Phương Lân Hảo Thổ

Chương 47: Ai cũng không ngờ




Nụ hôn này đến rất kỳ lạ, chính Đường Lạc cũng giật nảy mình, thời điểm chạm vào đôi môi mềm mại, luôn khiến người ta mê mẩn, nụ hôn nhàn nhạt cũng trở nên mãnh liệt, cái chạm khẽ lúc đầu càng ngày lại càng sâu, cho đến khi hơi thở của cả hai bên bắt đầu dồn dập, mới ý thức được chỉ va chạm như vậy căn bản vẫn chưa đủ. Mỗi lần buông nhau ra cũng đều vì chuẩn bị cho lần va chạm tiếp theo, hai người ngã xuống sofa, vẫn không cảm thấy đề tài tranh cãi lúc đầu căn bản lại kết thúc bởi cách thức không thích hợp này. Nhưng… khi chạm vào đôi môi Kỷ Thần Tu tại sao lại có sức hấp dẫn khiến bản thân hắn không thể dứt ra được. Tay đặt sau đầu Kỷ Thần Tu, dùng sức, dùng sức.

Không chỉ trao đổi mùi vị của đối phương, nhiệt độ cơ thể cũng rất phù hợp quấn quít lấy đối phương. Đây cũng không phải là lần đầu tiên. Trong đầu hai người cùng lúc nghĩ như vậy. Đường Lạc liền hung hăng sấn tới, Kỷ Thần Tu lại ngượng ngùng ôm lấy thắt lưng của Đường Lạc, chôn đầu vào cổ hắn, cọ cọ như một con thú nhỏ, ngơ ngác thêm dầu vào lửa.

Đường Lạc bị dẫn dắt như vậy đột nhiên trở nên không cam tâm, vẫn còn rất tức giận, rõ ràng là đến để chất vấn, cuối cùng lại trở thành dây dưa cùng một chỗ. Không thể tự thoát khỏi dây dưa, khiến Đường Lạc không khỏi oán trách ý chí của mình, dao động quá nhanh, không giống với hắn.

Sau khi lấy lại ý thức, liền nảy sinh suy nghĩ Kỷ Thần Tu nhất định phải bị nghiêm phạt. Hắn chỉ cần nghĩ đến bản thân từng bị trêu chọc làm trò đùa như vậy, hắn liền cảm thấy trong lòng thắt chặt.

Lực tay bắt đầu tăng thêm, giống như muốn dùng sức đem đối phương khảm vào trong cơ thể hắn vậy. Kỷ Thần Tu bị dùng sức ôm quá mức, bắt đầu giãy giụa không yên, cánh tay ôm lấy Đường Lạc cũng nhịn không được mà bắt đầu dùng nhiều sức lực hơn, cấu vào người hắn, ý đồ nhắc nhở đối phương, nào biết Đường Lạc càng đau lại càng tỉnh táo, lại càng muốn nghiêm phạt đối phương, cả hai người đều đau đớn, nhưng Kỷ Thần Tu vẫn đau hơn. Đường Lạc hung hăng cắn vào môi cậu, bá đạo xâm nhập vào khoang miệng của cậu, tàn sát bừa bãi, không buông tha bất cứ xó xỉnh nào, không chút ôn nhu.

Chân mày của Kỷ Thần Tu nhíu lại rất chặt, đau đến mở mắt, dùng sức đẩy Đường Lạc đang đè ở trên người ra. Sofa đơn nhỏ hẹp căn bản không chống đỡ được hai người nam nhân to lớn vật lộn ở trên. Hai người cùng nhau lăn xuống sàn nhà. Cuối cùng một trận hôn môi giống như đang vật lộn này cũng kết thúc.

