Phương Lân Hảo Thổ

Chương 58: Thẳng thắn hay không thẳng thắn




“May mà không để vụt mất.” Nói xong những lời này, Đường Lạc ôm chặt lấy Kỷ Thần Tu còn ngây ngốc ở bên cạnh, hôn lên trán cậu, “Anh sống cho đến bây giờ có lẽ chính em là người mà anh không muốn đánh mất nhất. Xin lỗi…”

Có nên nói cho cậu biết chuyện của Việt Hoành không? Việc Kỷ Thần Tu không thích Việt Hoành đương nhiên Đường Lạc không thể nào không cảm nhận được, nhưng hai người chung sống với nhau thì không nên có bí mật đúng không? Ngẫm kĩ lại, hắn và Kỷ Thần Tu cãi nhau đến nghiêm trọng như vậy, Việt Hoành không thể thoát được tội danh liên can, vừa nghĩ đến đó, Đường Lạc chợt nhận ra, Kỷ Thần Tu có thể không phải chỉ đơn giản là không thích Việt Hoành. Phiền não biến thành cái mỉm cười, Kỷ Thần Tu là đang ghen sao? Hiện tại mới phát hiện hình như thật sự có hơi muộn.

“Há…” Kỷ Thần Tu đột nhiên lôi thanh kiếm kia ra từ phía sau, phá hỏng không khí giữa hai người hết sức, đôi mắt trong bóng tối hơi sáng lên, “Muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để mê hoặc ta hả?”

Đường Lạc đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó liền mỉm cười, nhận lấy thanh kiếm trong tay Kỷ Thần Tu, “Chuyện này là do anh không đúng!”

“Vậy thôi đó hả?” Kỷ Thần Tu há to mồm, dáng vẻ rõ ràng là đang bất mãn.

“Chứ em muốn anh làm gì nữa?” Đường Lạc kéo cánh tay hung hổ của Kỷ Thần Tu xuống, xấu xa mà sáp lại gần. Vẻ mặt lại thay đổi, còn là dáng vẻ thành thành thật thật nhận lỗi, “Xin lỗi!”

“Hả?” Có lẽ không nghĩ tới Đường Lạc lại thành thật nhận lỗi như vậy, giật mình sửng sốt một lúc, mới rút kiếm trong tay ra, *soạt~* trong gian phòng tối om xuất hiện một vệt sáng. Đường Lạc cho dù không am hiểu lắm, cũng biết được đây là thanh kiếm tốt, không có hứng thú với thứ này nên Đường Lạc lúc nào cũng sơ ý lãng quên nó, đó là lý do mà tại sao hắn đem thanh kiếm này về đã lâu nhưng vẫn chưa từng quan sát tỉ mỉ lần nào, cho dù giá trị của nó cao hơn nhiều so với dự đoán của Đường Lạc. Nhưng… thanh kiếm tốt như vậy rơi vào trong tay Kỷ Thần Tu thật sự không có vấn đề gì sao? Huống chi thứ đó còn sắc bén như vậy, cậu mỗi ngày đều lôi ra luyện tập, sẽ không tự làm bản thân bị thương chứ?

Trong đầu liền xuất hiện dáng vẻ không cẩn thận bị kiếm cắt trúng của tên ngốc này, loại công cụ cạo lông sắc bén này chỉ cần cắt một đường, cũng có thể khiến máu tươi chảy ròng ròng.

“Em… sau này cứ dùng thanh kiếm anh cho để luyện tập đi!” Đẩy mạnh thanh kiếm kia vào vỏ kiếm, Đường Lạc có hơi căng thẳng mà giữ tay của Kỷ Thần Tu lại, “Em… khẳng định thứ này rơi vào tay em sẽ không có chuyện gì?”

“Em đang suy nghĩ…” Kỷ Thần Tu lại rút kiếm ra, lúc này còn rút ra hoàn toàn, ngón tay ở bên trên vuốt một đường từ mũi đến chuôi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào mũi kiếm, đôi môi treo một nụ cười kỳ lạ, cả người đều lộ ra một luồng hơi thở quái dị, Đường Lạc nhìn nhưng không hiểu trong lòng cận rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Chỉ là thanh kiếm để lộ mũi kiếm sắc bén bất thường, hắn lo lắng Kỷ Thần Tu không cẩn thận một chút sẽ tước mất nửa đầu ngón tay.

