Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1021: Ngự thú mà chiến 3




Đúng là vẫn không thành công a.......

Muốn giết Hoàng Bắc Nguyệt, bỏ lỡ cơ hội này, sau này sợ rằng càng khó.

Trong ánh sáng màu vàng, y bào tuyết trắng chậm rãi xuất hiện, một khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành xuất hiện trong tầm mắt, mặt mày lãnh đạm xa cách không liếc hắn một cái, chỉ chậm rãi giơ lên, dừng lại ở hình ảnh sâu trong hắc ám.

Đám Linh thú dường như trời sinh sợ hãi ánh sáng, lỗ thủng mở ra, bọn họ liều kêu gào lui về phía sau, tia sáng yếu ớt từ từ rút khỏi trên người bọn họ.

Như một bông hoa bị rụng từng cánh một.

Cô gái đứng ở trên lưng thần thú khoác áo choàng màu đen, ánh mắt đen nhánh tràn ngập nguy hiểm trừng mắt nhìn bọn họ, hoàn toàn phòng bị cùng cảnh giác, như gặp đại địch.

Nguyên khí màu đen nguy hiểm vẫn không ngừng xoay tròn.

Phong Liên Dực yên lặng nhìn nàng, trong con ngươi màu tím nhạt chợt lóe sáng, môi hơi mở ra, tựa hồ sẽ thốt ra một cái tên. Song trong nháy mắt, cô gái trên lưng thần thú lại đột nhiên xoay người, ánh mắt màu đen tràn ngập lệ khí!

"Nguyệt Dạ!" Phong Liên Dực không nhịn được mở miệng.

Nhưng thân ảnh cô gái kia chỉ dừng lại một chút, không nói lời nào liền biến mất trong bóng tối. Ngắn ngủn trong chớp mắt, tiếng đàn thú rít gào trong Cung Vạn Thú liền quay lại yên tĩnh, thạch thú dường như chưa từng sống lại, vẫn trông sống động trên tấm bia đá.

Phong Liên Dực không cam lòng, muốn đuổi theo xem một rốt cục chuyện gì xảy ra, nha đầu kia sẽ không che giấu hắn.

"Bệ hạ!" Lệ Tà trầm giọng nói,"Đừng đuổi theo nữa."

Ánh mắt lạnh liệt đột nhiên chuyển hướng vào hắn. Lệ Tà tự biết lần nữa đi ngược lại ý nguyện của Tu La vương, làm việc không nên làm. Nếu muốn trách tội thì nhốt hắn ở Hồ máu Địa ngục cũng không đủ, nhưng giờ phút này sự tình rất cấp bách, hồn phách nha đầu kia rất hung mãnh, khác với bình thường.

Với hắn thì không sao, nhưng bệ hạ thì khác...... Nếu đối mặt với cô gái kia, bệ hạ không cảnh giác, không phòng bị nếu bị cô ta công kích đột ngột, hậu quả thật không tưởng tượng được.

"Nàng chỉ là hồn phách bị phong ấn, ngươi vì sao phải giết nàng?" Phong Liên Dực đi qua chỗ hắn, khẩu khí lạnh như băng.

Lệ Tà cúi đầu, có chút cười khổ, vì sao?

Xem ra bệ hạ đến bây giờ cũng không phát hiện a......

Không có dừng lại bên cạnh hắn, cho dù có hắn cảnh cáo, Phong Liên Dực vẫn không ngừng bước chân, đi nhanh vào bóng tối....

Tấm bia đá san sát, trên mỗi tấm bia đá cũng khắc thuật pháp thượng thừa, có một con linh thú bảo vệ, càng là thuật pháp lợi hại, linh thú bảo vệ lại càng cường đại, thậm chí xuất hiện cả thần thú.

Phong Liên Dực coi như không nhìn thấy thuật pháp này, chỉ theo một chút hơi thở đặc thù chậm rãi đi vào bên trong.

Giữa Cung Vạn Thú có tấm bia đá thật lớn được thần thú Long tộc màu đỏ bảo vệ, thân thể gầy yếu khóa lại áo choàng màu đen, mặt hướng về tấm bia đá, ngón tay hung hăng tóm lấy tấm bia đá, tựa hồ cố gắng chịu đựng cơn đau xé rách da thịt.

Tiếng kêu rên trầm thấp từ giữa yết hầu tràn ra, từng luồng hắc khí từ ánh mắt chậm rãi đổ ra.

Sức mạnh hồn phách chậm rãi yếu bớt.

Phong Liên Dực kinh ngạc nhìn nàng trong chốc lát, sau đó mới cất bước chậm rãi đi qua.

Sau khi nghe được tiếng bước chân, Nguyệt Dạ lập tức xoay người, phòng bị nhìn người tới gần: "Đừng lại đây!"

Phong Liên Dực hai tay mở ra, trong tay một đám lửa chậm rãi bay lên, chiếu sáng khuôn mặt của hắn, hắn nhẹ giọng nói:"Đừng sợ, là ta."

Nguyệt Dạ vẫn đề phòng, thân thể không ngừng đi vào trong tấm bia đá, thở hồng hộc, có chút suy yếu thấp giọng nói:"Đừng tới đây."

Cước bộ đứng lại, Phong Liên Dực nhìn nàng:"Ngươi làm sao vậy?"

"Ta rất khó chịu"

"Ta có thể giúp ngươi."

Nguyệt Dạ lắc đầu, sắc mặt trắng bệch, hắc khí trong thân thể tràn ra, trong đồng tử nồng đậm màu đen hết sức quỷ dị.