Nhiệt độ bên trong phòng rất dễ chịu, nằm trên sàn nhà cũng không cảm thấy lạnh. Hai tay Đường Lạc chống ở hai bên cơ thể Kỷ Thần Tu, buông lỏng sự kiềm hãm đối với cậu,, sàn nhà cũng không cảm thấy băng lãnh. Đường Lạc hai tay xanh tại Kỷ Thần Tu thân thể hai bên, buông lỏng ra đối sự kiềm chế của hắn, từ trên cao nhìn xuống Kỷ Thần Tu đang thở hổn hển.

“Đường Lạc… Anh… anh muốn làm gì?” Kỷ Thần Tu nằm dài trên mặt đất, ngước nhìn Đường Lạc, thở hổn hển, bởi vì ngã bệnh nên mũi bị nghẹt, hại cậu thiếu chút nữa đã bị Đường Lạc làm cho chết ngạt.

“Bây giờ hỏi vậy có phải đã quá muộn rồi không?” Đường Lạc cười khẩy, cánh tay chống trên mặt đất có phần hơi mỏi, đưa lên kéo lỏng cái caravat trên cổ.

“Nếu không hỏi, anh có phải sẽ làm tui ngay tại chỗ này luôn hay không?” Kỷ Thần Tu cau mày, tức giận, đẩy tay của Đường Lạc ra, muốn đứng lên, lại bị Đường Lạc nặng tay đẩy trở về.

“Hừ… Tôi cần phải như vậy sao?” Đường Lạc vẫn cười khẩy, “Cũng đâu phải chưa từng làm qua!”

“Đúng! Cũng đâu phải chưa từng làm qua, nhưng tui con mẹ nó không thích bị rape.” Kỷ Thần Tu dùng hết sức lực toàn thân đẩy Đường Lạc ra, nhanh chóng ngồi lên sofa, tựa vào sofa thở dốc.

“Vậy em thích dạng nào?” Sự thô bạo của Kỷ Thần Tu cũng không khiến ánh mắt Đường Lạc thay đổi, có thể thấy được hắn đặt trọng tâm trên người người kia. Trái ngược với sự né tránh của Kỷ Thần Tu, Đường Lạc lại rất bình tĩnh, hắn thản nhiên ngồi dưới sàn, vẫn không định đứng dậy, đầu tóc rối bù, caravat bị kéo lỏng đung đưa trên cổ, nhưng đối với Kỷ Thần Tu lại mang đến một mùi vị khác, cậu nhìn Đường Lạc muốn nói lại thôi, trên mặt ửng hồng nhìn không rõ lắm, khinh thường xoay đầu sang chỗ khác.

Khóe miệng Đường Lạc nâng lên một cách xấu xa, sắc mặt hơi biến đổi, nhướn mi vô cùng ngả ngớn nói: “Là dạng dịu dàng giống Ngải Thanh?”

“Đường Lạc, anh là đồ khốn!” Kỷ Thần Tu bỗng quay đầu, cầm cái gối trên sofa ném vào hắn, “Anh chính là một tên vô loại 100%.”

“Đúng! Tôi chính là một tên vô loại, tôi không chỉ vô loại, tôi còn là một tên ngốc, một tên ngốc bị em đùa giỡn.” Đường Lạc cũng lười ngụy trang, phong độ cái quái gì, đi chết hết đi! Hắn hất cái gối bị ném đến ra, đứng dậy liền áp sát đến trước mặt Kỷ Thần Tu, “Nếu tôi vừa ngu ngốc lại vừa vô loại như vậy, thì có chuyện gì mà tôi không làm được?”

Có gì khiến người ta khó chịu hơn bị lừa gạt? Trong đầu Đường Lạc nhanh chóng hiện lên những chuyện hắn đã làm vì Kỷ Thần Tu, hắn đã từng bực mình, nhưng cuối cùng đều thỏa hiệp, giống như Kỷ Thần Tu đã nói hắn là người tốt, hắn căn bản không cự tuyệt người khác được. Hắn thật sự không cự tuyệt được sao? Kỷ Thần Tu thì biết cái gì? Chỉ có Đường Lạc hắn biết không cự tuyệt người khác được thật sự là gì. Người duy nhất hắn không thể cự tuyệt từ đầu đến cuối chỉ có một.

