Phương Lân Hảo Thổ

Chương 61: Tranh cãi trước lúc đi




“À! Em phải đi!” Rõ ràng đã sớm chuẩn bị xong, nhưng khi chân chính nói ra không ngờ vẫn mang đầy vẻ tuyệt vọng. Khoảng thời gian bọn họ ở chung với nhau thật sự rất ngắn, ngắn đến mức cả thời gian để tìm hiểu đối phương cũng không đủ, huống chi là gia đình của Kỷ Thần Tu. Nhìn Kỷ Ái thôi cũng biết gia đình của cậu hỗn loạn cỡ nào, Đường Lạc từng nghĩ tới việc để Kỷ Thần Tu bỏ nhà ra đi với hắn, cũng từng nghĩ tới những sóng gió mà sau này cả hai người phải cùng nhau đối mặt.

Nhưng… Dáng vẻ hiện tại của Kỷ Thần Tu có phải đã có quyết định rồi hay không?

“À…” Kỷ Thần Tu ê a một hồi vẫn không nói ra được một lý do, dáng vẻ sốt ruột chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau lòng.

“Về nhà cũng tốt, ở đây không có ai để chăm sóc em hết.” Trong lòng Đường Lạc đột nhiên trở nên sáng suốt, Kỷ Thần Tu trước sau gì cũng phải đi, Kỷ Ái từ trước đến nay vẫn là một người nói được thì sẽ làm được.

“Đường Lạc!” Kỷ Thần Tu gần như khóc nức nở. Cậu nắm lấy tay của Đường Lạc, cúi đầu cắn chặt răng, “Em không muốn đi.”

“Anh biết!” Thang máy đến rồi, Đường Lạc miễn cưỡng cười cười với Kỷ Thần Tu, liền muốn bước ra ngoài.

“Em thích anh!” Kỷ Thần Tu chặn giữa cửa thang máy, kéo Đường Lạc lại, “Em thích anh, vào mùa hè em đã thích anh rồi. Nói thích Ngải Thanh để gạt anh chính là một trong những hành động ấu trĩ của em, ngoài việc tranh hơn thua với Việt Hoành, còn cố tình bám lấy anh. Nhưng… bây giờ em phải đi rồi, có phải anh sẽ buông tay em hay không?”

Buông tay? Chuyện này Đường Lạc vẫn chưa từng nghĩ tới. Tình cảm của hắn dành cho Kỷ Thần Tu từ lúc chớm nở đến lúc hiểu lầm, để được ở chung một chỗ như bây giờ thật sự không dễ chút nào, thứ hắn nghĩ đến là quý trọng chứ không phải buông tay. Vả lại hắn đã thật sự không thể chịu đựng thêm bất cứ cuộc chia ly nào nữa.

Nhưng… sao Kỷ Thần Tu có thể nói đi là đi mà không hề báo trước một tiếng? Rõ ràng đêm qua bọn họ còn ngủ chung với nhau mà.

“Hôm qua chị hai không hề uống say, tuần trước em đã nói thẳng với chị ấy rồi. Hôm qua chính là điều kiện được gặp anh một lần cuối cùng trước khi em quay về nhà. Anh…” Tiếng nghẹn ngào đã rất rõ rệt, giọng nói cũng không che giấu được vẻ kích động.

“Em đã nói chuyện của chúng ta với chị ấy?” Là như vậy sao? Đường Lạc rất kinh ngạc, đồng thời cũng rất mong đợi, mặc dù không định cưỡng cầu Kỷ Thần Tu bỏ nhà ra đi, nhưng hắn vẫn muốn từ trong miệng Kỷ Thần Tu biết được sự kiên trì của cậu rốt cuộc sâu bao nhiêu.

