Phương Nam Có Cây Cao

Chương 41: Đôi nam nữ điều khiểu máy bay




Xe đến trấn, cảm giác được rõ ràng cái lạnh trong đêm của khu vực cao hơn mực nước biển. Nhà trọ rất đơn giản, nhưng cũng xem như sạch sẽ. Nam Kiều và Thời Việt ở cùng một phòng, những người khác cũng tự mình ghép cặp.

Hai người đun nước tắm rửa rồi lên giường đi ngủ. Nam Kiều không có thói quen mặc nhiều đồ khi đi ngủ, nhưng chiếc giường lại lạnh cực kỳ, Thời Việt ôm cô vào lòng.

Thời Việt hỏi: “Trước kia bọn em có từng đến đây bay thử chưa?”

Nam Kiều “ừ” một tiếng: “Từng bay thử X đời thứ nhất tại Đại Bản Doanh ở núi Châu Phong[1]”.

Thời Việt hỏi: “Bay được cao không?”.

Nam Kiều thành thực đáp: “Hơn bảy trăm mét”.

Thời Việt thấp giọng cười, càng quấn chặt lấy hai chân vừa mềm vừa lạnh của cô hơn. Nam Kiều cảm giác được lông chân trên chân anh, vừa ấm vừa cứng, không nhịn được khẽ chà chà. Đầu cô vùi vào ngực anh, thức mùi trên người anh khiến cô như mê say.

Thời Việt đẩy đẩy cô.

“Đừng động đậy”, anh khàn giọng nói, “Nơi cao 5000 mét vốn là nơi hao tổn sức lực, em còn phải đi lên nữa đấy”.

Nam Kiều nhắm mắt lại.

Thời Việt nói: “Lần trước đến Châu Phong em ở thế nào?”.

Nam Kiều nói: “Ở một mình”.

“Sau này anh ở cùng em”. Thời Việt xoa xoa đôi tai lạnh của cô: “Ngủ đi”.

Giữa trưa ngày thứ hai, đoàn người mới đến được khe Tử Mai.

Khí trời khá đẹp, dưới đất mọc đầy cỏ xanh và đá vụn. Khe Tử Mai được bao bọc bởi rất nhiều ngọn núi, mây như tơ phủ đầy đỉnh núi.

Ngọn Cống Ca hùng vĩ đứng giữa tầng mây, oai phong lẫm liệt, như một vị vua giữa tuyết trắng.

Đoàn phi thủ nối các thiết bị đo đạc, bay thử ba chiếc Jager. Tiểu An nhấc giá ba chân lên, dùng máy ảnh quay lại toàn bộ quá trình bay thử. Một chiếc X đời thứ hai bay lên trời, ghi lại quá trình bay thử từ không trung.

Thời Việt mặc một chiếc áo gió, đứng bên rìa khe Tử Mai nhìn ra phía xa.

“Thật sự rất đẹp”, anh nói. Nam Kiều nhìn anh cười.

Đội phi thủ lấy ra một chiếc Jager có trạng thái tính năng ổn định nhất, Tần Thời Vũ ghi lại điểm xuất phát, khởi động hệ thống bay trong ánh mắt chăm chú của mọi người.

Ánh đèn trên Jager nhấp nháy, vững vàng bay nhập vào khoảng không.

Nam Kiều quan sát trị số độ cao cách mặt đất: 100 mét, 200 mét, 300 mét,…

Mọi người đều nín thở không lên tiếng, nhìn chiếc Jager hệt như một chiếc máy bay chiến đấu cỡ nhỏ dần biến thành một điểm đen.

Nhanh chóng gần đến 700 mét.

Sắp phá vỡ được kỷ lục bay thử của X đời đầu!

Trên khuôn mặt mọi người đều hiện ra nét mừng rỡ và trông đợi.

Nhưng khí trời ở khe Tử Mai lại đột ngột thay đổi.

Sương mù đột nhiên kéo đến dày đặc, chỉ thấy biển mây cuồn cuộn như sóng lớn dâng trào. Núi tuyết Cống Ca như đang bước lùi, rất nhanh đã bị bao phủ không còn nhìn thấy gì nữa.

Q Ca và Tần Thời Vũ đanh mặt lại, Tiểu An kêu lên đầu tiên: “Làm sao bây giờ đây! Nhìn không thấy gì cả!”

Jager đã biến mất trong làn sương mù dày đặc. Nhưng mà đường bay truyền về vẫn đang hoạt động rất ổn định. Chỉ là hình ảnh không được rõ lắm, mơ hồ mông lung, không nhìn thấy được gì.