Những ký ức này vừa buồn cười lại hạnh phúc, một Đường Lạc luôn bị làm cho chỉ biết cam chịu, cho tới bây giờ cũng vẫn bao dung cho Kỷ Thần Tu, cho dù khi đó hắn không hề biết rõ ý nghĩa trong đó. Nhưng hiện tại hắn đã hiểu, nhưng càng đáng thương hơn, có cái gì đáng thương hơn loại phát hiện muộn màng này.

Người đối diện tức giận, cũng thành công làm Đường Lạc nổi điên, nắm tay siết thật chặt, Đường Lạc không bảo đảm hắn sẽ làm gì kế tiếp. Chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng mang theo tia hờn tủi nhìn Kỷ Thần Tu chằm chằm. Nói gì thì nói, nhưng ngàn vạn lần đừng chọc giận hắn.

“Có cái gì ghê gớm?” Kỷ Thần Tu cười nhạt, thẳng lưng, “Anh thật ra chính là đang coi thường tui.”

Đường Lạc cứng người tại chỗ, không thể tin được giọng điệu lỗ mãng như vậy lại phát ra từ trong miệng Kỷ Thần Tu.

“Anh từ trước đến nay vẫn chưa từng muốn đến thăm tui, bây giờ lại đến để chất vấn tui.”

Đường Lạc vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nắm đấm run nhè nhè đã gần như muốn bùng nổ.

“Có lẽ anh mới là người chơi tốt nhất!” Kỷ Thần Tu đứng lên, vẻ mặt rất bình tĩnh, “Anh đi đi.”

“Kỷ Thần Tu!” Đường Lạc nghiến răng nghiến lợi, Kỷ Thần Tu vừa mới đứng dậy lại bị hung hăng ném lên sô pha, Đường Lạc không chút suy nghĩ liền sấn tới.

“Anh lên cơn điên gì vậy?” Kỷ Thần Tu liều mạng giãy giụa, Đường Lạc nhất định không buông tay, hắn vẫn không nhúc nhích áp chế Kỷ Thần Tu, hắn thực sự chỉ còn tức giận mà thôi, loại chuyện quá đáng này hắn căn bản cũng không muốn làm. Nhưng Kỷ Thần Tu giãy giụa rất lợi hại, giống như muốn chứng minh cái gì đó, Đường Lạc không thể buông tay. Kỷ Thần Tu cũng rất cố chấp, phản kháng đến cùng, hai người vật lộn đến ngã xuống đất một lần nữa.

“Đường Lạc… Anh buông tui ra!” Kỷ Thần Tu gần như không nhúc nhích được, cậu không phải đang cầu xin, là ra lệnh.

“Kỷ Thần Tu...” Ánh mắt của Đường Lạc rất kinh khủng, động tác trong tay một chút cũng không có ý định buông lỏng, hai con người ngoan cố cố chấp đánh nhau, Kỷ Thần Tu thở hổn hển, gần như muốn bất tỉnh. Đường Lạc mặc kệ cậu giãy giụa như thế nào, tranh đấu thế nào, hắn chỉ đè cậu xuống, vẫn không buông tay.

*Chát~* Một cái tát không chút do dự của Kỷ Thần Tu hoàn toàn khiến Đường Lạc thức tỉnh. Đường Lạc buông tay, sau đó kinh ngạc đứng thẳng người, nhìn Kỷ Thần Tu cũng đang kinh ngạc.

“Em…” Đường Lạc không thể tin được nhìn Kỷ Thần Tu đang thở hổn hển leo lên sofa, sức lực của cậu lớn hơn hắn tưởng tượng, trên mặt đau rát, gần như đau thấu tim gan. Kỷ Thần Tu dám đánh hắn, còn là dùng hết toàn bộ sức lực tát một cái.