Hắn cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy một Kỷ Thần Tu như vậy, cậu dường như có rất nhiều gương mặt khác nhau. Hơi thở hoàn toàn khác biệt, biết đâu cậu như vậy lại thật sự có thể khống chế được cái chuôi của thanh kiếm phi thường giá trị này.

“Lần sau anh còn dám giấu em chuyện gì, em liền…”

*Xoẹt~* thân kiếm từ từ tra vào vỏ, vẻ mặt nghiêm túc của Kỷ Thần Tu cũng theo thân kiếm biến mất dầu sau vỏ kiếm. Lanh lợi mỉm cười với Đường Lạc, “Em tin tưởng anh! Dù sao… em cũng có chuyện giấu anh.”

“Tiểu Tu…” Đường Lạc giữ lấy tay của Kỷ Thần Tu, cẩn thận rút thanh kiếm kia ra đặt lên bàn trà, vẻ mặt lo lắng, dùng lời nói bộc lộ tình cảm, “Sự thẳng thắn giữa chúng ta vẫn chưa đủ.”

“Vậy anh cho em thêm đi!” Kỷ Thần Tu mỉm cười dường như không thèm để ý, ánh mắt giống như vô tình lướt qua bàn trà.

“Tiểu Tu… Không phải chỉ mình anh là cho đủ, phải là cả hai chúng ta.” Nắm lấy gương mặt của Kỷ Thần Tu, nét mặt của Đường Lạc đã không thể dùng từ ‘cưng chiều’ để hình dung.

“Thì ra là vậy!” Ánh mắt vẫn giống như vô tình rơi trên bàn trà như cũ.

“Chắc là em cũng có đọc báo mà phải không! Việt Hoành đã xảy ra chuyện!” Đường Lạc cầm tư liệu trên bàn đặt vào tay Kỷ Thần Tu, “Có lẽ có liên quan đến người này…”

Kỷ Thần Tu nhận lấy tư liệu trong tay, cũng không nói tiếng nào, ngay cả ý định mở ra cũng không có, nhìn thẳng vào Đường Lạc, sắc bén như muốn đào ra thứ gì từ trong mắt của Đường Lạc.

“Tiểu Tu…” Đường Lạc nâng mặt cậu lên, “Anh không thể không lo lắng cho cậu ta, cho dù chỉ là bạn bè bình thường…”

“Đường Lạc… Báo chí không có đăng việc này… Anh có thể nói cho em biết được không?”

“Được…” Siết chặt tay, cố nâng gương mặt kia lên để che giấu đi vẻ bất an của bản thân, “Anh sẽ thẳng thắn với em… Về sau cũng sẽ không giấu diếm em điều gì nữa.”

“Đường Lạc…” Kỷ Thần Tu đẩy tay của hắn ra, “Nếu mà… việc em phải quay về nhà so với chuyện này của Việt Hoành, anh sẽ tìm ai trước?”

Tay của Đường Lạc rơi giữa không trung, câu hỏi này, thoạt nhìn rất buồn cười, giống như việc cố tình gây sự giữa các cặp đôi vậy, nhưng Đường Lạc không thể không thận trọng, hắn thấy được vẻ bất an của Kỷ Thần Tu. Mới phát hiện những thứ bản thân trao cho cậu dường như quá ít, ngay cả cảm giác an toàn tối thiểu cũng không thể trao cho cậu. Có phải có hơi khắc nghiệt rồi không?

Ánh mắt hai người giao với nhau, Đường Lạc đau lòng đón lấy ánh mắt gần như thất vọng của Kỷ Thần Tu, mỉm cười nắm tay của Kỷ Thần Tu.

“Nếu thật sự có một ngày như vậy, anh chỉ có thể đi tìm người yêu của anh thôi. Việt Hoành chẳng qua chỉ là bạn bè. Anh thật ra vẫn luôn là người trọng sắc khinh bạn đó nha.”

