Phượng Linh Kỷ

Chương 133: Chương 134





Hoàng thành Phượng Linh.
Trên tường thành cao lớn, cờ xí Phượng Linh trong có vẻ có chút rách nát. Binh lính trên tường thành ngã trái ngã phải tựa vào tường mà ngủ - hơn nửa tháng trước, danh tướng Hà Xuyên Thượng Quan Phi, dẫn quân một đường công đến hoàng thành, Võ Sách dẫn Thần Sách quân đón đánh, nhưng căn bản không phải là đối thủ của đối phương, hao binh tổn tướng, liên tiếp bại lui. Đầu tháng tư, Võ Sách suất linh năm vạn tàn quân, lui giữ hoàng thành, từ khi đó đến nay, cuộc chiến với Hà Xuyên chuyển thành công thành chiến. Cước bộ của Hà Xuyên Thượng Quan Phi bắt đầu thả chậm, hắn dẫn quân một đường từ Phong Quận thành đến hoàng thành, tốc độ công kích đều không nhanh, cùng lúc, hắn là vì đợi mười vạn viện quân đến từ cảnh nội Hà Xuyên, về mặc khác, hắn luôn cho rằng, hắn vẫn luôn cho rằng, đánh giặc không phải là song phương đối trận, xem ai nhiều binh hơn, ai mạnh hơn, mà là đấu về trí tuệ.
Hắn còn có một đặc điểm là thích chậm rãi tra tấn đối phương, làm cho đối phương mất đi dũng khí, mất đi chiến lực, sau đó bị hắn dễ dàng cắt xé...
Nay Phượng Linh đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, thủ ở nơi nhỏ bé chật hẹp. trong hoàng thành là một mảnh khung hoảng. Văn thần võ tướng đầy mặt lo lắng, cuối cùng chỉ có thể cổ vũ toàn dân chúng tham gia khán địch.
Bộ binh Thượng Thư Liễu đại nhân lập tức sáng tác một bài toàn dân gia binh, sau đó văn thần tại thời khắc sống còn này đi lên đầu đường, bắt đầu tổ chức quần chúng phản kích. Trong lúc nhất thời, đầu đường cuối ngõ, dĩ vãng hoa văn triều phục của văn thần đứng ở đài cao, vung tay, triệu tập quần chúng, bắt đầu an ủi cổ đọng.
"Các hương thân, viện quân của chúng ta, Tiếu Trí Lực tướng quân rất nhanh sẽ dẫn hai mươi vạn đại quân đến, bọn họ sẽ tấn công ở phía sau địch quân, giải cứu hoàng thành ta ra khỏi nguy cơ, đổi lấy an toàn của mọi người. nhưng trước đó, chúng ta cần đoàn kết nhất trí, cùng nhau đồng lòng kháng địch..."
"Nhưng mọi người cũng nên biết mọi người đang đối mặt là người nào... quân Hà Xuyên là quân đội không biết xấu hổ nhất trong khắp thiên hạ, là quân đội tàn nhẫn nhất, bọn họ giết người không chớp mắt, thành trì của chúng ta bị chúng công phá, đã bị bọn chúng cướp sạch, thiêu sát, bắt người cướp của, chiếm đoạt, không chuyện ác nào mà bọn chúng không làm. Bọn chúng là người vô sỉ nhất trên đại lục. mà thành của chúng ta một khi bị phá, hậu quả sợ là không thể tưởng tượng được. ngày thành bị phá, chính là ngày chúng ta bị đồ sát, tài sản của mọi người dễ như chơi sẽ trở thành của bọn chúng, thê tử con gái các người sẽ bị bọn chúng chà đạp dưới thân, đầu của các người sẽ ở trên kiếm của bọn chúng, khoe ra ti tiện của bọn họ..."
"Cho nên, còn đường sống duy nhất của chúng ta không phải là trốn đi, bởi vì chúng ta không có nơi để trốn, chúng ta cần đứng lên, tiêu diệt kẻ địch, bảo hộ nhà của chúng ta, gia viên của chúng ta, bảo hộ thổ đại của chúng ta, bảo hộ thân nhân của chúng ta, chúng ta cần dùng nhiệt huyết của mình để dành lấy đường sinh cơ, đợi cho Hà Tây quân đoàn đến, quân Hà Xuyên tự nhiên sẽ bị tiêu diệt... đem mọi sự ở Phượng Linh an toàn..."
Người trên đài cao chảy ra lệ nóng, ngữ điệu kích động, người dưới đài, lệ ướt cả y phục, đôi môi run run...
