Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, Quân Mạc Sầu? Là các chủ sát thủ các kia sao? Từ khi bắt được những kẻ theo dõi mình trên đường đến Giang Nam, Phượng Ly Thiên đã sớm không còn tin tưởng thuộc hạ này nữa, tuy ngoài mặt không có gì thay đổi, nhưng bên trong đã ngấm ngầm tước đi phần lớn thế lực của Mạc Sầu Các, chỉ đợi con chó nóng nảy tự mình nhảy ra, ai ngờ hắn lại không thể ngồi yên sớm như vậy.
Chuyện có liên quan đến Hiên Viên Cẩm Mặc, rất nhiều lúc phải dùng đến Mạc Sầu Các, cho nên đối với quan hệ giữa y và Phượng Ly Thiên, Quân Mạc Sầu ít nhiều gì cũng có biết, vậy hiện giờ Quân Mạc Sầu đến tìm y là vì chính y hay là vì Phượng Ly Thiên?
Đủ loại suy nghĩ nhanh chóng luân chuyển trong đầu Hiên Viên Cẩm Mặc, nhưng vẻ mặt y vẫn rất điềm tĩnh, y nhìn mấy hắc y nhân đang giương cung bạt kiếm xung quanh, khóe miệng nhếch thành nụ cười lạnh: “Hôm nay ta đã nói rõ, từ nay về sau không có bất cứ liên quan gì đến Phượng Ly Thiên, giờ lại đến tìm ta là có ý gì?”
Quân Mạc Sầu bị lời này làm cho sửng sốt, mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu Phượng Ly Thiên đã cùng người này ân đoạn nghĩa tuyệt vậy chẳng phải bọn họ đã uổng công dựng kế hoạch sao? Hắn thầm cắn chặt răng, nếu đã đến nước này, vậy trước hết phải bắt lấy Thái tử trước rồi tính tiếp, đang định hạ lệnh, ai ngờ Hiên Viên Cẩm Mặc đã nhân lúc hắn ngây người mà rút kiếm phóng về phía hắn. Hắn nhanh chóng rút chủy thủ nghênh tiếp, “Keng” một tiếng, không ngờ lại đối kháng với chủy thủ của Ám Thất từ chỗ ẩn nấp lao ra, Hiên Viên Cẩm Mặc vung một kiếm đẩy hắc y nhân bên cửa sổ ra, phá cửa chạy đi.
“Đuổi theo!” Quân Mạc Sầu vội vàng hạ lệnh, bản thân thì bắt đầu giao chiến với Ám Thất, thực lực hai người tương đương, nhất thời khó phân thắng bại. Ám Thất nóng lòng bảo vệ Hiên Viên Cẩm Mặc không dư hơi tham chiến, nhưng có vẻ Quân Mạc Sầu lại cố ý giữ chân hắn. Ám Thất thầm sốt ruột, bỗng nhiên trước mắt lóe sáng, hét lên với bóng dáng đang từ chỗ tối lao nhanh tới: “Giữ chân hắn, ta đi cứu người.”
Bởi vì khinh công không tốt không thể đuổi theo Thái tử, Tướng quân Lạc Thành đang sững sờ đứng một bên nghe vậy lập tức quăng Trà Yên đã hôn mê trong tay qua một bên, chạy tới liên thủ cùng người vừa đến cuốn lấy Quân Mạc Sầu, Ám Thất nhân cơ hội đuổi theo.
Bên này, Mộ Dung Kì vờ như không thắng được rượu lực, thoát thân khỏi tiệc rượu, trong lòng nhớ nhung Lam Cẩn đang bị thương, nhanh chóng chạy thẳng đến Viêm viên, dọc đường đi qua Âu Dương phủ, tình cờ nhìn thấy Âu Dương Hải vẻ mặt vội vã cưỡi ngựa rời phủ.
Đêm nay là tiệc khánh công của võ lâm minh chủ tân nhiệm, làm trưởng tử của Âu Dương thế gia hắn tất nhiên phải lộ mặt, nhưng lại lấy lý do sức khỏe không tốt mà không đi. Theo lý thuyết, vắng mặt trong một buổi tiệc như vậy đối với thanh danh, giao thiệp trong chốn giang hồ của Âu Dương Hải sẽ vô cùng bất lợi, nếu không phải có chuyện cực kỳ quan trọng nào đó, hắn tuyệt đối sẽ không giả bệnh vắng mặt. Mộ Dung Kì nhíu mày, thấp giọng nói: “Dạ Ngũ, đuổi theo hắn.” Một cỗ hơi thở âm thầm biến mất, đuổi theo hướng Âu Dương Hải vừa đi.