Trong trường hợp này không thể điều khiển bằng mắt được, chỉ có thể hoàn toàn dựa vào cảm giác tay của phi thủ, cùng với phán đoán chính xác các số liệu. Nhưng đối với Jager thì rất nguy hiểm, cực kỳ dễ mất kết nối, sau khi bị mất kết nối thì sẽ bị rơi, chiếc máy bay này xem như bỏ.

Q Ca và Tần Thời Vũ nhìn về phía Nam Kiều.

Nam Kiều nhìn thời gian bay, hai phút năm mươi bốn giây.

Thời gian bay bình thường của Jager vào khoảng từ mười lăm đến hai mươi phút, nhưng trong trường hợp nhiệt độ không khí thấp, pin không thể hoạt động được như bình thường, tốc độ bay an toàn chỉ giảm xuống còn phân nửa.

Rốt cuộc khi nào có thể quay trở về điểm xuất phát, hoàn toàn dựa vào sự phán đoán chuẩn xác của cô đối với động lực máy bay và thời gian bay liên tục của pin.

Tần Thời Vũ hỏi Nam Kiều: “Tiếp tục bay lên à?”

Đã vượt qua kỷ lục lần trước. Mục đích cơ bản của họ đã đạt được. Nếu như bay xuống, bất cứ khi nào cũng sẽ gặp phải khả năng bị rơi. Chỉ cần Jager không thể quay về được điểm xuất phát thì lần bay thử này sẽ thất bại.

Nam Kiều lẳng lặng nhìn các tham số bay đang hiển thị, bình tĩnh nói: “Tiếp tục”.

Độ cao của Jager tiếp tục tăng lên.

900 mét, 1000 mét, 1200 mét…

“Xuyên mây rồi!”. Tiểu An ngạc nhiên kêu lên. Hình ảnh Jager truyền về là trời xanh thăm thẳm, biển mây ngút ngàn, cảnh đẹp hùng vĩ.

Nam Kiều vội nhìn vào các số liệu về tốc độ gió, hướng gió, thời gian bay, tốc độ bay, nhiệt độ không khí, thoáng chốc đã tính ra được hệ thống động lực máy bay bị hao tổn bao nhiêu, cùng với thời gian có thể bay liên tục của pin.

Trái tim của các phi thủ treo lơ lửng, lòng cực kỳ hồi hộp, thi thoảng lại nhìn về phía Nam Kiều. Mặc dù cao độ bay của Jager khiến họ ngạc nhiên mừng rỡ, vượt ra khỏi mong muốn của họ, nhưng lại lo lắng nguy cơ pin hết máy rơi, thất bại chỉ trong gang tấc, ngầm nghi vấn tại sao vẫn chưa quay trở về điểm xuất phát.

1400 mét, 1450 mét…

Ngay khi sự nghi ngờ của các phi thủ đạt đến cực hạn thì Nam Kiều lại hạ lệnh: “Quay về điểm xuất phát”

Tần Thời Vũ đẩy cần quay trở về điểm xuất phát.

Tiếp tục nhìn Jager. Tất cả mọi người đều chăm chăm nhìn vào trạm kiểm soát dưới đất. Tín hiệu truyền về lúc ngắn lúc chập chờn, trái tim của các phi thủ đã treo đến cổ họng rồi. Tín hiệu điện từ và hệ thống định vị GPS tại cao nguyên phát sinh hiện tượng nhiễu, có thể tiếp tục được hay không phụ thuộc cả vào tính ổn định của tính toán điều khiển bay.

Ngược lại, Thời Việt rất bình tĩnh, ôm vai Nam Kiều nói: “Chúng ta đánh cược, anh cược là vị trí hạ cánh cách vị trí cất cánh không quá 30 mét”.

Nam Kiều thản nhiên nhìn anh: “Có thể trở về hay không vẫn còn là ẩn số. Anh có lòng tin với em vậy sao?”.

Thời Việt nói: “Chương trình em viết anh sao có thể không tin?”

Nam Kiều mím môi, nở nụ cười, tay phải nắm lấy tay trái anh.

Tiểu An là người đầu tiên phát hiện ra Jager đang quay trở về điểm xuất phát, chỉ lên cái chấm đen trong làn sương mù dày đặc, gào lên: “Quay về rồi!”

Đám phi thủ hoan hô reo hò, Nam Kiều tỉnh bơ nói: “Có khi sắp hết điện rồi, nhìn điều khiển xem”.