"Chống lại kẻ thù, bảo vệ gia viên của chúng ta..." Người trên đài hô to. Mà người dưới đài, tại thời khắc sinh tử, dâng lên lòng đầy chân thành nhiệt huyết bảo vệ gia viên...nong dân cầm lấy cuốc đòn gánh, thợ đá cầm lấy dũ, hoa tượng cầm thùng gỗ, thợ may cầm kéo, thậm chí ngày cả tiểu hài tử cũng cầm lấy cung tên đồ chơi của mình...

Xong lên tường thành bảo vệ gia viên của mình, trước sự sinh tử của chiến tranh, người có một tia dũng khí đoàn kết đứng lên, trong lúc nhất thời quân dân đồng tâm, hoàng thành Phượng Linh, trở thành hàng rào bi tráng nhất thế gian. Chẳng phân biệt được người già phụ nữ, đều tham dự trận chiến sinh tử này.
Chiến tranh tàn khốc, nhiệt huyết cũng không thể đại biểu cho tường đồng vách sắt, tín nhiệm kiên định, quyết tâm hy sinh cũng không thể thay đổi sự thật là dân chúng không có sức chiến đấu, bọn họ mặc bố y, từng người ngã xuống ở trong trận chiến, trở thành vật hy sinh của chính trị...
Mà sự thật chứng minh là, sự hy sinh đó không hề có ý nghĩa... công thành vẫn như cũ tiếp tục, hoàng thành vẫn tràn ngập nguy cơ như cũ. Sau nửa tháng vây thành, Hà Tây quân đoàn cũng chưa đến. Trên thực tế, căn bản Hà Tây quân đoàn cũng sẽ không đến, Thượng Quan Phi chiếm được tin tức tin cậy, Hà Tây quân đoàn bí mật phái ra mười vạn binh, đi trợ giúp Hồng Thành Tuyệt cướp lấy hoàng quyền, căn bản chưa trở về.
Ngược lại, viện binh Hà Xuyên một đường từ nội quốc Hà Xuyên chém giết không ngừng, đã hội hợp cùng với Thượng Quan Phi.
Mà Thượng Quan Phi là một tướng lãnh thích dùng kế, đương nhiên sẽ không keo kiệt đem "tin tức tốt" này bằng nhiều đường truyền cho dân chúng Phượng Linh biết. Này họa vô đơn chí, tàn phá ý chí người dân, nhiệt huyết bắt đầu giảm xuống, tâm lý sợ hãi cái chết bắt dầu lập lại. có người bắt đầu khóc ròng, có người bắt đầu đem tài sản trong nhà ném ra ngoài đường, có người bắt đầu buông xuôi hết thảy, đem những gì bình thường không dám ăn lấy ra ăn, có người khóc có người cười, có người gặp trở ngại có người điên...
Thi nhân cung đình ngay tại thời điểm này, đương nhiên là người không có giá trị nhất, nhưng lại nói một câu làm nho hậu nhân thường xuyên nhắc lại: Nếu hôm nay ta chết, vậy ta nên bi thương hay điên cuồng...
Hoàng thành Phượng Linh chờ đợi con ác mộng đến, mà lúc này Võ Sách đã muốn sứt đầu mẻ trán, Hoàng đế Phượng Linh Phượng Bác sớm đã đứng trên đóng lửa ngồi trên đống than.
Thượng Quan Phi là danh tướng được mệnh danh tàn nhẫn nhất đại lục, hắn cùng người khác bất đồng, hắn thiện mưu, hơn nữa thích tra tấn đối phương, hắn thích tàn phá ý chí đối phương, sau đó dễ dàng giết chết đối phương.
Mà hiện tại không thể nghi ngờ, mục đích của hắn đã đạt được...
Vây thành nữa tháng, Thượng Quan Phi cũng không có chính thức cường công, mãi cho viện quân Hà Xuyên đến Thượng Quan Phi mới bắt đầu hành động.
Hắn chỉ làm hai việc.

Việc thứ nhất, đem hơn hai mươi vạn quân mã của hắn, không giữ ại một binh, bày trận ở dưới hoàng thành Phượng Linh, sau đó lệnh cho phó tướng ở dưới thành thông báo cho người trong thành: Hà tây quân đoàn đã làm phản, căn bản sẽ không tới cứu viện, mà viện binh của hắn cũng đã đến...
Quân nhân chỉnh tề, khắp nơi đều là cờ xí khôi giáp. Quân Hà Xuyên làm cho trong thành một áp lực rất lớn.
Việc thứ hai, hắn cho người tìm một ít dân chúng ở ngoài thành, nói cho dân chúng biết một khi thành bị phá, thành sẽ bị tàn sát khốc liệt, người dân trong thành chết không có chỗ chôn thây, nhưng hắn sẽ cho người dân một cơ hội, là trước khi hắn phá thành phải rời khỏi hoàng thành Phượng Linh.
