Phương Nam Có Cây Cao

Chương 46




Sáng sớm hôm sau, Thời Việt xuất hiện ở Vụ Nguyên với dáng vẻ bơ phờ. Bà Việt Tú Anh vừa mở cổng thì thấy con trai đang mỉm cười đứng ngoài, mái tóc đen ướt hơi sương buổi sớm.

“Mẹ”.

Bà ngạc nhiên, vội đón lấy túi đồ trong tay anh, đưa anh vào nhà.

“Thanh à, sao con lại về?”

Thời Việt cười dịu dàng: “Hôm qua Trung Thu con không về được. Bây giờ về có muộn không mẹ?”

“Không muộn không muộn!”, bà vội đáp rồi đưa anh vào nhà, “Cái thằng bé này, hôm nay nói năng gì lạ vậy. Đây là nhà con, con muốn về lúc nào thì về!”.

“Sáng sớm thế này, con đi máy bay hả?”

“Vâng ạ”.

Thời Việt không nói chuyến sáng không đủ sớm, anh đáp chuyến bay cuối cùng của đêm qua. Ngồi ở sân bay một đêm, sáng sớm mới bắt ô tô về nhà.

“Con chưa ăn sáng đúng không?”

“Chưa ạ”.

“Thật là...”, bà Việt Tú Anh trách, lại thấy xót con, “Có mệt không! Mẹ lúc nào chẳng ở nhà, sao phải vội vàng thế!”.

Thời Việt im lặng, chỉ cười, cứ thế nhìn mẹ tất bật đi qua đi lại.

Bà vào bếp làm bữa sáng, anh cũng vào theo.

“Ra ngoài, ra ngoài!”.

“Ấy... con chỉ đứng đây nói chuyện với mẹ cũng không được sao?”

Bà nhìn anh cười: “Cái thằng ngốc này”.

Thời Việt nhìn mẹ bận rộn trong bếp, trên những ngón tay thô ráp vẫn quấn băng dính. Mẹ bị bệnh khớp, dù đã chữa khỏi từ trước ở Bắc Kinh, nhưng sau đó là bà lại không chịu nghỉ ngơi hưởng thụ cuộc sống an nhàn, nhất quyết đòi lao động, nên có lúc vẫn bị đau.

“Mẹ”.

“Ừ”.

“Nếu sau này con không xu dính túi thì sao?”

Bà Việt Tú Anh nguấy nồi cháo rau, cười sang sảng: “Không xu dính túi à? Chúng ta vốn không xu dính túi mà, chẳng phải sao?”

“Thế thì không thể mua đồ ngon đồ đẹp cho mẹ nữa”

Bà lại cười lớn hơn, chỉ chỉ căn phòng bên cạnh: “Con sang mà xem, những thứ con mang về cho mẹ mấy năm qua, ngoài điện thoại di động ra, còn lại mẹ đâu nỡ dùng? Sắp xếp đầy một phòng rồi!”

Bà gõ gõ cái muôi vào thành bếp, “Gạo mẹ tự trồng, rau mẹ tự chăm. Có gạo có rau là đủ rồi, con đâu cần phải làm gì nữa? Mẹ đã nói bao nhiêu lần là đừng lãng phí, con cứ mua mua mua... đúng là phá gia chi tử!”.

Thời Việt mỉm cười.

“Đừng cờ bạc như bố con đấy!”. Bà Việt Tú Anh cảnh giác nói.

“Không đâu, mẹ yên tâm”.

Nồi cháo rau và mấy món ăn kèm được kê lên bàn, bà múc cho Thời Việt một bát to đầy ụ. “Toàn món ở Bắc Kinh không được ăn, con ăn nhiều vào”

Thời Việt gật đầu.

Hai mẹ con chậm rãi ăn sáng. Không khí buổi sớm rất trong lành, bà Việt Tú Anh bẻ mấy cánh hoa quế cắm vào lọ thủy tinh đặt trong phòng, hương thơm nức mũi. Bên ngoài, tiếng chim lách cha lách chách, ánh sáng rạng rỡ chiếu xuống giếng trời.

Ăn xong, bà chợt nhớ ra một chuyện.

“À, Thanh này, nửa năm trước có một cô gái đến nhà mình, còn ở lại một đêm nữa. Trí nhớ mẹ kém quá, mấy lần định nói với con, nhưng cứ nhìn thấy con là lại quên mất”.

“Cô gái nào?”.

“Nhìn có vẻ giống như đang đi chơi, nhưng nói chuyện một hồi lại thấy không giống”.

