Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1005: Hóa người dưới ánh trăng 1




Cỏ mọc én bay, thời gian trôi qua. Đảo mắt đã một năm.

Đợt tuyết đầu đông dài dằng dặc mà dầy đặc, liên tục mười ngày mây mù mới nhìn thấy bông tuyết bay lả tả rơi xuống đến, trong nháy mắt, thành Huy Kinh đã trắng xoá một mảnh.

Hoàng cung Nước Bắc Diệu, sáng sớm cung nữ thái giám đã vội vàng quét tuyết, gom thành đống tuyết lớn chờ chuyển ra ngoài.

"Hôm nay bệ hạ không vào triều sớm, đã nửa tháng, bên ngoài các đại thần đều gấp muốn chết rồi." Một cung nữ nhỏ giọng nói.

"Xuỵt, coi chừng bị nó nghe được!" Cung nữ kia vội vàng giật nhẹ tay áo của nàng.

Vừa mới dứt lời, một con hồ ly tuyết trắng đột nhiên nhảy lên đống tuyết, cái lỗ tai hồng hồng đón gió phất phới, mắt màu lam lạnh miễn cưỡng nhìn hai cung nữ, đuôi to đảo qua, trên mặt hai cung nữ đều là tuyết.

"Ngươi..." cung nữ vừa rồi oán giận muốn mắng, nhưng tốt xấu nhịn được. Hồ ly này là sủng vật của bệ hạ, ỷ vào bệ hạ ngày thường diễu võ dương oai, quả thực đáng hận!

Đáng hận nhất chính là hồ ly này ở trong cung dường như chỗ nào cũng có mặt, mặc kệ chỗ nào nói xấu bệ hạ cũng có thể để nó nghe thấy.

Cũng không biết nó rốt cục biết phân thân hay không, một khắc trước còn đang nghe đại thần thảo luận chính sự trên điện oán giận bệ hạ, đảo mắt lại xuất hiện tại hậu cung nghe phi tần oán giận bệ hạ chưa bao giờ bước vào hậu cung.

Bọn họ hỏi qua cao thủ, nói hồ ly chỉ là linh thú cấp 1 mà thôi, đừng nói phân thân, pháp thuật nhỏ cũng không biết, cho là bọn hắn nói bậy!

Nhưng hiện tại, hồ ly này không phải thần không biết quỷ không hay xuất hiện sao?

Hai cung nữ oán hận nhìn tiểu hồ ly, một cung nữ thấp giọng nói: "Ta xem nó căn bản không phải linh thú, mà là hồ yêu trong truyền thuyết! Chuyên môn đầu độc quân vương! Bệ hạ không thượng triều khẳng định vì nó!"

Tiểu hồ ly chớp mắt, đuôi to đập lung tung trên đống tuyết, bọn họ thật vất vả quét sạch tuyết lại loạn thành một đống.

"Tên bại hoại ngươi! Lại quấy rối, xem ta hôm nay bắt được ngươi, cho ngươi một trận!" Cung nữ bị chọc giận bắt đầu đuổi theo tiểu hồ ly.

Không ai thấy trong cửa cung, một đám người vây quanh Hoàng hậu nương nương đi vào, trên mặt đất tuyết loạn một đống, cung nữ đi ở phía trước không cẩn thận giẫm tuyết trượt một chút, suýt đụng phải hoàng hậu!

"Làm càn!"

Thái giám dẫn đường hét lớn một tiếng, hai cung nữ biết gây họa không dám đuổi theo hồ ly nữa, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.

"Trong cung há là chỗ các ngươi hồ đồ? Tuyết thiên đầy đường, các ngươi còn dám lơ là nhiệm vụ, kinh động phượng giá, quả thực đáng chết! Người đến, kéo đi ra ngoài..."

Thái giám chưa dứt lời, hoàng hậu liền ngăn lại, mắt phượng xinh đẹp nhẹ nhàng chuyển, nhìn thấy trên mặt tuyết hỗn độn không ít dấu chân hồ ly.

"Linh thú vừa làm loạn, hai người các ngươi không thể làm gì được." Hoàng hậu khoan dung nói, hai nữ vội vàng cảm kích tạ ơn.

Thái Giám nhanh trí, biết hoàng hậu bất mãn với linh thú, nhưng lại biết linh thú là sủng vật của hoàng thượng, tự nhiên không thể trách phạt, liền hắng hắng giọng nói: "Cung đình trọng yếu, không chấp nhận được cực nhỏ sai lầm. Súc sinh kia rất có linh tính, đáng tiếc dã tính chưa mất, ngày sau sợ rằng thương tổn quý nhân trong cung, Hoàng hậu nương nương xem có đúng hay không...."

"Đã là súc sinh thì cần gì so đo với nó?" Hoàng hậu như vô tình nói.