“Không có… Em chỉ nói…”

“Dù sao cũng phải đi, gặp bạn bè một lần cuối cũng không có gì quá đáng! Đúng không… Cho nên Kỷ Ái mới mắt nhắm mắt mở để em xuống đây!” Đường Lạc mất trọng tâm, người trước mắt trở nên rất mờ ảo, nói thật, nếu Kỷ Thần Tu chịu thẳng thắn nói với hắn, mặc kệ có chấp nhận được hay không, ít nhất tâm cũng sẽ không lạnh thế này.

Kỷ Thần Tu cúi đầu không chịu lên tiếng, vậy chứng minh những lời Đường Lạc nói là sự thật.

“Em đã sớm chuẩn bị về nhà?” Đường Lạc cấp thiết nhìn Kỷ Thần Tu, kéo tay của cậu xuống. Cậu đã sớm chuẩn bị về nhà? Mặc kệ hai người có hòa giải được hay không, trên thực tế Kỷ Ái đã lờ mờ phát hiện ra mối quan hệ của cả hai, chuyện này nhất định cũng sẽ đến, chỉ là Kỷ Thần Tu lại không chịu thành thật, không phải đã hứa là phải thẳng thắn với nhau sao? Hắn cứ tưởng rằng Kỷ Thần Tu chỉ giấu hắn chuyện cậu đánh nhau với Việt Hoành. Không nghĩ đến cái chính còn nằm ở phía sau. Miễn cưỡng nở nụ cười… Cậu không biết trên thực tế Kỷ Ái đã mơ hồ biết được mối quan hệ của bọn họ sao? Đường Lạc hắn từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấu được con người này, cái người thoạt nhìn rất thật thà kia, không ngờ lại đang gạt hắn.

“Kỷ Thần Tu!” Đường Lạc kéo khoảng cách giữa hai người ra, “Khi nào em mới chịu thẳng thắn với anh? Chuyện này rõ ràng chỉ cần nói ra là có thể giải quyết được, tại sao phải đến lúc này em mới chịu nói?”

“Em muốn nói, nhưng…” Kỷ Thần Tu nói được phân nửa thì ngừng lại, nhìn vào ánh mắt của Đường Lạc, cấp thiết như muốn nói hết những thứ sâu tận trong nội tâm của mình, nhưng lại nói không nên lời, vẻ mặt rất kỳ quặc, nhưng ánh mắt lại khiến người ta muốn yêu thương, đây chính là lần đầu tiên Đường Lạc nhìn thấy dáng vẻ chân thật của Kỷ Thần Tu. Hóa ra dáng vẻ nôn nóng của cậu là như vậy sao? Vẻ lanh mồm lanh miệng cũng biết mất, vẻ tinh ranh cũng không còn, những thứ còn lại thì vẫn như bình thường.

“Em muốn nói cái gì?” Tay Đường Lạc chống lên cửa thang máy, đề phòng cánh cửa hoạt động trở lại sẽ kép trúng Kỷ Thần Tu, nhìn dáng vẻ kia của Kỷ Thần Tu hắn hiếm khi lại không bỏ đi vì tức giận, trên thực tế hắn thực sự rất tức giận, có phải mỗi khi động đến trái tim thì chỉ biết theo bản năng cứ kiềm chế, cứ cố gắng cho đối phương thêm cơ hội?

“Em…” Kỷ Thần Tu không nói được lời nào, dùng ánh mắt ngấn nước nhìn Đường Lạc.

“… Em đi đi!” Đường Lạc cũng không nói được tại sao lại ra thế này, có lẽ cốt truyện không có kết cục chính là như vậy! Hắn chỉ có thể buông tay để cậu đi, ngay cả một lời giải thích cũng không có, ngay cả thời gian để thích nghi cũng không cho, Đường Lạc thật sự rất thất vọng, ngay cả việc thẳng thắn với nhau cũng không càm được.