Thời Việt bật cười, “Chỗ chúng ta hẻo lánh thế này, ai lại đến Vụ Nguyên làm gì? Lại còn chọn đúng nhà chúng ta... “

Anh chợt dừng lại.

“Sao thế?”, bà Việt Tú Anh nhìn thần sắc đột ngột thay đổi của anh, quan tâm hỏi.

Thời Việt từ từ nhìn mẹ: “Cô ấy trông thế nào ạ?”.

Bà cười hớn hở; “Cao, tóc dài, xinh gái lắm, Nếu không phải cô ấy là người tỉnh H thì mẹ còn muốn kéo về làm con dâu đấy!”.

Bà lấy điện thoại ra, vụng về mở album ảnh: “Đây, con dạy mẹ chụp ảnh, mẹ còn lén chụp cô ấy một tấm”.

Trong màn hình nhỏ xíu, cô gái trẻ đang đứng bên bếp nhà anh, mở vung nồi bằng gỗ ra, hơi nghiêng người nhìn thức ăn nấu trong đó. Mái tóc dài đen nhánh ngoan ngoãn rủ xuống chiếc sơ mi trắng, hơi nước trong nồi bốc lên càng tôn lên làn da trắng mịn của cô. Cô có đôi chân dài thon thả, đi một đôi giày đế bằng, sau mông có lá cờ đỏ nhỏ xinh.

Suýt chút nữa thì Thời Việt rơi nước mắt.

Tối hôm Trung Thu, giữa một bữa tiếc BBQ ồn ào đông đúc, An Ninh canh đúng thời gian mỉm cười nhắn tin cho Thời Việt:

“Dear, tối nay gặp bố vợ có vui không?”

Thời Việt không trả lời. Ba, bốn ngày liền không trả lời.

Cuối cùng, An Ninh nổi cáu. Chị ta thù ghét cảm giác bị phớt lờ này. Chị ta cảm thấy Thời Việt hận chị ta đến tận xương tủy cũng được, chí ít anh cũng phải có chút phản ứng với những việc chị ta làm chứ.

Chị mở vòng tròn bạn bè của Thời Việt ra, phát hiện status anh đăng khi mới đăng ký Weixin vẫn lẻ loi nằm đó. Chỉ có một bức ảnh chụp con begie Đức đầu tiên anh nuôi, A Đang chính là con chó anh huấn luyện trong quân đội lúc đó. Sau khi anh bị đuổi, A Đang chỉ nhận chủ, không ăn không uống, cuối cùng cũng được đưa ra ngoài. Đến khi được bạn trong quân ngũ thông báo cho biết, anh liền tìm đủ mọi cách đưa A Đang về.

A Đang đi theo anh tám, chín năm trời. Lúc chụp bức ảnh này, nó đã già lắm rồi, không lâu sau thì mất. Thời Việt luôn lưu bức ảnh này trong vòng bạn bè, chưa từng đăng thêm thứ gì khác.

An Ninh nhớ lại, có lẽ điều chị ta đã từng làm khiến Thời Việt vui nhất là tìm được một con begie Đức thuần chủng làm bạn đời cho A Đang. Ba con chó con mà A Đang sinh ra chính là Lão Đại, Lão Nhị, Lão Tam bây giờ.

An Ninh bấm vào bức ảnh này, phía dưới còn lời bình của chị ta lúc đó:

“A Đang trông hơi gầy”.

Lúc đó Thời Việt trả lời:

- Nó bị ốm.

Không biết tại sao, nhìn thấy đoạn đối thoại từ rất lâu về trước này, An Ninh đột nhiên có cảm giác nhẹ nhõm trong lòng. Chị vẫn xem được bức ảnh này, đọc được dòng chữ này, cho thấy Thời Việt vẫn giữ Weixin của chị ta, không chặn chị ta.

Vậy tại sao anh không trả lời. Lẽ nào anh không nên nổi giận, chất vấn, báo thù chị ta hay sao?

Chị ta không thể chịu đựng được. Cuối cùng chị ta gửi cho Thời Việt hai tin nhắn:

Dear, trò chơi này thú vị không? Chúng ta có nên chơi tiếp không nhỉ?

Chúng ta tung tin Nam Kiều là con gái Nam Hoành Trụ ra, cậu thấy sao? Nghe nói Tức Khắc Phi Hành đang tiến vào lĩnh vực an ninh và tuần tra trên không, đồng thời bắt đầu chuẩn bị lên sàn chứng khoán. Cậu nói xem, nếu thị trường biết Nam Kiều là con gái của tư lệnh viên Không quân phương Bắc, họ sẽ liên tưởng đến điều gì?