“Đáng ghét!” Kỷ Thần Tu hung hăng đấm lên ***g ngực của Đường Lạc, không ngừng đấm, phát ra thanh âm bộp bộp, cậu thật sự dùng sức đấm hắn, “Em thật sự nên dùng thanh kiếm kia chém chết anh mới đúng.”

Đường Lạc mặc cho nắm đấm của cậu rơi xuống người mình, chịu đau, dang hai tay ôm cậu thật chặt, đàn ông mà nổi cơn bướng bỉnh tuyệt đối sẽ đáng sợ hơn phụ nữ, ít nhất chỉ có lực tay của cậu là lớn bất ngờ, nếu không phải Đường Lạc ôm cậu lại ước chừng đã bị đánh đến nội thương. Sự bất an của Kỷ Thần Tu thông qua nắm đấm mà truyền đến từng chút từng chút một, khiến Đường Lạc rung động. Hóa ra Kỷ Thần Tu cũng từng bất an như vậy, cảm giác tội lỗi càng lúc càng nghiêm trọng, bản thân dường như đã nợ cậu rất nhiều.

“Anh đã nói thì phải giữ lời đó, em sẽ chờ anh.” Người được ôm rốt cuộc cũng chịu an phận trong lòng đối phương. “Ngày mai chị cả sẽ tới.”

“Em nghĩ lại rồi sao?” Đường Lạc là đang nói đến chuyện trong nhà của Kỷ Thần Tu.

“Anh muốn cùng em làm một đôi lộ thủy uyên ương hả?” Kỷ Thần Tu lườm hắn.

(lộ thủy uyên ương: xem chú thích cuối bài)

“Anh bằng lòng chờ đợi em, không nhất định phải là hiện tại đâu.”

“Đường Lạc… Nếu như anh còn chiều chuộng em như vậy, anh sẽ rất thê thảm.”

“Aishh…” Hắn đã sớm biết điều này, chỉ là Đường Lạc rất hiểu bản thân mình, thói quen cưng chiều cậu hoàn toàn xuất phát từ bản năng, bản năng thật sự rất đáng sợ. Thật vất vả mới nói ra được nỗi lòng đã giấu bao lâu nay, bây giờ lại nói phải buông tay, thật sự có chuyện dễ dàng như vậy sao? Người ta lúc nào cũng nói buông tay chẳng qua chỉ là vứt bỏ một ý niệm, nhưng Đường Lạc không làm được, nếu làm được đã không so đo với Việt Hoành một thời gian dài như vậy. Kỷ Thần Tu e rằng lại còn nhớ lâu hơn, loại chuyện này cả đời người chỉ cần trải qua một lần là đủ rồi, Đường Lạc không định sẽ từ bỏ, hắn đã không thể chịu thêm bất cứ dằn vặt nào nữa.

“Anh là người tốt!” Kỷ Thần Tu vứt xấp giấy trong tay, xoay người đè Đường Lạc xuống sofa, “Người tốt đã ít, huống chi anh lại còn do em dùng trăm phương ngàn kế mới dụ về được. Đối với thứ mình thích thì có cưỡng cầu thế nào cũng không quá đáng, cho nên… em yêu cầu anh phải giảm sự đồng cảm của anh dành cho Việt Hoành từ mười phần xuống còn năm phần.”

“Năm phần?”

“Không thể nhiều hơn nữa!” Nắm lấy cổ áo của Đường Lạc hung hăng đè hắn xuống lần nữa, cả người đều dán lên trên, hai tay chui vào trong áo, tìm đến hông của Đường Lạc mà nhéo một cái.

“Anh cứ tưởng rằng ba phần là đủ rồi, em thật hào phóng.” Đường Lạc bật cười, giữ tay của Kỷ Thần Tu lại, nâng đầu của cậu lên rồi xoay người một cái, vị trí đã thay đổi, Đường Lạc giành lại quyền chủ động.

Bọn họ lâu rồi vẫn chưa dán lấy đối phương như vậy, da thịt không cần ma sát vào nhau cũng nhanh chóng ửng đỏ, trong căn phòng vẫn chưa bật đèn chỉ còn lại tiến thở dốc xen lẫn với thanh âm quần áo ma sát vào nhau.