“Đường Lạc… Em không đi!” Kỷ Thần Tu nắm lấy tay của Đường Lạc, không chịu buông ra, “Em…”

“Không đi?” Đường Lạc rất bình tĩnh, “Chị của em đang ở trên lầu, em không cần lên đó nói với chị ấy một tiếng sao? Trên thực tế giữa anh và chị ấy, em đã thương lượng với chị ấy trước, chứng tỏ em đã chọn phương án đi cùng chị ấy. Anh nghĩ… anh không cần phải xuất hiện nữa.”

“Kỷ Thần Tu…” Đường Lạc rút tay về, lùi về sau một bước, “Em xem anh là cái gì vậy hả? Em nói cho anh biết đi, sau khi em về nhà còn có thể quay về đây không?”

Kỷ Thần Tu đầu tiên là gật đầu sau đó lại do dự lắc đầu. Đường Lạc hiểu, như vậy là những chuyện kế tiếp đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Tốt lắm… Hắn gật đầu chuẩn bị xoay người.

“Đường Lạc… Anh sẽ đến tìm em chứ?”

“Kỷ Thần Tu, trí nhớ của em cũng đâu có tệ đến vậy!” Đường Lạc dùng vẻ mặt lạnh nhạt nhìn Kỷ Thần Tu, “Anh còn nhớ anh đã nói chỉ cần em muốn thì anh sẽ làm. Nhưng…”

Đột nhiên ngừng lại khiến Kỷ Thần Tu rất bất an.

“Em cho rằng anh có đáng làm vậy không?”

“Anh có ý gì?” Đường Lạc bỗng đổi giọng khiến cả người Kỷ Thần Tu đều trở nên cứng ngắc, “Ý của anh là… em có đi anh cũng sẽ không giữ lại?”

“Anh không có nói như vậy, đó là do em hiểu.”

“Tốt lắm!” Kỷ Thần Tu biến sắc, là vẻ mặt thờ ơ mà Đường Lạc hoàn toàn chưa từng biết đến, “Em từ đầu đến cuối vẫn luôn thua kém Việt Hoành… Cậu ta vừa biến mất anh đã sốt ruột đến mức nào, còn em… là cái gì chứ? Hồi ức đúng là không thể thay thế mà. Cũng tại em không biết tự lượng sức thôi.”

“Em…” Vậy là có ý gì? Đường Lạc tức giận đến cả người đều run lên, những lời này của Kỷ Thần Tu thực sự rất quá đáng, “Việt Hoành là Việt Hoành, em là em, anh từ trước đến nay vẫn chưa từng trộn lẫn hai người với nhau. Anh không giống như em, ít nhất anh cũng không vì tình cảm mà động tay động chân với người khác.”

“Anh có ý gì?” Kỷ Thần Tu giận dữ, cả người nhào ra khỏi thang máy, một đấm liền đáp lên mặt Đường Lạc. Đường Lạc mất trọng tâm, cả người đều ngã ra sau.

“Anh có nói sai sao?” Đường Lạc sờ sờ khóe miệng, lông mày nhíu lại thật, “Từ Ngải Thanh đến Việt Hoành, còn bao nhiêu mà chuyện anh vẫn chưa biết hả?”

Giấy trước sau gì cũng không gói được lửa, chuyện đã qua trước sau gì cũng bị nhắc lại, cho dù không phải hiện tại thì cũng sẽ có một thời điểm như vậy. Đường Lạc vốn là không tính toán những chuyện này, nhưng trong cơn tức giận thì hắn ngay cả việc tự hỏi cũng quên mất cách làm, sao còn nhớ đến cái gọi là uốn lưỡi bảy lần trước khi nói được, nhưng Kỷ Thần Tu cũng là người tính tình nóng nảy, chẳng qua là bình thường được ẩn giấu rất sâu, một khi đã bạo phát, kết quả chỉ là lưỡng bại câu thương.

(lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều bị tổn thường trong tranh chấp, chẳng được ích lợi gì, ai muốn biết thêm xuất xứ của câu này có thể xem thêm ở cuối bài)

“Những chuyện đó em căn bản không có ý định giấu anh, là do trong mắt anh không có em nên mới không thèm để ý đến.” Kỷ Thần Tu nghiến răng nghiến lợi siết tay thành nắm đấm, túm lấy cổ áo của Đường Lạc, đè chặt hắn vào tường, “Việt Hoành xảy ra một chút chuyện anh liền luống cuống đến như vậy, còn em thì sao? Vị trí thứ nhất trong lòng anh vẫn luôn là cậu ta!”

“Kỷ Thần Tu, em đừng có không biết phân rõ phải trái như vậy, anh ngay thẳng hơn em nhiều, em nói năm phần nhưng anh chỉ cho cậu ta ba phần.” Đây rõ ràng đã đi đến ranh giới của sự rạn nứt, cả hai đều mất hết lý trí, liên tục tổn thương đối phương, sao mọi thứ lại trở nên như vậy chứ?

“Sao? Đó là vì hiện tại tên Việt Hoành kia không cần đến anh nữa! Anh chính là bị lừa một trăm lần cũng không chịu rút kinh nghiệm, ai tốt với anh từ đầu đến cuối anh vẫn không biết, anh đúng là đồ khốn mà.” Nắm đấm vụt tới theo lời nói, Đường Lạc nhanh chóng nghiêng đầu, nắm đấm trực tiếp nện lên tường, dùng sức nhiều như vậy, bên tai cũng có thể nghe thấy tiếng động. Đường Lạc giữ lấy nắm tay của Kỷ Thần Tu, đã đỏ một mảng lớn, cả cánh tay đều đang run lên.

“Không liên quan gì đến Việt Hoành cả!” Đường Lạc nắm chặt cánh tay của Kỷ Thần Tu, lý trí tránh khỏi công kích của Kỷ Thần Tu, “Còn nữa, lần này rõ ràng là em đã sớm quyết định sẽ trở về nhà, sao đến bây giờ mới nói cho anh biết? Em căn bản không hề nghĩ đến lập trường của anh.”

“Đường Lạc… Anh thật khốn kiếp!” Kỷ Thần Tu giật tay về liền vung thẳng quyền lên, Đường Lạc kịp thời tránh được, giữ lấy tay của cậu lần nữa, nhắc nhở cậu, “Kỷ Thần Tu, chúng ta không thể như vậy được!”

Chút lý trí còn sót lại của hắn nói cho cậu biết lúc này không thích hợp để cãi nhau.

“Cút đi!” Kỷ Thần Tu không nói hai lời, đỏ mắt tiếp tục vung nắm đấm tới, dáng vẻ dường như không cam lòng.

Thân thể hai người cao xấp xỉ nhau, chẳng qua dáng người hơi gầy yếu, nhưng Kỷ Thần Tu luyện kiếm quanh năm, ít nhiều gì cũng có chút kỹ xảo. Đường Lạc dựa vào sức lực, cậu dựa vào kỹ xảo, tuy Đường Lạc tức thì tức nhưng khi ra tay trước sau gì cũng không đành lòng, còn Kỷ Thần Tu lại đang nổi giận, con sư tử ngủ say đã hoàn toàn thức tỉnh, dáng vẻ liều mạng tưởng chừng như muốn nuốt chửng Đường Lạc. Từng quyền từng quyền hung hăng nện lên người Đường Lạc, Đường Lạc bắt buộc phải đánh trả, hai người đánh nhau, cắn xé lẫn nhau, hai bên cắn đối phương đến kiệt sức cũng không chịu nhả ra. Đường Lạc có khoan dung hơn nữa cũng bị dồn đến giới hạn, bao nhiêu lần trên người chịu đựng đau đớn của từng nắm đấm là bấy nhiêu lần con tim thắt chặt.

“Đủ rồi!” Đường Lạc không chịu nổi nữa, dùng sức ấn Kỷ Thần Tu vào tường, “Nếu em còn tiếp tục như vậy nữa thì anh sẽ không khách sáo đâu.”