Thái giám cười nói: "Hoàng hậu nương nương rộng lượng, nhưng đây là linh thú cấp 1, chỉ cần mời triệu hồi sư thuần phục, để nó nhu thuận hiểu chuyện cũng là một chuyện tốt."

Hoàng hậu suy nghĩ một chút, khóe miệng liền tươi cười, nói: "Đây đúng là biện pháp tốt."

Nàng đồng ý, thái giám liền lập tức hô to: "Bắt lấy con hồ ly!"

Thị vệ tuân lệnh tiến lên.

Tiểu hồ ly vốn nghe bọn hắn nói từ " súc sinh " rất không hài lòng, bây giờ còn nghe bọn hắn nói muốn bắt chính mình, nhất thời không thích, vốn nằm ở trên đống tuyết, chỉ chớp mắt, bóng dáng đã biến mất, đợi lúc xuất hiện đã nhào tới trước mặt hoàng hậu!

"Bảo vệ hoàng hậu!" Thái giám cung nữ nhất thời kêu loạn.

Nhưng hồ ly chỉ lóe qua trước mặt nàng, dường như trêu chọc tóm lấy trâm cài rồi biến mất.

Tóc mai có chút tán loạn, Ngụy Yên Nhiên kinh sợ không ngừng, linh thú cấp 1 cũng cả gan trêu chọc nàng như thế!

Nàng trời sinh thành thạo mị thuật, cũng là triệu hồi sư, triệu hồi thú cũng là Mị hồ ba đuôi cấp mười hai, há có thể để linh thú cấp 1 làm càn trước mặt như vậy?

Tay nàng đột nhiên kết ấn, đang muốn gọi về linh thú, đột nhiên thị vệ vây lung tung đuổi bắt linh thú đột nhiên an tĩnh lại, sau một lát toàn bộ quỳ xuống hành lễ.

Ngụy Yên Nhiên ngẩn ra, buông tha kết ấn, nhưng lông mày có chút ưu sầu khi bị hồ ly làm loạn tóc mai.

Phong Liên Dực toàn thân mặc y phục trắng, hòa cùng một khối với băng tuyết, mang theo từng đợt hàn ý. Bước tới tàng cây cây hoa mai vừa nở, cúi người, ôm tiểu hồ ly đến.

Một năm Hồ ly trưởng thành không ít, màu lông nhung trắng càng tinh khiết, cái lỗ tai lông đỏ càng sáng hơn, cái đuôi thật dài hạ xuống ống tay áo của hắn, lười biếng tựa vào cánh tay hắn, chuyển qua một đôi mắt màu lam lạnh như băng nhìn hoàng hậu.

Muốn bắt nàng? Có dễ dàng như vậy sao?

"Tham kiến Hoàng thượng." Ngụy Yên Nhiên hơi quỳ gối hành lễ, hồi lâu cũng không đợi được hoàng đế hô bình thân, nâng mắt nhìn, chỉ thấy Phong Liên Dực cúi đầu, êm ái phất bông tuyết dính trên lông hồ ly, như là căn bản không nhìn thấy nàng.

Nhẹ nhàng cắn môi một cái, Ngụy Yên Nhiên tự đứng lên, đi vài bước vào, cười nói: "Nó tính tình kiệt ngạo bất tuân, lại ngạo mạn vô lễ, chỉ có ở trước mặt người mới có thể nhu thuận như vậy."

Phong Liên Dực nghe vậy, mới ngước mắt nhìn nàng một cái, trong gió tuyết, ánh mắt màu tím càng phát ra thanh đạm xa xôi, dường như ngăn cách thời gian khá xa.

Ngụy Yên Nhiên có chút hoảng hốt.

"Thú cũng có tính người, ngươi tốt với nó, nó sẽ biết." Phong Liên Dực thản nhiên nói.

Ngụy Yên Nhiên nói: "Bệ hạ nhân từ."

Nhân từ? Từ này dùng ở trên người hắn lại rất mới mẻ.

Phong Liên Dực dương môi mỉm cười: "Hoàng hậu cảm giác Trẫm nhân từ sao?"

"Ít nhất đối với nó, bệ hạ không chỉ nhân từ mà còn ôn nhu." Ngụy Yên Nhiên vừa nói, gương mặt bất giác ửng đỏ.

Phong Liên Dực hạ mắt xuống, giống như không nhìn thấy ngượng ngùng ái mộ của nàng.

Ngón tay thon dài xuyên qua bộ lông xốp của tiểu hồ ly, hắn cười nói: "Muốn biết nguyên nhân sao?"

"Nếu Bệ hạ nguyện ý nói, Yên Nghiên cũng muốn nghe." Ngụy Yên Nhiên có chút thụ sủng nhược kinh.