Đêm còn dài, cái này chỉ mới là khởi đầu mà thôi. Đột nhiên truyền tới một tràng cười.

“Kỷ Thần Tu… Cái đồ ngốc này!” Thanh âm nghiến răng nghiến lợi chui ra từ kẽ răng của Đường Lạc.

“Ha ha… Trước mắt em vẫn chưa muốn phản công…” Thanh âm nghịch ngợm xen lẫn với thanh âm tra kiếm vào vỏ, sau đó là thanh âm kim loại rơi xuống đất.

“Đáng chết! Em đúng là ác ma…” Đường Lạc hừ lạnh một tiếng, thanh âm quần áo ma sát vào nhau lại tăng lên, tiếng thở dốc cũng càng lúc càng lớn.

“A…” Không kiềm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ, xen lẫn với tiếng va chạm kích tình… Mơ hồ đã không còn bí mật gì.

Tâm tình của Đường Lạc rất tốt, sáng sớm còn cố ý dậy sớm một chút, nấu xong bữa sáng, hôn lên môi người còn ngủ say trên giường rồi mới ra khỏi nhà. Đến tòa soạn, báo sáng giống như hôm qua, vẫn là về Việt Hoành, ở dưới góc phải còn có một bức ảnh, đó là ảnh chụp Việt Hoành đến club giữa đêm khuya. Tất cả mọi người đều đang suy đoán cậu ta rút lui vì lý do gì? Thậm chí có người còn suy đoán là do tình trường không được như ý, sau đó đem toàn bộ những người mẫu nữ đã từng hợp tác qua với cậu ta ra đánh giá lại một phen. Truyền thông bao giờ cũng có những ý tưởng mới như vậy.

Điện thoại từ ngày hôm qua đã không gọi được, Đường Lạc vẫn rất lo lắng, bạn bè trong nước của Việt Hoành thật sự không có nhiều, đã từng quen biết suy cho cùng vẫn không thể hoàn toàn nhẫn tâm như vậy được. Nói trước với Ngải Thanh một tiếng, bàn giao công việc lại cho Tiểu Tranh, sau đó liền lái xe đến phòng làm việc của Việt Hoành để tìm cậu ta.

Người thì không tìm được, trái lại đụng phải trợ lý của Việt Hoành, y đang thu dọn vài thứ trong phòng làm việc, xem ra những gì báo chí nói đều là sự thật, Việt Hoành đúng là không định làm thiết kế nữa. Trợ lý nói cho hắn biết quyết định rút lui là do Việt Hoành tự mình công bố, không tiếp điện thoại của Đường Lạc cũng là do cậu ta căn dặn. Y cũng không biết người đã chạy đi đâu, trên người Việt Hoành đã không còn lợi ích gì để bòn rút, nên trợ lý cũng không thèm để ý đến, chỉ nói là hôm qua sau khi Việt Hoành về nhà thì bọn họ không còn liên lạc nữa, bọn họ hiện tại đã thuộc về sự quản lý của tập đoàn XX, Việt Hoành không còn là chủ của y nữa.

Từ lời nói của trợ lý, Đường Lạc chỉ biết là Việt Hoành đã hoàn toàn sa sút, rơi vào tình trạng này lại nói không có vấn đề gì với sư phụ thì thật nực cười. Lại chạy đến chỗ ở của Việt Hoành, Đường Lạc vẫn chưa thấy người, chỉ thấy ở dưới lầu có rất nhiều ký giả đang đứng đợi, Đường Lạc ngay cả xe cũng không dừng, liền quay đầu đi. Loại tình huống này nếu đổi lại là hắn, cũng sẽ không quay về nhà. Huống chi Việt Hoành còn suy nghĩ nhiều hơn hắn.

Đột nhiên nhớ đến một nơi Việt Hoành có thể đi, Đường Lạc cũng chỉ có thể nghĩ đến nơi đó. Nơi kỷ niệm duy nhất của Việt Hoành ở đây cũng chỉ có nơi đó. Cậu ta đã từng nói không chỉ một lần là muốn cùng Đường Lạc về thăm lại trường cũ, dù đối với hắn mà nói, cũng không thấy nơi đó có giá trị kỷ niệm gì.