“Đường Lạc… Em cho đến bây giờ chưa từng nghĩ đến anh lại xem em là loại người như vậy. Em chính là loại người vì tình cảm mà động tay động chân sao?” Kỷ Thần Tu đẩy Đường Lạc ra, liều mạng đá một cước vào bụng của Đường Lạc.

“Em điên rồi! Có phải em nhất định phải khiến chúng ta ầm ĩ đến ngay cả đường quay đầu cũng không còn thì mới chịu cam tâm đúng không?” Đường Lạc khoan dung ôm lấy bụng, gào lên với Kỷ Thần Tu.

Kỷ Thần Tu nhất thời bình tĩnh lại, hai tay vẫn còn siết chặt thành nắm đấm, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm vào Đường Lạc đang khom người, trên mặt hắn cũng bị thương, “Chúng ta lúc nào cũng cãi nhau.”

“Em đi đi!” Đường Lạc không muốn nói thêm cái gì nữa, những suy nghĩ cấp thiết cho cậu vào lúc đầu, bây giờ đều thành vô nghĩa, mặc kệ về sau như thế nào? Chừa cho mình một con đường lui bao giờ cũng tốt, hiện tại cả hai bên đều cần phải bình tĩnh lại. Hắn không rõ tại sao bản thân vào thời điểm này lại bình tĩnh đến vậy, hắn chỉ biết không thể tiếp tục để Kỷ Thần Tu trút hết xuống đầu mình, cho dù… người sai chính là cậu.

“Đường Lạc… Cho dù không có Việt Hoành… giữa chúng ta vẫn luôn có thứ gì đó không vượt qua được.” Kỷ Thần Tu dựa vào tường, chậm rãi trượt xuống, mu bàn tay bị xây xước trong lúc đánh nhau.

Thứ đó chính là sự thẳng thắn và lòng tin. Nhưng Đường Lạc lại không nói ra.

Chú thích:

Lưỡng bại câu thương: Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký – Truyện Trương Nghi Liệt”. Thời Chiến Quốc, hai nước Hàn Ngụy giao chiến với nhau đã được hơn một năm, mà vẫn chưa phân thắng bại. Tần Huệ Vương muốn xuất quân can thiệp việc này, mới triệu tập quần thần lại hỏi ý kiến. Các đại thần đều có ý kiến khác nhau, khiến Tần Huệ Vương chẳng biết quyết đoán ra sao. Bấy giờ có một người nước Sở tên là Trần Chẩn mới kể truyện Biện Trang Tử giết hổ cho vua nghe: “Một hôm, Trang Tử nhìn thấy hai con hổ ăn thịt một con trâu, ông đang định rút kiếm ra đâm chúng, thì người hầu bàn trong quán dịch vội ngăn ông lại nói: Hiện nay chúng đang mải ăn, nhưng đến lúc ăn ngon miệng rồi thì chúng tất tranh nhau, mà đã tranh giành nhau thì tất cắn xé nhau. Sau đó thì con hổ to hơn sẽ bị thương, con hổ nhỏ sẽ bị cắn chết. Đến lúc đó, ông ra tay đâm chết con hổ bị thương kia, há chẳng phải có tiếng tăm cùng lúc giết chết hai con hổ sao. Biện Trang Tử nghe lời nói này thật có lý, bèn dừng tay ngồi đợi xem, cuối cùng quả nhiên đúng như vậy, ông một lúc giết chết cả hai con hổ”. Kỳ thực thì Trần Chẩn đã ví hai nước Hàn Ngụy là hai con hổ, khuyên nước Tần hãy đợi khi hai nước này đã thương vong nặng nề rồi mới xuất quân, thì sẽ chẳng khác gì Biện Trang Tử ngồi không mà được lợi. Tần Huệ Vương nghe xong vô cùng mừng rỡ, bèn làm theo ý của Trần Chẩn, tạm thời không xuất quân để chờ đợi thời cơ.