Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1066: Dựng lại Linh thể 2




"Ngươi yếu đi."

Trong gió bão có giọng nói trầm thấp vang lên, lạnh lùng thấu xương.

"Đó là vì ta không muốn đánh với ngươi!" Yểm miễn cưỡng nói.

"Ngươi cam nguyện để hắc thủy cấm lao chuyển hóa thành Bùa phong ấn thú, tiêu ma lệ khí của ngươi." Quân Ly nồng đậm trào phúng.

Yểm khinh thường hừ lạnh: "Ta thích! Thế nào?"

"Ngươi nói như vậy chứng tỏ ngày sau muốn đối địch với ta?"

"Nếu ngươi dám làm thương tổn Hoàng Bắc Nguyệt, Bổn đại nhân không ngại cho ngươi mở mắt ra."

"Cuồng vọng!" Quân Ly lạnh lùng nói.

Yểm cười ha ha, sau một lát lạnh mắt nhìn về một vị trí bên bờ vách núi "Quân Ly, ngươi trước đây dám nói chuyện với ta như vậy sao?".

"Đáng tiếc ngươi đã không phải ngươi của ngày trước, ta cũng không phải là ta của ngày xưa!"

"Xem ra không thể cứu ngươi." Yểm thở dài.

"Từ trước ta không biết, hóa ra sau khi nhập ma lại thoải mái như thế, trước ta không nên đau khổ kiềm nén, ngược lại làm mất đi khao khát của chính mình."

Trong sát cảnh không có giọng nói của Quân Ly, nhưng Yểm biết, bên vách núi kia nhất định có hắn!

Ngón tay vừa động, lưỡi hái thật lớn đột nhiên xuất hiện trong tay, trên thân đao màu đỏ hiện lên sắc lạnh khát máu.

Lưỡi hái giống như trăng rằm trên bầu trời, trong nháy mắt đánh ra, tốc độ mắt thường không nhìn thấy, chỉ nghe tiếng ầm ầm vỡ vụn, vách núi liền bị lột bỏ một mảng!

Bụi đất bay lên, lưỡi hái quay lại tay Yểm, vẻ mặt hắn rất khó coi.

"Ha ha," Quân Ly lạnh lùng cười ra tiếng, "Yểm, ta vừa rồi đã nói, ngươi yếu đi."

Trong lúc cao thủ so chiêu, thường thường không cần chiêu thức hoa lệ đánh nhau hồi lâu, đôi khi chỉ cần một chiêu có thể phân thắng bại.

Bởi vì bọn họ không so sức mạnh cùng chiêu thức, mà là......khí thế!

Yểm ra một chiêu cũng không động thủ tiếp, lưỡi hái thật lớn trôi nổi sau người, giống như một mảnh trăng khuyết.

Trầm mặc hồi lâu, Quân Ly mới chậm rãi nói: "Muốn ganh đua cao thấp cùng ta thì biến trở lại thành ngươi của ngày hôm qua đi! Yểm, ngươi là đối thủ ta chờ mong nhất!"

Theo tiếng nói, gió gào thét xung quanh đột nhiên như bị một bàn tay vô hình điều khiển, toàn bộ chuyển tới chỗ Yểm đứng.

Trong gió mơ hồ có thể thấy được lửa cháy đỏ tươi, như đầu lưỡi thốt ra trong miệng ác ma, chờ máu tươi đổ xuống.

Yểm vẫn đứng không nhúc nhích, trên người y bào yêu hồng theo gió bão mà tung bay.

Chưa từng có vẻ mặt trấn định như thế, giống như lão tăng nhập định, dường như căn bản không nhìn thấy cuồng phong tràn ngập sát khí hướng về phía hắn.

Trong gió không nhìn thấy Quân Ly "a" một tiếng, lập tức liền thấy bên người Yểm hoa hồng bay múa, giống như trăm hoa đua nở trên mặt đất.