“Tui đánh anh!” Kỷ Thần Tu quật cường ngẩng đầu lên, dáng vẻ cắn cắn môi, bướng bỉnh không thể tưởng tượng nổi.

“Tui có chỗ không đúng. Nhưng… anh đơn phương đổ hết toàn bộ lỗi sai lên người tui có phải là hơi quá đáng không? Anh chưa từng hỏi về chuyện của tui, cũng chưa từng chân chính hiểu được tui. Cái gọi là giúp một tay đó cũng là do anh suy nghĩ nông nổi, hoặc do tui quấn lấy quá chặt, anh có cam tâm tình nguyện sao? Luôn đơn phương cho rằng tui thế nào thì tui chính là thế đấy sao? Anh có quyền gì mà đối xử với tui như vậy?” Kỷ Thần Tu quay đầu đi, cắn chặt môi, Đường Lạc không thấy rõ dáng vẻ của cậu, cho dù có thấy rõ, tâm cũng sẽ không mềm đi.

“Em đang trách móc tôi?” Đường Lạc điều chỉnh hơi thở, chịu đựng cảm giác nóng rát khó chịu trên mặt. Kỷ Thần Tu là hồ đồ thật hay giả hồ đồ, rõ ràng là một người khôn ngoan như vậy, sao lại xem không hiểu, nhìn không thấu?

“Tôi không hỏi chuyện của em là vì tôi tôn trọng em, không muốn xâm phạm quá đáng đến cuộc sống của đối phương là sai sao? Xuyên tạc lòng tốt của người khác xong liền tiến hành đưa ra tổng kết về tôi? Kỷ Thần Tu, tôi chưa bao giờ biết em lợi hại đến vậy?…”

“Đúng nha! Anh không biết nhiều thứ như vậy, tôi cũng không biết gì hết.” Kỷ Thần Tu dứt khoát ngắt lời Đường Lạc.

“Em có ý gì?” Đường Lạc không hiểu.

“Không có gì… Anh có thể đi được rồi.” Kỷ Thần Tu nằm úp sấp trên mép sofa, đưa lưng về phía Đường Lạc, mắt liếc nhìn tờ báo dưới bàn trà.

“Được! Tôi nghĩ tôi căn bản không nên đến. Xin lỗi.” Đường Lạc do dự một chút, chậm rãi xoay người rời đi. Hơi ngẩng đầu lên, mắt sung huyết có hơi đau, từng bước từng bước đi ra cửa. Đóng cửa lại, cả người liền tuột xuống. Ngửa đầu tựa vào tường, mấy chục tuổi đầu, lại bị khiến cho thảm hại như vậy. Đường Lạc hung hăng đấm vào tường, hận không thể đâm đầu vào đó cho xong. Thật thảm hại!

Theo tiếng đóng cửa, người vốn nằm úp sấp trên sofa cũng cũng chậm rãi ngẩng đầu lên.

“Kêu anh đi, anh liền đi, lúc đầu tại sao phải hôn tui chứ.” Người kia chôn đầu trên sofa hồi lâu mới nghẹn ngào đá ngã bàn trà trước mặt, tờ báo bên trong rơi ra.

Không biết phóng viên viết bài báo này muốn biểu đạt cái gì? Phía trên là là Việt Hoành mỉm cười giúp Đường Lạc chỉnh caravat, tổng biên tập tạp chí XX có mối quan hệ rất tốt với Việt Hoành, đặc biệt ca ngợi show thời trang mới… Đống bài báo không có chút dinh dưỡng này cần tấm hình như vậy sao? Đặc biệt là nụ cười hớn hở đắc ý của Việt Hoành nhìn cực kỳ ghê tởm.

“Dùng bức ảnh như vậy để đăng tin tức thật khiến người ta ghét bỏ.”

*Rầm~* đạp thêm một cái, bàn trà lại lật mấy vòng.