Rửa sạch sẽ bộ đồ ăn, dựa vào cái cớ này, Đường Lạc đi lên tầng trên. Chỉ mới nhấn một hồi chuông, cửa đã mở ra, Kỷ Thần Tu dùng vẻ mặt không chút biểu tình đứng chắn ở trước cửa.
“Cảm ơn…” Sau khi nhận lấy thứ trong tay Đường Lạc, liền đóng cửa lại.
“Này…” Đường Lạc chặn cửa, kiên quyết chen vào nhà, “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Còn cái gì để nói nữa chứ…” Kỷ Thần Tu thuận tay vứt cái nồi xuống cạnh cửa, cả người bò lên sofa bắt đầu gõ laptop, vẫn cúi thấp đầu, từ đầu đến cuối đều không thèm nhìn Đường Lạc một cái.
Đường Lạc im lặng nhìn người đang nằm ở trung tâm ‘bãi rác’ kia, biết vậy khỏi cần rửa nồi.
“Aishh… Chuyện đó… Ngải Thanh…” Mới mở lời đã cảm thấy mình không còn cách nào để nói tiếp nữa, Ngải Thanh nói không sai, so với việc để cậu càng lún càng sâu không bằng khiến cậu biết khó mà lui, nhưng… tại sao mình lại là ‘nạn nhân’ của vụ này chớ?
“Anh…” Kỷ Thần Tu nấc lên, Đường Lạc kinh ngạc nhìn cậu.
“Anh… anh biết rõ anh ấy thích anh… sao anh lại không nói với tôi, tôi… tôi còn ngu đến nỗi cái gì cũng nói cho anh nghe… Tôi còn tin tưởng anh như vậy…” Thanh âm của Kỷ Thần Tu mang theo tiếng nức nở, ai oán bay vào trong tai Đường Lạc.
Đường Lạc thực sự cảm thấy mình bị hàm oan, hắn cái gì cũng chưa từng làm, việc sai trái duy nhất chính là lợi dụng chuyện Kỷ Thần Tu thích Ngải Thanh để kích động Ngải Thanh, nhưng… thực sự chọc Ngải Thanh rất vui!
“Anh coi tôi như thằng ngốc, chơi vui lắm chứ gì!” Thanh âm của Kỷ Thần Tu ai oán như vậy, khiến Đường Lạc càng thêm hoảng sợ.
Ớ… Đường Lạc bị nói trúng tim đen… Hắn đúng là có từng cho rằng việc trêu chọc tên người vượn như Kỷ Thần Tu rất vui, nhưng tuyệt đối không có ý chế nhạo tấm lòng của cậu. Thở dài, không biết cuộc đời mình gây ra bao nhiêu nghiệt, bây giờ lại cùng nhau kéo đến báo chung một lượt.
“Mọi chuyện không phải như vậy, Ngải Thanh nó là đang đùa với cậu…” Nhìn thế nào thì lời giải thích này cũng không khác mấy lời nói dóc là bao. Đối mặt với những chuyện như vậy, người cơ trí như thế nào đi nữa cũng sẽ trở tay không kịp! Da đầu của Đường Lạc tê rần.
“Tôi biết tôi rất kém cỏi, nhưng mà…” Cái đầu của cậu càng ngày càng cúi thấp, thấp đến nỗi gần như dán lên ***g ngực của chính mình vậy, Đường Lạc để mắt thấy, có cái gì đó trong suốt từ trên không trung rơi xuống.
Cậu ấy… cậu ấy rõ ràng là đang khóc…
Khác với lần hốc mắt ươn ướt khi nãy, lần này là khóc thực sự, một giọt lại nối đuôi một giọt hệt như chuỗi trân châu bị đứt. Đường Lạc không còn biện pháp nào khác, đi tới gần, chọn đại một chỗ, ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Thực ra thì… cậu cũng không tệ đến vậy đâu!” Đường Lạc nói ra những lời dối lòng an ủi chàng trai càng khóc càng lớn kia. Không tệ đến vậy, chẳng qua cũng giống nhau vậy thôi… Nhưng nói như vậy nghe có vẻ nhẹ nhàng hơn. Aishh…
“Tôi nhất định là rất kém cỏi…” Gần như giận dỗi, hết lần này đến lần khác đều nói bản thân mình kém cỏi.