Tần Thời Vũ cầm điều khiển, vừa nhìn, quả nhiên còn lại chưa đến 8% lượng điện và vẫn còn đang tiếp tục giảm mạnh.

“Mẹ kiếp… Nguy hiểm!”, mọi người căng thẳng.

Nhưng Nam Kiều lại rất ung dung: “Cũng không chênh lệch lắm”.

Jager ngày một gần hơn, vững vàng đáp xuống. Vừa mới hạ xuống, tất cả đèn đều tắt, không còn chút điện.

“…Tính quá chuẩn!”

“Boss cực thánh!”

Đám phi thủ vui như điên, đều vỗ tay tán thưởng Nam Kiều, khuôn mặt Tiểu An càng lộ rõ vẻ hâm mộ, ánh mắt lấp lánh nhìn Nam Kiều. Nếu là trước kia cậu nhất định sẽ nhào qua ôm Boss một cái, nhưng bây giờ cạnh cô lại có một người đàn ông, lần trước còn đánh bom nổ “chết” cậu! Anh ta nhất định thấy cậu và Boss ở cùng nhau nên không vừa mắt, đáng ghét!

Tần Thời Vũ nói: “Lần bay thử này quá thành công! Phá cả kỷ lục thế giới luôn rồi! Chúng ta quay về post video này lên, sau đó sẽ mở vào buổi họp báo của Jager, nhất định sẽ khiến giới máy bay khiếp sợ!”

Q Ca gật đầu.

Nam Kiều vẫn vô cùng bình tĩnh, không vui mừng như các phi thủ khác đã nhìn thấy tương lai rực rỡ của Jager. Cô cười nói: “Mọi người cực khổ rồi, quay về thôi. Để lại hai chiếc cho tôi”.

Mọi người ngạc nhiên, Tần Thời Vũ hỏi: “Boss, cô còn muốn bay à?”

Nam Kiều nói: “Địa điểm của lần bay này cách mặt nước biển 4550 mét, cao độ bay là 1450 mét, tổng cộng là 6000 mét. Mục tiêu cuối cùng của chúng ta là có thể bay qua núi Châu Phong và vận chuyển hàng hóa ở cự ly xa, trong hoàn cảnh nguy hiểm rất có ý nghĩa ứng dụng với đội tuần tra tự động và cứu hộ. Nếu đã đến đây rồi thì tôi muốn đến núi tuyết Cống Ca bay thử xem sao”.

Núi tuyết Cống Ca là ngọn núi cao nhất so với mực nước biển, có độ cao 7556 mét. Bay thử ở đó thì có thể xem cực hạn của Jager.

Q Ca trịnh trọng nói: “Không được đâu, Cống Ca quá nguy hiểm, tỉ lệ tử vong là 64.8%, còn cao hơn c ả Châu Phong và Kiều Qua”.

Tần Thời Vũ nói: “Đúng thế, nếu boss muốn bay thử thì chúng ta cùng nhau đi”

Nam Kiều lắc đầu nói: “Không sao, tôi không có ý định lên đỉnh núi, chỉ muốn bay thử ở 6200 mét tại doanh địa C2 xem có được không thôi. Các cậu không có kinh nghiệm leo núi, đừng đi chung”.

Cô ngẩng đầu nhìn Thời Việt, nói: “Anh ấy đi cùng tôi, không sao đâu”.

Không một ai phản đối. Nam Kiều và Thời Việt mang theo hai máy bay, lái xe đến núi Cống Ca. Họ không leo núi, cũng không thể lái xe lên cao, nên chỉ đành cỡi hai con ngựa của người Tạng, vác máy bay và lều bạt lên núi, đêm đó ngủ tại chùa Cống Ca.

Đến đêm Nam Kiều đi WC, Thời Việt theo cô ra ngoài. WC xây dựa vào núi ráp vào bởi mấy tấm gỗ, phía dưới là vực sâu vạn trượng.

Thời Việt nói: “Ơ này, anh vào trong giúp em nhé, nhỡ như gặp chuyện chẳng may thì sao? Chẳng nhẽ anh lại đi nói với người khác là vợ anh bị rớt xuống WC…”

“Cút!”

Rạng sáng hôm sau, hai người tiếp tục cưỡi ngựa lên núi, đi 8km mất 5 tiếng ròng mới đến được doanh địa C1. Doanh địa C1 cao 5300 mét, hai người dừng chân nghỉ một lát, Nam Kiều ho khan, Thời Việt cầm miếng sâm Mỹ cho cô ngậm.

“Có sao không? Đau đầu à?”