Mộ Dung Kì từ trên nóc nhà xoay người nhảy xuống, bắt lấy gã sai vặt dẫn ngựa đang định về phủ, hỏi: “Công tử các ngươi định đi đâu?”
Gã sai vặt thấy Mộ Dung Kì mặc hoa phục quý giá, lập tức thu lại vẻ mặt kiêu căng, cười nịnh nói: “Việc này, tiểu nhân không biết……”
Mộ Dung Kì nheo lại đôi mắt đào hoa, lấy một thỏi bạc ra ước lượng trong tay, hai mắt tiểu tư kia sáng ngời, lập tức sửa miệng: “Nhưng vừa rồi tiểu nhân có nghe quản gia nói một câu “sơn trang”, mấy chuyện khác thì thật sự không biết.”
Hắn ném bạc cho gã sai vặt, làm như tiếc nuối mà thở dài: “Ai, vốn định rủ hắn đi hoa lâu.” Nói xong, tiêu sái phất tay áo rời đi. Gã sai vặt kia tất nhiên cho rằng đây là hồ bằng cẩu hữu thường ngày của đại công tử, cũng không quan tâm lắm mà đi vào nhà.
“Ly Thiên, hôm qua ám vệ của Quân Mạc Sầu – Dạ Thập Tam truyền đến tin tức, nói là Quân Mạc Sầu phái hắn về Phượng Cung đưa cho các trưởng lão một phong thư.” Lam Cẩn nhìn cung vụ trong tay, nói với Phượng Ly Thiên đang nhắm mắt điều tức ở bên cạnh.
Phượng Ly Thiên chậm rãi thu công, mở ra đôi đồng tử mang ánh kim: “Ta biết, làm sao vậy?”
Lam Cẩn tựa vào đầu giường suy tư một lát, lẳng lặng nhìn hắn: “Ta vẫn luôn thấy khó hiểu, vì sao Quân Mạc Sầu vẫn còn sống?”
Kỳ thật, khi nhỏ Quân Mạc Sầu cũng giống như Phượng Ly Thiên, là người được chọn làm thiếu cung chủ, có thể nói là đối thủ cạnh tranh của Phượng Ly Thiên. Các đời cung chủ Phượng Cung đều bước ra từ trong vô số thí luyện, giống như phương pháp luyện cổ vật, để cho nhóm thiếu niên kia thông qua các thí luyện mà tranh đấu với nhau, người còn sống cuối cùng chính là thiếu cung chủ. Nếu không vượt qua thí luyện, hoặc là bại trận trong các cuộc tranh đấu, cho dù may mắn sống sót, cũng sẽ bị cung chủ đương nhiệm treo cổ. Mà đời này, người thắng cuối cùng chính là Phượng Ly Thiên, như vậy làm đối thủ cùng thời, Quân Mạc Sầu không thể nào còn sống.
Thân thế từng tham gia tuyển chọn thiếu cung chủ này của Quân Mạc Sầu, ngoại trừ các vị trưởng lão, chỉ có Phượng Ly Thiên bước ra từ thí luyện và Lam Cẩn biết được, nhiều năm như vậy, Phượng Ly Thiên chưa từng nhắc tới với hắn, thậm chí còn thu giữ Quân Mạc Sầu, để hắn sáng lập Mạc Sầu Các.
Phượng Ly Thiên đứng dậy, đưa lưng về phía Lam Cẩn đi đến trước cửa sổ, khoanh tay đứng ngắm ánh trăng bên ngoài: “Đã tới nước này, ta cũng sẽ nói cho ngươi biết. Đây, là ý của sư phụ.”
“Lão cung chủ?” Lam Cẩn sáng tỏ gật đầu, kỳ thật hắn đã sớm đoán được, với tính tình của Phượng Ly Thiên, tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình hình vì thương tiếc người tài mà giữ lại tính mạng đối thủ, bất cứ thứ gì có nguy hiểm đều sẽ bị hắn loại trừ đầu tiên.