Ở nơi u ám như Địa ngục này mở ra từng đóa hoa hồng, dây leo bích lục quấn quanh trong gió mà sinh trưởng.

Lá xanh tản ra, nụ hoa chậm rãi nở rộ.

Hoa hồng lá xanh, trong chớp mắt nở đầy trời.

Gió bão cuốn đến, nhảy vào trong đóa hoa, lửa cháy lan đến đâu lá xanh héo rũ, hoa hồng điêu linh.

Trong không khí tràn ngập mùi cháy sém, song, tốc độ hoa nở lại vượt quá dự liệu!

Yểm yên lặng đứng, ngón tay dưới áo bào vừa động, sau đó hắn ngước mắt, một đám lửa cháy bỗng nhiên xuyên phá Đóa Đóa hoa hồng, thẳng vào mi tâm hắn!

Hắn không hề động, hai tay dưới áo bào điều khiển hoa hồng đầy trời, chung quanh lửa cháy càng nhiều như thủy triều dũng mãnh tiến vào!

Trong lúc chỉ mành treo chuông, một trận gió nhẹ vung qua, ngay sau đó, gió vô hình đột nhiên xuất hiện từ phía sau hắn, lập tức chặn lại hỏa diễm đang lao đến!

Ngọn lửa kia hết sức mạnh mẽ, đánh vào trong gió, hung hãn đẩy lên, sau đó mới chậm rãi dừng lại.

"Ta nghĩ ngươi chết rồi." Khẩu khí có chút tiếc hận, Yểm lắc đầu nói.

"Không nhọc quan tâm."

Bóng dáng Phong Liên Dực chậm rãi xuất hiện trước người Yểm, ống tay áo màu trắng bay múa, mơ hồ lộ ra từng ngón tay đầy máu tươi.

"Không ngờ thực lực của ngươi ẩn giấu sâu như vậy" Nhìn thấy hắn có thể ngăn hạ ngọn lửa kia, Yểm lại thoải mái cười nói "Tuy nhiên, ở sát cảnh vận dụng nguyên khí chỉ có đường chết."

"Không vận dụng nguyên khí cũng chỉ còn đường chết." Phong Liên Dực thản nhiên nói, tình cảnh trước mắt dường như trước sau đều chết.

"Không nhất định." Hai tay mở ra, dây leo màu xanh chui ra khỏi mặt đất, thấy gió liền hình thành hàng rào chắc chắn, từng đóa hoa hồng nở rộ.

Phong Liên Dực thu hồi nguyên khí nhìn chung quanh, hàng rào ngăn cách gió bão sát cảnh, chung quanh đột nhiên gian an tĩnh hơn nhiều.

Yểm chậm rãi ngồi xuống, đưa tay lau trán, hình như bộ dáng rất uể oải.

"Chẳng lẽ ngay cả ngươi cũng không ra được?" Nhìn thấy bộ dáng hắn đồi bại, trong vẻ mặt tỉnh táo của Phong Liên Dực có một tia kinh ngạc.

"Không có biện pháp." Yểm khổ sáp cười, "Ta bị giam mười bảy năm trong hắc thủy cấm lao a."

Nghe vậy, Phong Liên Dực cũng không nói thêm gì, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt tĩnh dưỡng.

Yểm vốn chờ hắn như con ruồi loạn chuyển, mất đi tỉnh táo bình thường, vừa lúc mất thể diện cho hắn nhìn một chút, nhưng không ngờ hắn lạnh lùng bình tĩnh như thế nên vô cùng thất vọng.

"Ngươi vừa rồi biến mất, là đi chỗ nào?" Hắn không mở miệng, Yểm cũng chỉ chính mình mở mồm.

"Xuống dưới vách núi."

"Ngươi đi xuống dưới làm gì?" Yểm trề môi, nhớ tới vừa rồi tưởng hắn đã chết, chính mình vẫn hả hê hồi lâu, hiện tại nhìn thấy hắn êm đẹp còn sống, trong lòng cũng khó chịu.