Đường Lạc quen đường lái xe đến trường cũ của mình, xuống xe liền đi thẳng đến phía sau trường. Bản thân lướt qua đám học sinh vừa tan học, cảnh tượng nháo nhào rất quen thuộc, con đường đó vẫn như cũ không hề thay đổi, ngay cả hàng quán cũng không đổi, tuổi học trò lúc nào cũng tồn tại thói thích ăn vặt như xưa, vẫn đầy ắp người như trước đây. Lúc đó Việt Hoành sau giờ học buổi tối rất thích chạy ra đây mua một đống đồ ăn vặt, hai người chen chúc nhau ở trong chăn, ăn thứ đồ ăn vặt có thể khiến bản thân bị tiêu chảy vào những ngày kế tiếp, hai người phấn khởi tranh nhau lại vui vẻ đến vậy.

Điện thoại chợt kêu lên, là tin nhắn mới! Cảm ơn bữa sáng của anh nha!

Đường Lạc bị cảnh đường phố khơi lại ký ức, rất cảm động lấy điện thoại gọi lại cho cậu, Kỷ Thần Tu vẫn còn đang lục lọi ở nhà hắn, bắt máy, giọng nói ú a ú ớ, đoán chừng trong miệng đang nhét đầy đồ ăn.

“Anh đang ở đâu đó? Sao ồn ào quá vậy?” Thuận miệng dùng thanh âm không rõ mà hỏi hắn.

“Anh đang ở trường học cũ của anh.” Đường Lạc nở nụ cười với người bên đầu điện thoại kia, cho dù hắn không nhìn thấy, nhưng vẫn rất vui sướng. Suy nghĩ một chút vẫn nói ra, “Anh tới tìm Việt Hoành.”

“Hứ! Vừa bỏ việc vừa chạy đến chỗ trước kia tìm cậu ta, năm phần của anh có phải hơi nhiều rồi không?” Thanh âm ú ớ hơi có mùi vị oán trách.

“Tiểu Tu…”

“Hả?” Thanh âm bực dọc.

“Chúng ta hình như vẫn chưa từng hẹn hò!”

“Anh đang hẹn em đó hả?” Kỷ Thần Tu ở bên kia làm ra vẻ vô tình nói: “Em rất bận nha.”

“Tiểu Tu!” Đường Lạc cười trêu chọc, “Thích lắm mà vẫn giả bộ là bản năng hay năng khiếu của em vậy?”

“Đường Lạc… Sao anh không lăn xuống rãnh thoát nước đi?”

Người cầm điện thoại bên này đã ôn nhu đến không chịu nổi, ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẫn im lặng nghe Kỷ Thần Tu chửi bới, cưới đến cực kỳ ôn nhu. Tầm mắt đột nhiên bất động, người trên đầu đội nón, trên người mặc áo lông thật dày không phải Việt Hoành thì là ai.

“Tiểu Tu… Anh thấy Việt Hoành rồi!” Dứt lời liền cúp máy, bước tới thật nhanh, giữ lấy người gặm xâu thịt dê kia.

Chú thích:

Lộ thủy uyên ương: lộ thủy (sương) là những giọt nước nhỏ xuất hiện trên các vật thể vào sáng sớm hoặc ban đêm, kết quả của sự ngưng tụ hơi nước của khí quyển; không thể tồn tại dưới ánh mặt trời, chỉ có hình dáng ngắn ngủi và dễ dàng biến mất. Uyên ương là một loài vịt có kích thước trung bình, thường sống thành đôi, ở trên mặt nước yêu thương lẫn nhau, người xưa thường dùng uyên ương để ví với các cặp vợ chồng. Lộ thủy uyên ương là thuật ngữ ví von các mối quan hệ yêu đương ngắn ngủi, hoặc các cặp vợ chồng chung sống với nhau nhưng không có hôn thú (khác với tình một đêm, có cảm giác đau thương); duyên phận không sâu nặng, như sương sớm, tình duyên tồn tại một khoảng thời gian rất ngắn, hôm nay có duyên gặp gỡ, nhưng ngày mai có thể mỗi người đã một nơi.