"Bởi vì nó rất đơn giản, sẽ không yêu cầu Trẫm cái gì, quan trọng nhất là nó tốt với Trẫm nhưng không cần Trẫm hồi báo", Phong Liên Dực dừng một chút, ánh mắt tràn ra một chút thần sắc ôn nhu, "Trẫm thích nhìn nó sống tự do tự tại, vô câu vô thúc, ngay cả không biết trời cao đất rộng, Trẫm cũng hy vọng ở phía sau để nó dũng cảm tiến bước."

Vừa nói, hắn đúng là ôn nhu cười.

Tiểu hồ ly kinh ngạc, ngước mắt nhìn người này, hóa ra hắn tốt với nàng như vậy, trong lòng rất cảm động, nhưng nàng lại không thể nói cảm tạ hắn, chỉ có thể dùng cái mũi cọ cọ tay hắn, tỏ vẻ thân cận.

Ngụy Yên Nhiên ngơ ngẩn, trên mặt thần sắc ôn nhu lạnh nhạt tan rã, nàng cười nói: "Bệ hạ coi nó trở thành người khác sao."

Tiểu hồ ly nhất thời trừng nàng, nàng không phải thế thân người khác!

Phong Liên Dực không nói.

Nàng nói sai lời rồi, nhưng ngay cả biết nói sai cũng không sợ mắc thêm lỗi lầm nữa, tiếp tục nói sai, "Bệ hạ nếu tưởng niệm nàng ấy như vậy, vì sao không tự mình đi Nước Nam Dực gặp nàng ấy? Nàng ấy cách ngài không xa."

Phong Liên Dực không nói, nhưng trên nét mặt tuấn mỹ, đã không còn cực nhỏ vẻ nhu hòa, hắn có dáng vẻ khuynh quốc, giờ phút này lại lạnh liệt giống như hàn băng.

Ngụy Yên Nhiên tiếp tục nói: "Ta nghe nói, hoàng đế Nước Nam Dực chuẩn bị chỉ hôn cho nàng ấy, gả cho thiếu gia Lạc Lạc của Gia tộc Bố Cát Nhĩ, người nghe tin tức như thế, vì sao cũng không động lòng?"

"Ngươi hỏi quá nhiều." Phong Liên Dực rốt cuộc lạnh lùng nói một câu, ôm tiểu hồ ly xoay người đi.

"Bệ hạ thật sự thích nàng ấy sao?" Ngụy Yên Nhiên chưa từ bỏ ý định đuổi theo, đám cung nữ thái giám phía sau thấy Đế hậu khắc khẩu cũng yên lặng đứng, không dám tiến lên.

Bước chân Phong Liên Dực càng chạy càng nhanh, y phục trắng nhẹ nhàng, giống như bầu trời tuyết rất nhanh biến mất.

"Người căn bản không thích nàng!" Ngụy Yên Nhiên không nhịn được nói, trong giọng nói dẫn theo một tia nghẹn ngào, "Tu La vương quả nhiên không có trái tim, cũng không ngoại lệ với nàng."

Nước mắt chậm rãi tràn ra, Ngụy Yên Nhiên nhẹ nhàng lau đi, dừng lại tiếng bước, nhìn bóng lưng của hắn càng ngày càng xa trong gió tuyết, có chút cười lạnh.

Tiểu hồ ly được ống tay áo của hắn che gió tránh mưa nên nửa mảnh bông tuyết cũng không dính đến, nhưng hắn thật bi thảm, không mang tùy tùng theo, đoạn đường trở về tẩm cung, trên tóc cùng trên người lạc đầy bông tuyết.

Hắn đuổi cung nhân tất cả đi, không cần ai hầu hạ, quần áo cũng không đổi, cố chấp lạnh như băng cầm bầu rượu, bắt đầu một chén lại một chén, không ngừng uống rượu.

Tiểu hồ ly nằm ở trên bàn nhìn hắn.

Tuy nói nhiều ngày không thèm để ý, nhưng nghe tin tức Bắc Nguyệt quận chúa phải lập gia đình thì hắn không nhịn được khổ sở.

Nàng giống Ngụy Yên Nhiên nghĩ mãi không hiểu, rõ ràng hắn thích Hoàng Bắc Nguyệt như vậy, vì sao một năm không tìm tới nàng? Biết nàng muốn gả cho người khác, hắn cũng chỉ một mình uống rượu giải sầu, cũng không dự định can thiệp.

Chút điểm này không giống với hắn.

"Rượu gặp tri kỷ ngàn chén thiếu." Phong Liên Dực cúi đầu cười cười, trong ngữ điệu pha ý cô quạnh, ngẩng đầu lên nhìn thấy tiểu hồ ly, nhất thời ánh mắt sáng lên, kéo nàng qua, "Không bằng ngươi tới bồi Trẫm uống một chén đi!"