“Tôi biết… tôi biết bản thân mình rất kém cỏi… Tôi thích một người cũng vất vả như vậy, nhất định là vì tôi quá kém cỏi… Tôi cũng muốn trở thành một người ưu tú giống anh, nhưng… làm sao có khả năng như vậy được… Nhưng… tại sao anh lại muốn gạt tôi, tôi đã tin tưởng anh đến vậy cơ mà…”
Đường Lạc cảm thấy oan uổng cực độ. Nhưng vẫn đưa tay kéo cái đầu rối bời kia vào lòng mình, hắn cũng không biết mình làm vậy có tác dụng và ẩn ý gì sâu bên trong, chẳng qua là cảm thấy làm như vậy có thể sẽ khá hơn. Quả nhiên… Kỷ Thần Tu sau khi nhận được sự khích lệ như vậy, đã dần nín khóc, bắt đầu cọ cọ đầu vào hắn.
“Thực ra ngẫm lại thì…” Kỷ Thần Tu không ngừng lải nhải trách mắng hắn cũng có điểm không đúng, cũng mặc kệ Đường Lạc có trả lời hay không, một mình độc thoại chẳng mệt mỏi, bắt đầu còn mang theo chút thanh âm nức nở, lúc sau hoàn toàn cam chịu mà bắt đầu phê phán chính mình, từ đầu xuống chân, từ trong ra ngoài, từ nhỏ đến lớn, ngay cả việc hồi còn nhỏ làm bể cửa kính nhà hàng xóm cho đến việc hiện tại đã lỡ bứt hoa của vườn hoa dưới nhà, trên xe bus chen lấn giẫm cả lên chân của người khác, hay việc đi mua thức ăn vô tình phá hư cây tỏi của người ta, đều lôi ra sám hối từng việc từng việc một… Đường Lạc ngạc nhiên nghe cậu nói, cảm thấy mình bị nội thương nghiêm trọng.
“Không có ai thèm yêu tôi hết…” Kỷ Thần Tu xì mũi thật to, giọng nói có chút khàn khàn, “Tui chỉ muốn thử… cái cảm giác mà tôi chưa từng trải qua một chút thôi mà…”
Nắm chặt ngực áo Đường Lạc, ra sức xì mũi, sau đó còn cọ lên ngực Đường Lạc vài cái, động tác rất khả nghi. Gương mặt của Đường Lạc đen hơn phân nửa, cái thứ sền sệt kia là cái gì chắc cũng không cần nghiên cứu thêm nữa… Chẳng qua có thể chắc chắn bộ quần áo này xác định rồi, đây chính là chiếc áo sơ mi Giorgio Armani được bán chạy nhất đó trời! Đường Lạc tự nói với mình phải kiềm chế, phải kiềm chế, thất tình lớn hơn trời.
“Không có ai thèm yêu tôi hết!” Vừa nói xong câu này… Kỷ Thần Tu tựa vào lòng Đường Lạc, lẩm bẩm một câu xong lại xì mũi, xì mũi xong lại cọ cọ đầu, cọ cọ xong lại tiếp tục lẩm bẩm.
Lỗ tai của Đường Lạc nghe cậu nói đến thiếu chút nữa thì bị chai luôn, còn ***g ngực thì tê dại không chịu nổi. Vậy mà cái cục lông lá kia vẫn một mực cọ tới cọ lui trong lòng hắn, khiến trong lòng hắn ngứa ngáy nhưng lại không nỡ đẩy ra. Cái T-shirt to đùng của Kỷ Thần Tu không biết đã được truyền qua mấy đời mà cổ áo cực kỳ rộng, vẫn luôn đem phần phía trong áo khoe ra trước mặt của Đường Lạc, Đường Lạc không phải là cố ý nhìn, nhưng hai vật nhỏ béo mập mềm mềm kia dưới sự hỗ trợ của làn da trắng nõn, nhìn thế nào cũng cực kỳ chói mắt, nuốt nước miếng… Đường Lạc xoay đầu sang chỗ khác. Kỷ Thần Tu lại xì mũi, hắn theo quán tính xoay đầu lại, không cẩn thận lại nhìn thấy cảnh xuân nhộn nhạp kia, Kỷ Thần Tu cứ ngây thơ vô số tội mà vừa ai oán tiếp tục lải nhải vừa cọ cọ đầu, Đường Lạc lại vội vã xoay đầu sang chỗ khác… ‘Đường Lạc nhỏ’ thấy vậy cũng bắt chước ngẩng đầu xoay sang chỗ khác!
Siết chặt tay, kiềm chế… kiềm chế… Đường Lạc niệm chú vòng Kim Cô, loại mặt hàng này có gì tốt mà lại động dục chứ. Chẳng qua là da có hơi mềm, trắng cũng chỉ bằng một phần ngàn sữa tươi thôi mà. Nhưng lại hồng hào như quả anh đào vậy… Quả anh đào… Quả anh đào… F*ck! Đường Lạc nóng nảy nhắm mắt lại, tên người vượn chết tiệt này.