Nam Kiều lắc đầu: “Em từng leo 7000 mét rồi, 5300 mét đã là gì, đường hơi dốc thôi”.

Thời Việt vô sỉ nhìn cô: “Vậy đó là do em ít vận động, sau này vận động càng nhiều càng tốt”.

Nam Kiều hậm hực nhìn anh.

Thời tiết khá tốt. Hai người tính đi bộ lên thêm  chút nữa, có thể đi được bao nhiêu thì đi bấy nhiên, sau khi bay thử xong thì buổi tối sẽ quay về doanh địa nghỉ chân. Đằng sau họ còn có một đội leo núi người Tây Ban Nha, họ đều mang những trang bị chuyên nghiệp, khí thế sục sôi muốn khiêu chiến leo lên được đỉnh. Đội leo núi đó rất nhanh đã theo kịp hai người, còn cực kiêu ngạo chào hỏi họ.

Thời Việt và Nam Kiều cười với họ. Hai người nhường đường để họ đi qua.

Nam Kiều nói: “Tính tình anh tốt lên rồi nhỉ”.

Thời Việt: “Ừ?”.

Nam Kiều nói: “Em nghĩ anh sẽ nhất quyết muốn cùng họ phân cao thấp chứ”.

Thời Việt bật cười: “Em xem anh mới hai mươi mấy tuổi thôi à?”.

Anh bỗng chốc áp gáy Nam Kiều vào lòng: “Em đã ở trong tay anh rồi, anh còn muốn tranh cái gì nữa chứ?”.

Nam Kiều khinh bỉ nói: “Buồn nôn quá”.

Hai người tiếp tục leo về phía trước. Leo qua C1 càng lúc càng khó hơn, Thời Việt sợ thể lực Nam Kiều chịu không nổi nên cõng tất cả máy bay và trang bị, dắt Nam Kiều đi. Lúc đến khoảng 5800 mét, từ xa đã thấy được sườn núi rét lạnh mà hùng vĩ, còn dưới chân núi cũng đã bắt đầu ngập sương mù. Thời Việt nhìn Nam Kiều: “Ở đây à?”

Nam Kiều gật đầu, hai người bắt đầu chạy thử Jager, chuẩn bị cất cánh.

Lúc này bên trên bỗng náo loạn, là đội leo núi Tây Ban Nha đang lớn tiếng thét, tiếng gào không ngớt, vừa lo lắng vừa kinh sợ.

Có đội viên chạy xuống, Nam Kiều hỏi bằng tiếng Anh: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đội viên đó chỉ lên sườn núi, lo lắng nói: “Chúng tôi đang leo lên sườn núi thì có hai đội viên trượt chân ngã xuống, bây giờ không thấy tung tích đâu cả! Hiện tại đang liên hệ cứu hộ, các người có thấy cứu hộ đâu không?”

Nam Kiều và Thời Việt lắc đầu, Nam Kiều nói: "Ngã ở hướng nào?”

Đội viên này cũng là người chuyên nghiệp, rất nhanh đã báo ra phương hướng chính xác.

Thời Việt nói: “Dùng Jager thử xem”.

Nam Kiều gật đầu, hủy bỏ thiết lập tốc độ an toàn của Jager, điều khiển nó mau chóng cất cánh, bay về hướng có đội viên mất tích. Thời Việt mở tablet trên tay, bên trên cực rõ ràng xuất hiện góc độ nhìn của Jager.

Đội viên đội leo núi Tây Ban Nha kinh ngạc reo lên, vui mừng hết sức! Hướng về phía những người bạn trên núi cao giọng gọi to, vẫy vẫy tay: “Có người bạn Trung Quốc giúp đỡ chúng ta! Có máy bay không người lái! Chúng ta có hy vọng tìm được họ sớm hơn rồi”.

Anh ta nói không sai. Liên hệ cứu hộ cần phải một khoảng thời gian, nhất là đối với người nước ngoài, còn cần phải qua quy trình phê duyệt, đội cứu viện và máy bay phải mất một lúc lâu nữa mới đến được. Nhưng mà cứu người là chuyện giành giật từng giây, chỉ cần sớm định vị rõ ràng thì đội cứu hộ có thể cứu người sớm hơn.

Nam Kiều và Thời Việt cùng với các đội viên leo núi người Tây Ban Nha đều chăm chú quan sát từ góc từng kẽ từ hình ảnh do Jager truyền về, ngay cả mắt cũng không dám nháy.

