Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1048: Cây bất tử 2




Trong đầu hiện lên ý niệm lạnh như băng khiến Nguyệt Dạ cũng không khỏi tự chủ vuốt mồ hôi!

Nhưng cho dù nàng muốn phá đầu ra cũng không nghĩ được biện pháp hữu hiệu thứ hai.

Bất luận thế nào ý niệm điên cuồng trong đầu vẫn cố chấp quanh quẩn, như ma chướng không tiêu tán được.

Dù sao đều phải mạo hiểm, không bằng thử một lần đi!

Trong lòng thì thào nói, nếu có thể thành công thì sau này sẽ giảm bớt được rất nhiều phiền toái.

Trong đầu đấu tranh kịch liệt thì sắc mặt cũng càng ngày càng nghiêm lạnh, trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn chậm rãi xuất hiện vẻ mặt lãnh khốc, cằm hất lên, độ cong lạnh như băng khiến Nến Đỏ cũng hồi hộp.

Một cảm giác quen thuộc dường như đang từ từ trở về.

Nguyên khí màu đen ngưng tụ càng ngày càng dày đặc, cuối cùng biến thành vách tường đen nhánh, hoàn toàn ngăn trở đường phía trước của bọn họ.

Phù Quang trên đỉnh đầu cảm nhận được sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương lập tức kinh hoảng chạy trốn.

Vài luồng nguyên khí cường đại gần đây bị nguyên khí tản mát từ Vạn Thú Vô Cương dọa nên chậm rãi rời xa bọn họ.

Vừa hay!

Khóe miệng nhếch lên, làn môi tinh xảo nở nụ cười nhẹ, rét lạnh thấu xương.

Giằng co cùng Vạn Thú Vô Cương trong khoảng cách hơn mười thước, hai bên khí thế cũng tăng vọt, có cảm giác hết sức căng thẳng!

Đồng tử màu lam lạnh liếc hắc khí đối diện, Nguyệt Dạ ngón tay di động, nạp giới trên ngón tay đột nhiên lóe sáng, một thanh chiến đao màu tuyết trong suốt xuất hiện trong tay.

Tuyết Ảnh Chiến Đao vừa xuất hiện, Nến Đỏ cùng Băng Linh Huyễn Điểu đồng loạt ngẩn ra.

"Chủ nhân?" Nến Đỏ nhìn về phía nàng, thấy trên mặt nàng sát ý lạnh lùng, trong lòng đột nhiên hiểu ra, đôi mắt lập tức trợn to.

Chủ nhân không phải muốn...?

Chủ nhân không phải là......

Nến Đỏ còn chưa nghĩ hết, Nguyệt Dạ đã nói khẽ với Băng Linh Huyễn Điểu quát: "Tiến lên!"

Với mệnh lệnh của nàng, Băng Linh Huyễn Điểu luôn luôn không nghi hoặc, cho dù phía trước là núi đao biển lửa cũng không do dự!

Tật phong xẹt qua, sương lạnh bay ra, trong nháy mắt, nguyên khí lạnh như băng tứ tán trong không khí.

Trên Tuyết Ảnh Chiến Đao ánh sáng trong suốt hiện lên, ánh sáng lạnh lẽo trong nháy mắt chiếu sáng đôi mắt màu lam lạnh.

Nhìn chằm chằm nguyên khí màu đen bất động, Nguyệt Dạ chậm rãi vươn tay còn lại, bàn tay trắng nõn thon dài như nữ tử nhu nhược không có xương, song ngón tay mở ra lại tràn ngập sức dãn, dùng sức nắm Tuyết Ảnh Chiến Đao!

Hai tay cùng nắm chuôi đao, trên ngón tay, hàn khí trắng đục chảy vào Tuyết Ảnh Chiến Đao.

Ánh sáng nhạt hiện lên, lặng lẽ bốc lên hàn khí, nhưng lại toát ra hơi thở hung hãn!

Băng Linh Huyễn Điểu ngẩn ra, mắt trợn to, hơi thở này quen thuộc vô cùng.

Trong thân thể Nến Đỏ bỗng nhiên dâng lên sự hưng phấn, nàng vui mừng lẫn sợ hãi nhìn Nguyệt Dạ.

Dưới ánh tuyết chiếu rọi, tóc đen bay múa, bên tai một lọn tóc đỏ tươi như lửa!

Dưới hàn khí của Băng Linh Huyễn Điểu, không khí ấm áp xung quanh trong nháy mắt lạnh đi vô số lần.

Nguyên khí màu đen chắn phía trước đột nhiên bị xúc động, thậm chí có nhân tính hóa lui về phía sau một chút.

Trên mặt của cô gái lạnh như băng nhưng lại có ý cười cuồng ngạo!

Chỉ cách nguyên khí màu đen vài chục bước, Nguyệt Dạ không do dự giơ Tuyết Ảnh Chiến Đao lên, thân đao mang theo hàn khí kéo thành một vệt tàn ảnh dài theo sát Nguyệt Dạ.

Toàn bộ sợi tóc bay bổng lên, trong con ngươi màu lam lạnh của Nguyệt Dạ lóe ánh tuyết, sâu bên trong là màu đen nồng nặc khiến kẻ khác kinh hãi.

Cắn răng chịu đựng nguyên khí điên cuồng bị hút ra khỏi thân thể, chống lại hình thái loài người của nàng.

Thắng thua, sống chết, tất cả phụ thuộc vào một chiêu này.

Khi nàng hạ chiến đao chém xuống, không khí chung quanh như bị một lực lượng lớn chấn động làm méo mó một chút.

Mặc dù một khắc kinh tâm động phách không ai chú ý nhưng không gian thật sự méo mó.

Dưới ánh đao huy hoàng, vạn thú vô cương cũng không yếu thế, trong nháy mắt nguyên khí màu đen nổi lên, hình thành một bàn tay thật lớn từ trên không trung chụp xuống.