"Cứ nửa khắc, gió xung quanh đều tiến xuống phía dưới vách núi, sau đó lại từ một chỗ khác xuất hiện." Phong Liên Dực thản nhiên nói, vừa rồi đi xuống dưới vách núi nhưng không phát hiện ra đặc biệt gì, điều này khiến hắn nghi hoặc.

"Hắc hắc!" trên mặt yêu nghiệt của Yểm hiện nụ cười tà ác,"Không ngờ ngươi thông minh như vậy."

"Quá khen." Cũng không để tâm đến câu nói của Yểm, Phong Liên Dực tiếp tục tự hỏi đủ loại khả năng.

"Đừng nghĩ!" Yểm thảnh thơi dựa vào một đóa hoa hồng nở rộ cực đại, "Cho dù cho ngươi bắt được mấu chốt ngươi cũng không ra được, kiên nhẫn chờ đi!"

"Chờ?"

Trên mặt tươi cười, Yểm nói: "Không nên đánh giá thấp Xú nha đầu, nàng chẳng những thông minh, lại gian trá giảo hoạt, Quân Ly nhất định không thể qua mặt được nàng."

"Nhưng Thất Phá Đan......"

Trừ Nguyệt Dạ, không ai từng thấy Thất Phá Đan thực sự luyện thành, cho nên Phong Liên Dực lo lắng cũng khiến Yểm cau mày chặt lại.

Xú nha đầu, ngươi đừng làm ta thất vọng a!

**** Bắc Nguyệt hoàng triều ****

Biệt Nguyệt Sơn Trang được cường đại kết giới bao phủ, cả tòa sơn cốc cũng yên tĩnh không một tiếng động.

Để thủ vệ canh gác các nơi, để lại Nến Đỏ cùng Tiểu Đăng Lung canh giữ bên mình.

Lôi Nộ canh giữ ở cửa chính, chỉ cần có người xông tới, hắn sẽ biết trước tiên, hơn nữa ra tay ứng đối.

Lôi Nộ rất kinh ngạc với chỗ này, người chết mà vẫn có thể duy trì kết giới cường đại như thế, Hiên Viên Vấn Thiên thật đúng là thiên tài?

Nguyệt Dạ thì chuyên tâm nghĩ về chuyện chuẩn bị dựng lại linh thể.

Thầm nghĩ bốn vách tường đều là vật liệu đặc thù, sẽ không tiết lộ nguyên khí ra ngoài, bởi vậy lúc ấy Hồng Liên cùng Mặc Liên xông tới mới có thể giấu Nến Đỏ.

Hành vi dựng lại linh thể đi ngược lại ý trời, khẳng định nguyên khí sẽ kinh động thiên địa, nếu không che giấu, rất có thể trước khi thành công đã dẫn Quân Ly tới.

Ngồi xếp bằng trong thạch thất, từ nạp giới lấy mọi đồ vật chuẩn bị tốt hết thảy: Chuông Tỏa Hồn, tử huyễn đế long nước miếng, cùng với Thất Phá Đan quan trọng nhất.

Còn một ít linh dược cũng đặt ở bên cạnh, chỉ có một viên Thất Phá Đan, nàng không có cơ hội thí nghiệm, bởi vậy hết sức cẩn thận.

Cùng Nến Đỏ liếc mắt một cái, nàng sắc mặt ngưng trọng gật đầu, sau đó hóa thân thành rồng bạc, xoay quanh người.

Nguyên khí rét lạnh lập tức tràn ngập thạch thất, như sương mù đầy trời đổ xuống.

Mà Tiểu Đăng Lung ở bên cạnh mở ra kết giới màu xanh lục, nguyên khí màu xanh biếc thẩm thấu vào nguyên khí băng của Nến Đỏ, quanh quẩn xung quanh thân thể Nguyệt Dạ.

