Phương Lân Hảo Thổ

Chương 40: Bắt đầu tự hỏi




Đường Lạc xem quyển tạp chí kia suốt mấy ngày liền, nói chính xác hơn là hắn chỉ xem bài bình luận ngày hôm đó. Dáng vẻ của Kỷ Thần Tu thỉnh thoảng lại hiện lên trong đầu, chàng trai thoạt nhìn rất quê mùa thật sự là sai khi tiếp xúc với Ngải Thanh, có nhiều người cần rất nhiều thời gian mới hiểu được mọi thứ như vậy sao? Đường Lạc có phần không thể tin được, mặc dù có Ngải Thanh ở bên cạnh chỉ bảo, nhưng cái đó… Cậu giống người viết ra bài bình luận này sao? Người kia luôn luôn không giống người bình thường, được hắn cải tiến mới trở nên có chút giống người như vậy, dường như càng ngày càng hứng thú, bản thân thay đổi người ta, nhưng động lực lại đến từ người khác, Đường Lạc lộ ra nụ cười có phần thê lương.

Trong đầu lại đột nhiên nhớ đến một ý tưởng rất hài hước, tạp chí kỳ này bọn họ có thể làm, một chuyên mục về chim sẻ biến thành phượng hoàng. Trên đời không có người phụ nữ xấu, đạo lý nào ai cũng biết, chỉ cần tân trang qua loa liền có thể thành công trở thành mỹ nhân, chủ đề có phần cũ rich như vậy, cũng mãi không thay đổi, luôn chiếm được sự yêu thích của phái nữ. Phân phó cho trợ lý ở lại chuẩn bị tài liệu, Đường Lạc bắt đầu triệu tập cấp dưới vào họp, chuẩn bị bàn bạc về chủ đề kỳ này, hơn nữa đã có mấy người chuẩn bị vài chủ đề dự phòng, Đường Lạc nghĩ nên tiến hành thảo luận.

Bước ra khỏi phòng làm việc, hắn liền bắt đầu thở dài, bản thân hình như vẫn còn nợ ân tình của Kỷ Thần Tu. Nhưng chàng trai lại dường như càng lúc càng cách xa hắn. Nói cho cùng người đẩy cậu cho Ngải Thanh chính là hắn, không ngờ rằng Đường Lạc hắn lại bắt đầu nhấm nháp thứ mà hắn gieo trồng.

Lúc họp Ngải Thanh cũng có đến, ngồi ở vị trí cách xa Đường Lạc nhất, không nói một lời liền lật tài liệu ở trên bàn, thời điểm thảo luận sôi nổi cũng chỉ thản nhiên chỉ ra trọng điểm, sau đó bình tĩnh lui về một bên. Đường Lạc nhìn dọc theo mặt bàn, đúng lúc gặp phải ánh mắt ý nghĩa sâu xa của Ngải Thanh.

Sau khi hội nghị kết thúc, Đường Lạc gọi Ngải Thanh lại.

“Có việc gì?” Ngải Thanh đứng ở cửa, vẻ mặt có phần lạnh nhạt.

“Show diễn của Việt Hoành, đi chung nha!” Đường Lạc do dự một chút, lời lên đến khóe miệng vẫn dừng lại, sau đó nhìn vẻ mặt không hiểu mình đứng trước tình huống gì của Ngải Thanh, hắn hơi áy náy một chút, nói cho cùng chuyện này cũng là do hắn có phần quá khích, nhưng Ngải Thanh ở sau lưng hắn mà quyết định mọi việc cũng có chỗ sai, nếu như nghiêm khắc thì xem như hai bên đều có điểm sai, cho nên là ai khuất phục trước cũng không quan trọng.

“Được!” Ngải Thanh gật đầu tỏ vẻ đã biết. Đường Lạc và Ngải Thanh vẫn luôn rất ăn ý, cho dù là ở thời điểm có hơi căng thẳng này, thì sự ăn ý đó vẫn tồn tại. Đường Lạc nói muốn tham gia show diễn thì Ngải Thanh liền biết rằng đối thủ của bọn họ cũng sẽ đi. Có người đi cùng dù sao cũng tốt hơn một mình tác chiến, dù sao hai người đã hợp tác lâu như vậy, hơi điều chỉnh lại vẻ mặt, cả người liền khôi phục được một chút thần thái.