Ngón tay bấm một cái, tin nhắn được gửi đi.

Khóe miệng đỏ thẫm của An Ninh nhoẻn một nụ cười vừa tự tin vừa quyến rũ.

Tối hôm đó, quả nhiên An Ninh nhận được tin trả lời của Thời Việt

“Chị đang ở đâu?”.

An Ninh mỉm cười, gõ chữ:

“Trên giường”.

Đúng là chị ta đang ở trên giường thật, không mảnh vải che thân, nằm sấp trên chiếc giường lớn hình trái tim rải đầy cánh hoa hồng. Hai chàng trai khỏa thân lực lưỡng đang phục vụ chị ta, dùng tinh dầu thơm nức xoa kháp cơ thể chị ta, xoa bóp, mát xa.

“Ở đâu?”

“Chỗ cũ”

“Mười phút nữa tôi đến”.

“Sao mà vội vàng vậy?”

Thời Việt không trả lời nữa. An Ninh bật cười. Chàng trai trẻ bên cạnh rụt rè lấy lòng chị ta, hỏi: “Chị An xem gì mà cười vui thế?”

An Ninh đột nhiên ngừng cười, lạnh lùng quay đầu lại nói: “Không phải việc các người nên hỏi thì đừng hỏi”.

Chàng trai đó giật mình, không dám nói thêm gì nữa.

Thời Việt nhanh chóng đến nơi, mở thẳng cửa phòng...

Hai chàng trai trẻ trên giường liền đứng dậy quát: “Anh là ai? Thật là to gan!”..

“Còn không mau cút ra ngoài!”.

An Ninh ngàn nhã ngắm nhìn phản ứng của Thời Việt, nhưng anh không đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Mặc quần áo vào”.

Hai cậu thanh niên cuống lên: “Mày còn dám...”.

“Ai bảo hai người nói chuyện?”, An Ninh đột nhiên mắng, “Tôi ghét nhất là đàn ông lắm lời!”.

Họ lập tức ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Thời Việt đầy vẻ bất phục.

An Ninh mặc áo ngủ vào, thắt hờ chiếc đai lưng. Chị đến gần Thời Việt, thấy anh cầm một túi da rất dày. Chị cười tự phụ, khiêu khích nói: “Trong này là gì? Dao à? Hay a-xít? ĐỊnh móc tim tôi ra xem nó đen thế nào à?”

Thời Việt không phẫn nộ và mất hết lý trí như chị tưởng. Ngược lại, anh vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến chị gần như không nhận ra. Chị thoáng cảm thấy có cái gì đó đã thay đổi bên trong Thời Việt, nhưng chị không thể nói rõ ra.

Thời Việt nói: “Ra ngoài đi dạo chút đi”.

Bên ngoài là một hành lang trần cao rất dài, trên đỉnh và mặt bên toàn bằng kính cường lực, gắn theo hình tam giác, phản chiếu ánh đèn lấp lánh như kim cương. Đây là nhà riêng của An Ninh. Trên hàng lang rộng rãi trống trải, ngoài một dãy tượng điêu khắc mang màu sắc hậu hiện đại ra, chỉ còn hai người họ.

Thời Việt đứng bên rìa hành lang, qua lớp tường kính sáng loáng có thể nhìn thấy đường Trường An rực rỡ ánh đèn, lung linh như một dải sáng khổng lồ chạy dài về hai phía Đông, Tây của thành phố. Những toà nhà cao tầng bên phía khu trung tâm thương mại Đông Phương Tân Thiên Địa và nhà hàng Bắc Kinh mọc san sát như rừng, đài phun nước trước cửa khách sạn Hyatt đang mở, ánh đèn màu ngũ sắc lấp loáng như thơ như mộng.

Thành phố phồn hoa, thành phố không đêm.

An Ninh nói: “Lần đầu tiên tới đây, cậu đã đứng đây nhìn rất lâu”.

Thời Việt gật đầu.

“Mấy năm không tới, có phải lần này cậu vẫn thấy rất đẹp không?”.

Thời Việt lạnh nhạt đáp: “Hôm nay trông còn đẹp hơn lúc trước”.

An Ninh phá ra cười. Tòa nhà này là của chị ta. Đặc biệt, cái hành lang cao vút này là do đích thân chị ta thiết kế cho chính mình. Ông chồng kiến trúc sư nổi tiếng bỏ chị ta mà đi, chị ta bèn thề không có người đó, chị ta vẫn có thể tạo ra tòa nhà sang trọng nhất, hoa lệ nhất đường Trường An này. Chị ta phải dùng tòa nhà này để chứa đựng sự kiêu ngạo, dã tâm và dục vọng bất tận của mình.