"Đây là kết giới bổ sung nguyên khí, Thiếu chủ cứ yên tâm, ở bên trong không cần lo lắng nguyên khí sẽ hao hết." Tiểu Đăng Lung cẩn thận nói.

Nguyệt Dạ khẽ gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, hai tay chậm rãi kết ấn, Thất Phá Đan màu vàng chậm rãi bay lên, vững vàng dừng lại trước vị trí trái tim nàng.

Ngón tay kết ấn, động tác mây bay nước chảy lưu loát sinh động, không hề bối rối.

Bước đầu tiên khẩn yếu, nàng thường thường tỉnh táo.

Động tác kết ấn dựa theo trên phương thuốc Hiên Viên Cẩn để lại, đã yên lặng ở trong lòng luyện tập qua vô số lần.

Nàng nhắm mắt lại, thần thức trở lại trong phong ấn, ngẩng đầu nhìn Vạn Thú Vô Cương trong hư không.

"Bắt đầu rồi." Nàng sâu kín nói.

Tựa hồ cảm nhận trong giọng nói kiên định cùng khát vọng sống của nàng, Vạn Thú Vô Cương đáp lại, vô số hắc khí nồng nặc chui ra khỏi phong ấn, trong nháy mắt bao vây Thất Phá Đan.

Nguyệt Dạ nhếch khóe môi, hợp tác nhiều năm như vậy, Vạn Thú Vô Cương cũng hiểu được tâm tư của nàng.

Trong lúc đó mỉm cười, hình thể loài người đột nhiên biến mất, biến thành tiểu hồ ly tuyết trắng, cuộn thành một vòng nằm trên mặt đất.

Nàng đột nhiên biến mất khiến Nến Đỏ hoảng sợ, đợi nhìn thấy nguyên khí Vạn Thú Vô Cương vẫn bao vây Thất Phá Đan mới đè xuống lo lắng trong lòng, yên lặng nhìn nhất cử nhất động của tiểu hồ ly.

Trong hắc khí nồng nặc quay cuồng, Thất Phá Đan màu vàng chói mắt không thể che giấu được.

Hắc khí như là một đôi tay linh hoạt, chậm rãi bóc đồ đằng bề ngoài đan dược đi, lộ ra mặt ngoài nhẵn bóng không có cực nhỏ hỗn tạp.

Hắc khí quẩn quanh trước hai mắt màu lam lạnh của tiểu hồ ly, chỉ thấy nó lười biếng mở mắt, trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng liền theo hắc khí chậm rãi chảy vào ánh mắt của nó.

Mà lúc này, Nguyệt Dạ đang ở trong phong ấn hắc ám cũng đột nhiên mở hai mắt ra.

Ánh sáng màu vàng chói mắt dũng mãnh đi vào, nàng tiềm thức giơ tay ngăn trở trước mắt, lập tức, nàng liền nhìn thấy mọi thứ trong trong phong ấn nhỏ hẹp.

Tứ phía trên vách tường dán đầy lá bùa, lá bùa có ký hiệu phức tạp, tất cả đều dùng máu tươi viết thành.

Cho dù không ai nói cho nàng, nàng cũng biết máu tươi này nhất định là của Hiên Viên Vấn Thiên.

Hắn lúc ấy là dưới tình huống nào mà lấy máu mình viết ra nhiều lá bùa như vậy, hắn lưu một đường lui cho mình hay...... chuẩn bị cho đứa con mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy.

Khi đó hắn đã biết trước sau này con đường của Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không bằng phẳng, bởi vì nguyên nhân là con của Hiên Viên Vấn Thiên cùng Huệ Văn trưởng công chúa, cho nên chung quanh hắn đều là kẻ địch.

Vì vậy hắn mới từng bước tính toán, vì nàng mà để lại một chỗ cư trú cuối cùng.