quyết liệt tiến vào chướng khí như vậy, chỉ cần có một chút sai lầm sẽ lập tức bị ăn mòn thành chất lỏng.

Nàng vẫn luôn rất dũng cảm, lúc trong lòng kiên định vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Lặng lẽ nhìn trong chốc lát, bên khóe miệng Quân Ly cười lạnh, dưới ống tay áo, lộ ra ngón tay tái nhợt thon dài, nhanh chóng kết ấn hướng xuống mặt đất!

Ầm ầm một tiếng, dưới chân đột nhiên sụp đổ, bên trong bùn đất cuồn cuộn ngừng lại, sau đó một cỗ chướng khí màu đỏ như nước suối phun từ dưới nền đất bộc phát ra!

Bên cạnh giếng, Hoàng Bắc Nguyệt thật vất vả mới phong ấn được miệng giếng, đối kháng chướng khí phải tiêu hao rất nhiều nguyên khí, còn muốn kết ấn thật sự vất vả mồ hôi.

Chính lúc đưa tay lau mồ hôi thì chợt nghe phía sau ầm ầm, nàng quay đầu nhìn chướng khí tuôn trào ra, tức đến suýt hộc máu. 

Quân Ly chết tiệt!

Nàng ở chỗ này vất vả phong ấn, hắn lại quấy rối ở phía sau!

Quân Ly đứng ở chỗ chướng khí phun mạnh ra, lạnh lùng nhìn nàng.

Hắn là ma thú, chướng khí phun vào người không hề bị ảnh hưởng, mà nếu Hoàng Bắc Nguyệt không dựa vào nguyên khí Vạn Thú Vô Cương bảo hộ thì sợ rằng sẽ bị ăn mòn.

Nàng đứng ở trong chướng khí, do dự nhìn chướng khí phun mạnh, nàng dám tới gần.

Đứng cách vô số chướng khí mà đối mặt cùng Quân Ly.

Ánh mắt hai người kịch liệt chạm vào nhau, tựa hồ như muốn tóe lửa.

"Ngươi muốn thiên hạ thái bình, đại lục nhất thống đúng không?" Quân Ly nhẹ giọng hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Mà ngươi lại muốn nhìn nhân gian hạo kiếp đúng không?"

"Ta là ma thú."

"Ta là loài người!"

"Ma thú vô tình vô tâm."

"Người cũng có thể vô tình vô tâm, nhưng ta không làm được!"

Quân Ly cười trầm mặc trong chốc lát, mới mở miệng nói: "Ta biết."

"Cho nên ngươi cố ý khiêu khích ta, tại sao?"

"Vạn Thú Vô Cương." Quân Ly thản nhiên nói ra bốn chữ mà nàng cũng không xa lạ.

Hắn quả nhiên còn chưa từ bỏ dã tâm, hắn muốn Vạn Thú Vô Cương, dùng mọi thủ đoạn!

"ta sẽ không cho ngươi Vạn Thú Vô Cương, cũng sẽ không cho bất kỳ ai, ta sẽ phá hủy khối hắc ngọc này, mặc kệ trả giá gì đi chăng nữa!"

Lúc nàng nói lời này, Vạn Thú Vô Cương rõ ràng phẫn nộ động đậy một chút, nguyên khí bao vây chung quanh thân thể suýt không khống chế được mà chếch đi, tuy nhiên lại bị nàng mạnh mẽ đè ép xuống!

Vạn Thú Vô Cương cùng nàng chế ước lẫn nhau, tuy nhiên, nói đến cùng thì nó cũng là một khối hắc ngọc, mà nàng là người. Hắc ngọc có thông minh cường đại cũng không bằng thủ đoạn phức tạp của loài người.