An Ninh đột nhiên lạnh giọng: “Còn nhớ khi ra đi, tôi đã nói gì với cậu không?”

“Nhớ”.

“Lúc đó tôi đã nói, cậu đứng khi rời khỏi chỗ tôi thì phải quỳ mà quay lại”.

Chị nhìn Thời Việt một cách ngạo mạn: “Bây giờ, chỉ cần cậu chịu cúi đầu trước tôi...”.

Chị dang rộng hai tay trước bức tường kính khổng lồ sáng lóa.

“Từ nay về sau, tòa nhà này, tất cả mọi thứ ở đây đều là của cậu”.

Thời Việt khẽ cười.

“Chị có biết tại sao hôm nay tôi thấy chỗ này đẹp hơn xưa không?”

An Ninh chậm rãi liếc nhìn anh.

Thời Việt ngẩng đầu lên: “Vì hôm nay tôi không muốn gì cả”.

Lúc trẻ thiếu hiểu biết, nhìn thấy Vương Phủ Tỉnh, đường Kim Bảo, Đông Đơn rực rỡ đèn hoa, trong mắt chỉ còn lại dục vọng trở thành người thành công, giàu có. Khi bị đuổi ra khỏi “Kiếm sắ trên trời xanh”, lại mất bố, anh không nghĩ ra mình còn thứ gì đáng trân trọng nữa. Bản chất của anh rất giống bố mình, cả hai đều là những con bạc dám đánh cược mọi thứ.

Còn bây giờ thì sai? Anh chợt phát hiện con đường Trường An này vẫn là con đường Trường An đó; thành Bắc Kinh này vẫn là thành Bắc Kinh đó. Anh nhận ra mình đã mơ một giấc mơ, một giấc mơ dài mười năm.

Thời Việt mỉm cười:

“May nhờ có chị, chị khiến bố Nam Kiều chửi tôi một trận, nhờ đó tôi mới tỉnh ra”.

“Tôi vốn tưởng mình đã nhìn thấu mọi sự, đã buông bỏ mọi sự. Thực ra không phải vậy. Tôi vẫn không nỡ, không nỡ vứt bỏ mọi thứ chị cho tôi. Tôi tưởng mình đường đường chính chính, nhưng kỳ thực vẫn là một kẻ tiêu nhân tham giày sang phú quý”.

Anh giơ cái túi da dày cộp lên, lần lượt mở từng nút thắt trên đó. Bên trong toàn là hợp đồng.

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần của Mộng Cảnh Tỉnh Táo”.

“Đây là hợp đồng chuyển nhượng quyền sở hữu của Khải Việt, Đông Trực Môn”.

“Đây là thỏa thuận chuyển nhượng quyền sở hữu của trang trại rượu nho Thanh Hà”.

“Đây là...”.

Thời Việt chia từng tập hợp đồng ra, để lên bệ đỡ các bức tượng, cả đám kéo dài đến hơn mười mét.

An Ninh trợn mắt ra nhìn, sau đó sắc mặt trở nên trắng bệch, toàn thân run rẩy.

“Không có vụ làm ăn lớn mà lúc đầu chị cho tôi, tôi không thể kiếm được tiền vốn. Không có khoản tiền vốn đó, tôi không thể kiếm được nhiều sản nghiệp như bây giờ”.

“An Ninh, chị cho tôi cái gì, bây giờ tôi trả lại hết cho chị. Từ nay về sau, tôi không nợ chị một xu nào cả”.

Trong đống giấy tờ đó, An Ninh nhìn thấy chiếc ô tô của anh, nhìn thấy tất cả tài khoản ngân hàng của anh. Mấy năm qua chị ta giám sát anh rất chặt, tất nhiên biết rõ anh có bao nhiêu tiền.

Anh thực sự chuyển toàn bộ tài sản cho chị ta!

Người đàn ông này rất quả quyết, dứt khoát, tàn nhẫn, không chừa cho mình một đường lùi nào, càng đừng nói đến chị ta! An Ninh nghiến răng ken két, cả người run lên, lửa giận bùng lên trong mắt, “Thời Việt, cậu nghĩ cho kỹ đi. Từ nay trở đi, cậu đã trở thành một kẻ nghèo kiết xác không xu dính túi!”.

Thời Việt dường như đã tháo gỡ hết gánh nặng ngàn cân, nhẹ nhõm nói: “Đúng vậy, năm đó nhìn thấy chị trước hàng mì, chẳng phải tôi vốn đã là như vậy sao?”.