(niệm chú vòng Kim Cô: là cách mà Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện Tây du kí, ví với việc trói buộc người khác; nếu ai đã từng coi Tây du ký chắc cũng biết cái này rồi ha, có điều Đường Tăng ở đây đổi thành Đường Lạc, còn Tôn Ngộ Không đổi thành ‘tiểu Đường Lạc’ thôi hà =]])
“Không có ai thèm yêu tôi hết!” Lại bắt đầu…
“Cậu nhây đủ chưa!” Đường Lạc không chịu được nữa, đẩy Kỷ Thần Tu ra, nổi trận lôi đình mà gào to, “Cái bộ dạng của cậu như người chết thế kia thì ai mà yêu cho nổi? Đầu năm nay còn ai thèm mặc cái loại áo T-shirt xấu như con gấu này không? Còn ai thèm đeo cái loại mắt kính lỗi thời này không? Còn ai thèm mang cái loại dép kẹp rẻ tiền này chạy loạn khắp nơi không? Còn ai thèm mặc cái loại quần jean ngay cả search google cũng không tìm thấy hình này không? Cậu rốt cuộc có phải là người sống ở thế kỷ 21 này không vậy hả? Sao cậu không mặc trường sam luôn đi? Sao không dứt khoát cầm thêm cây quạt nữa ấy… Cậu…”
Người vượn… không… là Kỷ Thần Tu, sững sờ nhìn Đường Lạc đang gắt gỏng, mắt kính to đùng xiêu xiêu vẹo vẹo gác trên sóng mũi, tóc do ở trong lòng Đường Lạc cọ cọ một lúc lâu, đã không khác cái ổ gà là bao. Mắt bắt đầu đỏ lên, mũi bắt đầu thút thít, khóe miệng bắt đầu kéo trễ sang hai bên, biểu tình càng ngày càng ủy khuất, càng ngày càng ủy khuất, kế tiếp dùng mông để đoán cũng biết là sẽ khóc thét lên…
Đường Lạc đỡ lấy trán, thở dài, quả báo… tuyệt đối là quả báo, cái của nợ này, ngày nào cậu ta còn sống thì chắc chắn ngày đó mình không được sống yên ổn.
“Tôi giúp cậu!”
Ba chữ này giống như tiếng của bụt, vẻ mặt khóc lóc thảm thiết của Kỷ Thần Tu trong nháy mắt biến mất như sương mù, để lộ ra khuôn mặt tươi cười giống như cầu vồng rực rỡ sau cơn mưa, bầu trời lại quang đãng.
“Cậu… cậu cố ý phải không!” Đường Lạc nghiến răng nghiến lợi, siết chặt tay thành nắm đấm.
Kỷ Thần Tu vô tội lắc đầu, cắn cắn môi, “Tui không có… Chẳng qua là…”
“Là cái gì?” Sắc mặt Đường Lạc rất khó coi, nếu như tên người vượn dám nói nhảm, hắn không dám đảm bảo rằng hắn sẽ không biến cái ‘bãi rác’ này thành hiện trường sau Chiến tranh thế giới thứ hai.
“Có điều… anh muốn giúp tôi, tôi cũng không có ý kiến gì… Nhưng…”
“Nhưng cái gì?” Đường Lạc nguy hiểm nheo mắt lại, phía sau nhưng là cái gì?
“Anh có giúp tôi, thì tôi cũng không thể vượt mặt anh được! Nhưng mà…”
“Mà cái gì?” Đây không phải là đang nói nhảm sao? Loại người vượn như cậu sao có thể vượt mặt tôi được, nhưng phía sau ‘nhưng mà’ là cái gì? Sự nhẫn nại Đường Lạc đã sắp đến cực hạn.
“Nhưng mà… không vượt mặt anh sao tui có thể theo đuổi Ngải Thanh được… Nếu như…”
“Đủ rồi! Tôi không muốn nghe nữa.” Đường Lạc mất hứng đứng dậy, ai mà thèm biết phía sau ‘nếu như’ là cái gì chứ?
“Đường Lạc!”
“Đường Lạc, anh nói phải giữ lời nha!”
“Đường Lạc, tôi chỉ có một mình anh là bạn thôi đó…”
Cậu đi chết đi… Ai thèm làm bạn của cậu chứ… Cậu đi chết đi người vượn… Đồng cảm, mày cũng theo cậu ta chết luôn đi… Đường Lạc đóng sầm cửa nhà của người vượn lại.
Chú thích:
Trường sam: kiểu áo dài nam của Trung Quốc, thường dài quá đầu gối.
Trường sam
Trường sam