Dân chúng bên ngoài thành vốn không muốn trở thánh phản đồ Phượng Linh, những bọn họ làm sao có thể hiểu được mưu kế của Thượng Quan Phi, đối với dân chúng thật thà mà nói, có thể làm cho thân nhân bằng hữu của mình ra ngoài an toàn, tránh thoát kiếp nạn lần này là mục đích duy nhất của bọn họ...
Cho nên, trong lúc nhất thời, dân chúng bên ngoài liền kêu gọi mọi người bên trong thành: Đi ra, đi ra liền an toàn...
Mà dân chúng trong thành nhìn thấy người bên ngoài bình an vô sự, nhìn thấy quân đội Hà Xuyên đông nghìn nghịt, nhìn quân Phượng Linh quân phục xốc xếch, cân bằng trong lòng đương nhiên giảm xuống... Quân Hà Xuyên thật sự sẽ cho mình một con đường sống sao? Mặt dù đáp án này đầy nghi vấn, nhưng khủng hoảng cái chết đang đến, khả năng gì đều có thể trở thành nhánh cỏ cứu mạng...
Võ Sách sợ hãi đánh mất dân tâm, hắn liền mất đi trợ lực lớn nhất, những thời điểm như vậy, hắn cũng không lấy được cớ gì để thuyết phục dân chúng. Nửa ngày sau, dân chúng bắt đầu ném cuốc gậy trong tay, đứng trước cửa cung yêu cầu mở cửa để mọi người ra ngoài...
Khắp thành hỗn loạn, dân chúng ngoại trừ kháng nghị vẫn là kháng nghị, thời điểm như vậy, một khi mở cửa, dồng nghĩa với việc dân chúng trong thành thậm chí là binh lính sẽ có ý niệm ra khỏi thành trong đầu, một khi như thế, hoàng thành Phượng Linh đương nhiên sụp đổ. Huống chi, một khi mở của thành, quân Hà Xuyên rất có khả năng sẽ nhân cơ hội công thành..
Võ Sách trong cơn giận dữ, hạ lệnh đối với dân chúng có ý niệm muốn xuất thành liền giết không cần hỏi,.
Trong lúc nhất thời, dân chúng không dám lên tiếng, không dám cãi lại mệnh lệnh, nhưng cũng bởi vì vậy mà nguyên bản quân dân đoàn kết biến thành nô lệ bị áp bức. dân chúng thuần phác trở thành vật hy sinh lớn nhất...

Những người nắm quyền hiện tại hẳn cũng biết, dân chúng là lực lượng yếu nhất, có thể bị áp bức, nhưng một khi bị áp bức đến một thời điểm nhất định, dân chúng phản kích có thể nuốt trọn tất cả các lực lượng khác...
Giờ tý ngày kế tiếp, một đoàn dân chúng đột nhiên bạo động, dùng cuốc trong tay tấn công binh lính thủ thành, mở cửa chạy ra khỏi thành...
Này trực tiếp làm cho lệnh giết những người có ý định xuất thành của Võ Sách được thực hiện trong quy mô lớn. cửa thành mở ra, quân Hà Xuyên rốt cuộc đã đuổi đến trước thành. Tâm của Vão Sách đã muốn hỏng, lại tạm thời cảm nhận được cảm giác bị tra tấn vô tận...
Lúc này đây, số dân chúng bị Võ Sách giất hại đã đạt mấy ngìn người, máu tươi nhiễm hồng cửa thành, đem bên trong lẫn bên ngoài thành làm thành một tầng huyết nhục thật dày... sự kiện này bị hậu thế coi là "Huyết án cửa thành", mà Võ Sách cũng vì một trận giết hại này mà để lại tiếng xấu muốn đời!
Tạm thời giảm bớt cũng không đổi lấy được bình tĩnh chân chính. Làm cho Võ Sách không ngờ nhất là, trong những người mà hắn giết cũng không hề thiếu người thân của các tướng sĩ...
Trước đó, quân tâm vốn tan rã, nghĩ rằng hẳn sẽ chết, không còn vì sinh tồn mà có dũng khí đấu tranh, Võ Sách cũng không phải là một tướng lãnh tốt, trong thời điểm gian nan, phải nên ủng hộ sĩ khí, chứ không phải đả kích. Đối mặt với thế cục khó khăn, VÕ Sách tổ chức tiểu đội đốc quân, mỗi lần nghênh địch, ai dám lui lại liền sẽ bị tiểu đội đốc quân này hành quyết ngay lập tức!