“Bỏ phí mười năm tuổi trẻ, cậu thấy đáng sao?”

“Dùng mười năm trả hết nợ nần, thế cũng đáng rồi”.

Anh nở nụ cười cuối cùng, ánh đèn được bức tường kính phản chiếu xuống khuôn mặt anh, khiến các đường nét trên đó càng trở nên rõ ràng sắc nét, toát lên một vẻ đẹp phóng khoáng lạ thường.

“Không hẹn ngày gặp lại”.

Anh đi một mạch ra khỏi hành lang, không hề ngoảnh lại. An Ninh sững người ra rồi đột ngột gào lên: “Thời Việt! Cậu tưởng cậu làm vậy thì có thể đến với Nam Kiều à? Cô ta là công chúa cao qúy, thứ cô ta theo đuổi cần tiền! Một kẻ nghèo kiết xác ngu ngốc như cậu có thể chơi được không! Có theo được không!”.

Giọng nói đanh sắc và điên cuồng của An Ninh vang vọng trong hành lang trống trải.

Lẽ nào Thời Việt lại quay đầu?

Anh không hề dừng bước, chỉ xoay người, biến mất sau một khúc ngoặt lúc xuống lầu. Thân hình cao lớn đó, gương mặt tuấn tú lạnh lùng và ánh mắt lúc nồng nhiệt lúc lạnh lẽo đó... chị ta không bao giờ được thấy nữa.

Chân An Ninh nhũn ra, chị loạng choạng, đột nhiên xua tay gạt hết đống giấy tờ và đám tượng đắt tiền xuống dất! Chị ta nhặt một bức tượng người bằng đồng lên, chạy về phía trước điên cuồng đập tan tất cả số tượng còn lại, chỉ nghe tiếng “ binh binh binh binh” vang lên không ngớt, mảnh vụn tung tóe khắp hành lang!

Hai chàng trai trẻ nghe tiếng động chạy ra, muốn ngăn lại nhưng chị ta chỉ nhìn họ với ánh mắt đỏ như mắt dã thú, quát lớn: “Cút đi!”.

Chị ta chống hai tay vào lan can, gập người xuống không ngừng thở dốc.

“Tôi lớn hơn cậu tám tuổi, cậu có thấy tôi già không?”

“Ngày nào chị cũng hỏi, không thấy phiền sao?”

“Cậu dám bảo tôi phiền sao?”.

“Chị đẹp nhất, chị không già chút nào”.

Đã từng có lúc, chàng trai trẻ vốn chính trực đó cũng học được cách giả tình giả ý. Chị ta muốn nghe gì nhất, Thời Việt đều nói cho chị ta nghe. Thời Việt nói lời ngon ngọt khiến chị ta vui sướng mừng rỡ, chị ta muốn gì, Thời Việt đều đáp ứng. Không người đàn ông nào học nhanh bằng Thời Việt, nghe lời chị ta bằng Thời Việt.

Chị ta rất rõ một điều, chị ta chỉ yêu bản thân mình, chị ta vốn cũng chỉ muốn có một người chung chăn chung gối có thể khiến mình vui vẻ mà thôi. Thế nhưng có một ngày nọ, khi chị ta bắt đầu cảm thấy mình không thể rời xa người kia, chị ta thoáng cảm thấy hoảng sợ.

Chị ta là người phụ nữ quyền lực, mạnh mẽ, người phụ nữ như chị ta sao có thể bị đàn ông khống chế lần nữa được? Cho nên khi Thời Việt nói muốn đi, An Ninh bèn thuận nước đẩy thuyền, thả cho đi. Từ đó, chị ta đeo tràng hạt, không gặp lại Thời Việt nữa. Tất cả đàn ông đều chỉ là cỏ rác. Nhưng sau đó, chỉ một bức ảnh đã đánh thức tâm ma giấu kín bao lâu của chị ta.

Chị ta có yêu người đó không? Hay là yêu cái kẻ mà chị ta tự tay nhào nặn? Hoặc chị ta chỉ yêu bản thân mình?

An Ninh cũng không thể phân biệt rõ ràng được.

Ánh mắt chị ta dần nhìn xuống tràng hạt bằng trầm hương trên cổ tay, nghiếng răng dứt mạnh, những hạt châu đen tuyền rơi hết ra hành lang, lăn lông lốc về phía xa.

Từng hạt từng hạt đều là dục vọng khó có thể thỏa mãn trong đấy lòng con người.