Nàng có thể chứng kiến trong phong ấn vì vừa rồi nỗ lực đối phó Ma thú Vương tộc mạnh hơn mình gấp nhiều lần khiến khối hắc ngọc bị buông lỏng, nó vốn đang trôi nổi giữa không trung, giờ phút này nghiêng ngả như muốn rơi xuống.

"Ngươi đừng tới gần ta, ta sợ sẽ thương tổn ngươi."

"Ta không sợ." bước chân tiến lại, Phong Liên Dực bước nhanh tới bên người nàng, cánh tay vòng lên ôm nàng vào trong ngực, ngón tay chuyển động, nguyên khí phong hình thành lá chắn bao vây chung quanh thân thể nàng.

Nguyên khí màu xanh biếc lưu động trên lá chắn, nguyên khí phong có thể chữa thương, ở trong tay hắn càng cường đại hơn.

Nguyên khí màu xanh biếc lưu động nhu hòa bao vây lấy nàng, hắc khí tràn ra từ thân thể nàng dần dần bị áp chế, sau đó chậm rãi lui về trong thân thể nàng.

Màu đen đặc trong ánh mắt cũng dần dần bị đẩy lùi, chậm rãi lộ ra màu lam lạnh vốn có.

Từng đợt cảm giác thoải mái nhè nhẹ chui vào trong kinh mạch, Nguyệt Dạ sắc mặt âm u mệt mỏi, dựa vào trong ngực hắn, cảm thấy vô cùng an tâm.

Phong Liên Dực nhẹ nhàng vỗ về sợi tóc mềm mại của nàng, ý cười trên khóe miệng càng sâu, nhưng làn môi thoáng có chút tái nhợt.

Nguyên khí màu đen quả nhiên rất lợi hại, chỉ cần dính vào nguyên khí của hắn sẽ bị hút đi cuồn cuộn không ngừng. Nguyên khí không ngừng tổn thất mới có thể đẩy hắc khí trở về.

Cỗ lực lượng này quá mức hung mãnh bá đạo, chỉ sợ sức mạnh linh hồn của Nguyệt Dạ quá yếu nên mới bị hắc khí ăn mòn.

Năng lực hiện tại của nàng không thể có liên quan tới hắc khí kia, nếu không rất dễ dàng mất đi bản thân.

Thân thể rốt cuộc hơi dễ chịu một ít, Nguyệt Dạ hô hấp dần dần bình thường mới thấp giọng nói: "Ta không biết vì sao vừa rồi đột nhiên cảm giác muốn giết người."

"Không sao." Phong Liên Dực nhẹ giọng nói, "Hồn phách rất yếu, không giống linh thể nên bị ăn mòn. Trước khi ngươi có linh thể, không nên dùng luồng hắc khí nữa."

Nguyệt Dạ gật đầu, có bài học lần này, nàng sau này tự nhiên sẽ cẩn thận.

Chỉ cần đừng gặp loại cấp bậc như ma thú Lệ Tà cứ muốn đưa nàng vào chỗ chết thì tốt.

Nghĩ tới đây, Nguyệt Dạ cũng không khỏi hỏi: "Tên kia tại sao muốn giết ta? Chẳng lẽ ta có cừu oán cùng hắn?".

"Không có." Phong Liên Dực lắc đầu, nói: "Yên tâm, hắn sau này sẽ không giết ngươi."

Nguyệt Dạ giơ một tay lên, nhẹ nhàng vuốt trán của mình, khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn mờ mịt, lẩm bẩm nói: "Có đôi khi, ta thật muốn biết, ta rốt cục là ai? Trước khi trở thành hồn phách thì ta là cái gì?".

Trong đầu hiện ra cái tên "Hoàng Bắc Nguyệt", cùng với Bắc Nguyệt quận chúa cho dù mù mắt nhưng khuôn mặt vẫn tú lệ động lòng người, trong lòng có chút xúc động.

Lời Lệ Tà vừa nói lại vang vọng bên tai.

Nàng nhẹ nhàng cắn môi, trong lòng cảm giác phức tạp khó hiểu, mà dựa vào Phong Liên Dực càng khiến nàng cảm giác trống ngực đột nhiên đập nhanh hơn.

Bắc Nguyệt quận chúa êm đẹp còn sống, mặc dù biết rõ là Lệ Tà lầm, nhưng tâm tình nàng vẫn trở nên rất kỳ quái.

"Ta rốt cục là ai?"

"Ngươi là ai rất trọng yếu sao?" Phong Liên Dực thấp giọng cười hỏi.

"Rất trọng yếu!" Ít nhất nàng không cần rối rắm như vậy a.

"Với ta mà nói, ngươi là ai cũng không quan trọng, chỉ cần ngươi sống vui vẻ, không phải cái gì cũng tốt sao?".

Nghe ngữ điệu dịu dàng, Nguyệt Dạ đột nhiên giật mình, gương mặt ửng hồng.

Tiếng lòng như bị bàn tay trêu chọc, tiếng trống ngực chấn động không ngớt.

Lời này nếu để Băng Linh Huyễn Điểu nghe thấy cũng không tốt, thối điểu sẽ tưởng nàng có ý với nam nhân của chủ nhân nó!

Hơn nữa, ý thức được bọn họ giờ phút này đang trong tư thế ôm chặt nhau, Nguyệt Dạ vội vàng tránh hắn ra, vuốt vuốt tóc gọn gàng, cười cười nói: "Cám ơn ngươi!"

Nghĩ thầm may mà lúc này Băng Linh Huyễn Điểu không có ở đây.

Ai biết ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, một chút băng tuyết liền ánh vào trong mắt, Nguyệt Dạ ngẩng đầu liền trợn mắt há hốc mồm!

Kia kia kia...