Thời điểm ban đầu, một chiêu này có vẻ có hiệu quả, sau lưng có đốc quân, các tướng sĩ chỉ có thể tiến về phía trước, nghênh địch, huống chi phục tùng chính là thiên chức của quân nhân, nếu phải chết, tại sao lại không muốn đem mạng của mình đổi lấy mạng của địch nhân? Trong lúc nhất thời, hoàng thành Phượng Linh cũng phiêu đãng hơi thở tử chiến đầy bi tráng...
Nhưng giết hại dân chúng lại làm thay đổi hết thảy, thiên chức của quân nhân là phục tùng nhưng phục tùng này là vì có ích trong việc chống địch, bảo vệ gia viên của mình nhưng Võ Sách lại làm cho dân chúng của mình huyết nhiễm cung thành!
Trong lúc nhất thời, oán khí của các binh sĩ sôi trào. Thời điểm tiến cũng chết mà lui cũng chết, có người nhận mệnh đem khí lực cuối cùng tiêu diệt quân địch, nhưng nhìn thấy thân nhân của mình chết trong tay quân của mình, rất nhiều binh lính đổ lệ, lấy vô tận oán khí đảo ngược đầu thưng, tấn công tiểu đội đang tàn sát dân húng – đây là việc làm hả giận sau lâu ngày bị ức hiếp! là trực tiếp lên án đối với hành vi bất nhân của hoàng thất!
Giữa tháng tư, hoàng thành Phượng Linh, binh biến!
Son hoa vẫn nở rộ như cũ, trong không khí đầy hương vị máu tươi, hoàng thành từng yên bình thịnh thế biến thành địa ngục...
Lúc đầu có ai hô to một tiếng: "Lão tử chém chết ngươi... ngươi giết nương ta..." sau đó một đao liền dừng trên tướng lãnh của quân ta, nhưng chưa kịp nhận biết được gì, người kia đã bị chém thành huyết nhục mơ hồ. Nhưng càng ngày càng có nhiều thanh âm tê tâm liệt phế hét lên, nước mặt trộn lẫn mà tham gia vào.

Hết thảy trở nên không thể khống chế được.
Hoàng cung, Kiều Minh cung.
Phượng Bác một thân hoàng bào ngồi trên ngai vị, ánh mắt trống rỗng nhìn thiên không trống trãi bên ngoài cửa sổ, trong tai là âm thanh ồn ào, náo động...
"Hoàng thượng... binh biến... hoàng thượng mau chạy đi..." Võ Sách nghiêng ngã lảo đảo chạy vọt vào, cơ thể hắn toàn là máu tươi. Trong mắt tràn đầy tơ máu hoảng sợ.
Quân nhân, đều hiểu binh biến có nghĩa là gì...
Phượng Bác không nhìn hắn, gương mặt tuấn tú mà tái nhợt lạnh nhạt cười: "Trốn? Bỏ chạy làm sao? Đây là thiên hạ của trẫm, nơi này là nhà của trẫm, không còn nơi này, trẫm còn là cái gì?
"Nhưng hoàng thượng..." Võ Sách tiến lên hia bước, đang định mở miệng thì bị Phượng Bác ngăn lại.
"Trẫm đột nhiên nghĩ, nếu Tất Trạch Việt Hầu gia hoặc là Tất Quyền Ngọc tướng quân ở đây thì thật tốt... hoặc là... Tôn Yến quốc công hay mẫu hậu ở đây... thì thật tốt..." Phượng Bác nhẹ nhàng mở miệng, bình thản dọa người.
"Hoàng thượng..." Võ Sách bi thiết một tiếng, không biết nói gì.
"Ngươi xem a, Võ Sách, có nhiều người như vậy, nhưng trẫm lại không biết giữ lấy... cho nên không phải trời muốn trẫm vong... mà trẫm tự tìm tử lộ..." Phượng Bác khẽ cười một tiếng, một dòng máu đen chậm rãi chảy ra từ khóe môi...
Phượng Linh Tháng 4 năm 812, Hà Xuyên hết sức nguy cấp, hoàng thành Phượng Linh phát sinh binh biến, hoàng đế Phượng Bác uống thuốc độc tự sát... hài tử từng ở bên cạnh Tôn Cẩm Hà, lòng mang rộng lớn, cuối cùng nhận một kết cuộc bi thảm. Có lẽ hắn một khắc trước khi chết, hắn mới bình tĩnh ý thức được, hắn từng có được cái gì, mà hắn đã bỏ lỡ cái gì. Vận mệnh vĩnh viễn không thể giả thiết, vô luận bản thân đã làm sai điều gì đều phải trả giá đại giới...