Phượng Ly Thiên khẽ thở dài: “Hắn là con của sư phụ.” Nói đúng hơn, là đứa con riêng mà cung chủ tiền nhiệm chưa từng thừa nhận.
Lam Cẩn bỗng chốc hiểu ra, nhưng rồi lại hoang mang ngẩng đầu, “Đã vậy, vì sao hắn lại……” Theo lý thuyết, Phượng Ly Thiên không giết hắn đã là ân huệ lớn, không hề khắt khe với hắn còn coi trọng như thế, Quân Mạc Sầu hẳn nên vô cùng cảm kích mới phải, không nên xuất hiện ý định phản bội.
Phượng Ly Thiên khẽ lắc đầu, điểm này chính hắn cũng không hiểu được.
“Chủ nhân,” Ám Nhất đột nhiên xuất hiện, âm điệu đã mất vẻ lãnh tĩnh khi xưa, “Thái tử bị bắt.”
Trong phòng đột nhiên chìm trong yên tĩnh, khiến Mộ Dung Kì vừa mới chạy tới sợ đến mức rớt khỏi nóc nhà mà cũng không dám phát ra tiếng.
“Ngươi lặp lại lần nữa.” Phượng Ly Thiên vẫn giữ tư thế khoanh tay ngắm trăng, không ai có thể nhìn thấy vẻ mặt của hắn lúc này.
Ám nhất cũng đã tỉnh táo lại, trầm giọng nói: “Thái tử bị tập kích ở Khinh Mộng Lâu, Ám Thất, Ám Bát bảo hộ Thái tử bất lợi, Thái tử bị người bắt đi. Hiện tại bắt giữ được Quân Mạc Sầu, ca cơ Trà Yên, Tướng quân thủ vệ Lạc Thành.”
Lam Cẩn lập tức xuống giường, đi đến bên cạnh Phượng Ly Thiên, đang muốn mở miệng, đã thấy Phượng Ly Thiên xoay người lại, trên mặt không có biểu tình gì, cực kỳ bình tĩnh. Nhưng mà Lam Cẩn biết, nụ cười xấu xa không đứng đắn trước kia mới là dấu hiệu hắn đã định liệu kỹ càng, giờ lãnh tĩnh như thế, thực chất là……
“Cẩn, ngươi ở lại đây, Mộ Dung Kì đi theo ta,” Phượng Ly Thiên kéo lớp ngoại bào đỏ tươi xuống, khoác lên y phục dạ hành, “Ám Nhất, dẫn đường.”
“Dạ!” Mọi người cung kính nghe lệnh, không ai dám có ý kiến gì.
Phượng Ly Thiên đi vào gian nhã gian Hiên Viên Cẩm Mặc mất tích, Quân Mạc Sầu bị điểm mấy đại huyệt cùng Trà Yên đang hôn mê nằm trên mặt đất, tổng quản sự Kinh Mộng Lâu – Mục quỳ gối ở bên cạnh. Tướng quân thủ vệ Lạc Thành nóng lòng đi điều binh, không ngừng la hét ầm ĩ với hắc y nhân lãnh nghiêm mặt đứng ở bên cạnh. Hắc y nhân kia, chính là người tới kịp lúc vừa nãy, cùng Tướng quân bắt Quân Mạc Sầu – Dạ Thập Tam.
Dạ Thập Tam thấy cung chủ đến, cung kính quỳ xuống hành lễ: “Chủ nhân.”
“Hừ, Dạ Thập Tam, không ngờ ngươi lại phản bội ta!” Quân Mạc Sầu quỳ rạp trên đất nghiến răng nghiến lợi nói, kế hoạch đêm nay rất chu đáo nhưng lại bị Dạ Thập Tam đột nhiên trở về hủy sạch.
Dạ Thập Tam chẳng nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: “Ám Dạ thập bát vệ, cho tới bây giờ đều chỉ có một chủ nhân.”