Hình ảnh bỗng rung lắc. Nam Kiều cầm điều khiển từ xa, mắt nhìn chăm chăm vào hàng loạt tham số trên hình, cảm giác được gió trong núi đã gây ra sự nhiễu vô cùng lớn với Jager.

Càng xuống dưới chân núi tìm kiếm, sương mù càng lúc càng nhiều hơn. Lúc này sắc trời cũng dần tối.

Thời Việt chăm chú nhìn vào sườn dốc, bỗng nói: “Nơi này có vết tích ma sát khi rơi, xuống thêm chút nữa!”

Lúc này Jager đã bay mười ba phút, càng đến gần nhiệt độ càng thấp, pin gần như đạt đến cực hạn, căn bản không thể nào quay về được điểm xuất phát.

Nam Kiều không để Jager đáp xuống mà bình tĩnh để nó tiếp tục rơi, lợi dụng giây cuối cùng truyền hình ảnh tìm kiếm về. Cô nói với Thời Việt: “Anh ghi lại định vị không gian đi, hết điện rồi”.

Hình ảnh bỗng trống không, Jager bị rơi rồi. Nhưng ở khoảnh khắc cuối cùng, các đội viên bỗng nhìn thấy được phần vải quen thuộc, còn có cả dây thừng.

Các đội viên leo núi người Tây Ban Nha kêu lên đầy mất mát và tiếc nuối, Nam Kiều khởi động chiếc máy bay thứ hai, dựa theo số liệu định vị không gian Thời Việt vừa đưa, bay xuống với tốc độ lớn nhất.

Chiếc Jager thứ hai trong phạm vi hình ảnh xuyên qua sương mù, khó khăn tìm kiếm. Tám phút rất nhanh đã trôi qua, nó căn bản không thể trở về được điểm xuất phát.

Tất cả các đội viên cũng không ai dám thở mạnh.

Còn hy vọng vào năm phút nữa, không ai muốn buông bỏ.

Hai phút cuối cùng.

Một phút.

Trong hình ảnh chợt xuất hiện một cánh tay, hơi lắc lư!

“Oh my god!”

“Oh my god!!!”

Tìm được rồi!

Nam Kiều điều chỉnh ống kính Jager, hình ảnh trên tay Thời Việt xuất hiện một khuôn mặt đầy máu, nhưng anh ta còn sống! Đang vẫy tay với máy bay!

Các đội viên leo núi mừng đến rớt nước mắt, Thời Việt ghi lại tọa độ đưa cho bọn họ: “SOS”, anh nói.

Nam Kiều nhìn Thời Việt cười, dùng tiếng Anh nói với các đội viên: “Nhanh truyền cho đội cứu hộ đi!”

Đèn trên chiếc điều khiển từ xa lóe lên, chiếc Jager thứ hai rơi vỡ.

Các đội viên leo núi không biết nên bày tỏ cảm ơn ra sao, ôm chặt lấy Nam Kiều và Thời Việt. Muốn cùng chụp với bọn họ một tấm ảnh, xin tên và số điện thoại, còn nhìn cả vào tên và logo trên hộp máy bay của họ.

“Các bạn đã cứu mạng bạn bè chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ báo đáp các bạn!”

Nam Kiều và Thời Việt nhìn nhau cười.

Nam Kiều vừa rồi điều khiển máy bay rất tốt, cô cởi đôi găng tay dày ra, đôi bàn tay lúc này trắng bệch không chút hơi ấm. Thời Việt kéo áo, cầm tay cô nhét vào cổ áo mình.

“Ấm không?”

Nam Kiều áp tay vào cổ anh, ngón tay lạnh lẽo xoa xoa làn da vừa ấm vừa rắn rỏi của anh, rồi lại đặt lên xương quai xanh của anh, cúi đầu cười.

“Cười cái gì?”.

“Vui”.

“…”

“Cả hai chiếc Jager đều rơi vỡ rồi mà em cũng vui hả”.

“Vui”.

Cô hôn một cái lên yết hầu mạnh mẽ của anh.

“Có anh ở đây, càng vui hơn”.

[1] Đại Bản Doanh ở núi Châu Phong là nơi cung cấp lều bạt cho người leo núi cùng với du khách, có khách sạn, quán trà, thậm chí là có cả bưu điện,… Người leo núi ở đại bản doanh nghỉ ngơi hồi sức thì sẽ tiếp tục hành trình leo lên núi Châu Phong. Đại Bản Doanh ở núi Châu Phong thuộc khu vực Định Nhật Huyền, Nhật Khánh Tắc (cấp thành phố), vùng tự trị Tây Tạng.