Quân Mạc Sầu cười khổ, thuộc hạ đi theo mình nhiều năm như vậy hóa ra chưa bao giờ thuộc về mình, rồi hắn bỗng dưng oán độc nhìn Mộ Dung Kì: “Hừ, Phượng Ly Thiên, từ trước tới nay ngươi chưa từng tin tưởng thuộc hạ của mình, khó trách ngươi lại làm cung chủ vất vả như vậy, ha ha ha.”
Mộ Dung Kì nhíu mày, lời này có nghĩa là Phượng Ly Thiên sắp xếp Dạ vệ bên cạnh bọn họ thực chất là để giám sát, châm ngòi ly gián rõ rành rành như vậy, là do Quân Mạc Sầu biết rõ không sống được, sắp chết cũng phải hù hắn một trận đây mà. Mộ Dung Kì nói: “Cùng dốc sức vì cung chủ, Ám Dạ thập bát vệ cũng vậy, chúng ta cũng thế, cung chủ cũng không phải nghi ngờ thuộc hạ của mình, mà là do chính ngươi ngay từ đầu đã không nguyện trung thành.”
“Mạc Sầu, ta muốn biết, đây là vì sao.” Phượng Ly Thiên ngồi xuống dùng một ngón tay nâng cằm hắn lên, lẳng lặng đối diện với Quân Mạc Sầu, nhìn đôi mắt ôn nhuận khi xưa giờ phút này tràn ngập điên cuồng.
“Ha ha, vì sao? Ngươi lại hỏi ta vì sao ư?” Quân Mạc Sầu giống như nghe được câu chuyện buồn cười nhất thế gian, máu bị nội lực phóng ra ngoài của Phượng Ly Thiên bức chảy ra từ kẽ răng, miệng vẫn điên cuồng cười to, tuấn nhan ôn nhã giờ đây nhăn nhúm lại: “Bởi vì ta hận ngươi, nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm là cung chủ Phượng Cung, ta có thể được phụ thân thừa nhận, nương ta cũng sẽ không phải chết! Đều do ngươi làm hại, đều tại ngươi……”
Phượng Ly Thiên nhíu mày, đứng dậy, từ trên cao nhìn nhìn hắn: “Cho nên ngươi bắt tay với đám lão già kia sao? Nói như vậy, bọn họ định lập ngươi làm cung chủ?”
“Chủ nhân, trên nóc nhà đối diện phát hện thi thể Ám Bát.” Ám Nhất đi đến báo lại
Phượng Ly Thiên lạnh lùng liếc Quân Mạc Sầu, nói với Mục đang quỳ bên cạnh: “Bản cung giao hắn cho ngươi, trong vòng một canh giờ, bản cung muốn biết rõ tất cả.”
“Dạ!” Mục lập tức lĩnh mệnh rời đi. Làm thành viên của Thiên Cơ Các cộng thêm ông chủ kĩ viện, dạy dỗ hay ép hỏi chính là sở trường của hắn, bị Quân Mạc Sầu và Trà Yên lừa gạt, khiến người của cung chủ xảy ra chuyện ở Khinh Mộng Lâu, Mục đã sợ chết khiếp, hiện tại đây là cơ hội lấy công chuộc tội duy nhất của hắn, tất nhiên phải biểu hiện cho tốt.
“Này, ta mặc kệ các ngươi là ai, Thái tử điện hạ bị người bắt đi, hiện giờ bản tướng phải đi điều binh cứu điện hạ.” Vị Tướng quân nào đó rốt cuộc nhịn không được mở miệng.
Phượng Ly Thiên không để ý tới hắn, nhẹ nhàng nhảy ra cửa sổ.
Dưới ánh trăng chiếu xuống, thi thể của Ám Bát có vẻ càng thêm trắng bệch, cả gương mặt đều hiện màu xanh đen. Ám Nhất dằn xuống bi thương trong lòng, đi tới đẩy quần áo của Ám Bát ra, hai chưởng ấn màu xanh tím hiện rõ trên ngực Ám Bát.
“Hàn, Băng, chưởng!” Mộ Dung Kì gằn từng chữ một, nói vậy Cực Hàn song tuyệt cũng tham gia vào chuyện đi, nhớ đến dáng vẻ vội vàng của Âu Dương Hải khi nãy, hết thảy mọi chuyện dường như là một âm mưu thật lớn.
Phượng Ly Thiên siết chặt nắm tay: “Mặc.”