“Còn nữa…” Đường Lạc cười, dùng bìa hồ sơ vỗ vỗ vai Ngải Thanh, “Hết giờ làm ra ngoài uống một chén nha!”

“Đường Lạc, ông đang cầu hòa với tôi sao?” Ngải Thanh thẳng thắn đã trở về, cười trêu chọc Đường Lạc.

“Đúng vậy!” Đường Lạc cũng trả lời rất thẳng thắn, Ngải Thanh mỉm cười, đưa tay đấm một quyền vào ngực Đường Lạc. Dù sao Đường Lạc cũng có phần sai, cho dù không sai hoàn toàn nhưng hắn cũng sẽ cúi mình trước, sẽ không vì đối phương là cấp dưới mà dùng thân phận ép người ta. Thời gian hai người hợp tác cũng không ngắn, có bất đồng cũng là chuyện rất bình thường, chỉ là lần này Đường Lạc kích động lấn áp cả lý trí.

“Có điều… Tôi muốn biết tại sao Kỷ Thần Tu lại gửi bài viết đó đến tòa soạn của bọn họ?” Đây mới là trọng điểm, chắn hẳn nếu đối thủ biết bài viết đó đã bị hắn từ chối, nhất định sẽ giậu đổ bìm leo gấp bội.

“Cái này tôi cũng không biết, trời xế chiều Tiểu Tu bắt đầu giận đùng đùng xách bản thảo đi, sau đó chúng tôi không có gặp nhau nữa, sau khi tạp chí bên kia xuất bản tôi cũng mới biết. Tôi có gọi cho Tiểu Tu, nhưng không ai nghe máy hết.” Ngải Thanh cười, nhảy lên bàn hội nghị, đung đưa hai chân như trẻ con, đen tối nhìn Đường Lạc, “Có từng phân tích cơn kích động của ông chưa?”

“Cái gì?” Đường Lạc cười, giả bộ hồ đồ. Làm sao chưa phân tích được, cũng không phải là một đứa con nít không biết suy nghĩ, đương nhiên biết, chỉ có Kỷ Thần Tu là vẫn mơ mơ hồ hồ, rõ ràng những thứ nên làm cũng làm hết rồi, nhưng cậu giống như vẫn còn thích thằng trước mặt hắn, Đường Lạc tưởng tượng nếu như bị Ngải Thanh biết được suy nghĩ trong đầu, một cấp trên như hắn sẽ ra sao? Làm sao còn tạo được uy tín nữa?

“Đường Lạc, chúng ta làm việc với nhau lâu như vậy, ngoại trừ lần cố chấp xa lánh Việt Hoành ra, đây là lần đầu tiên thấy ông vì một người mà làm ảnh hưởng đến công việc, trên thực tế bài viết ngày hôm đó thật sự không ảnh hưởng đến chúng ta nhiều lắm, chỉ là nếu bên kia biết chúng ta không cần nó, chúng ta sẽ rất mất mặt. Nhưng… tôi cảm thấy rất hứng thú với thái độ của ông.” Ngải Thanh ngồi ở trên bàn hội nghị vừa chơi đùa ngón tay vừa suy ngẫm, ánh mắt tà ác liếc nhìn Đường Lạc, giống như có thể nhìn thấu chân tâm không dám lấy ra gặp người khác mà ẩn sâu trong nội tâm của Đường Lạc.

“Ngải Thanh, có phải cậu lại quên mất tôi là cấp trên của cậu?” Đường Lạc nghiêm mặt uy hiếp.

“Không phải ông lại định cho tôi nghỉ việc nữa chứ?” Ngải Thanh xảo quyệt đảo mắt, “Nếu không thì tôi cùng Tiểu Tu quay về trấn nhỏ của cậu ấy chơi còn thích hơn, nghe nói nơi đó non xanh nước biếc, người giỏi đất thiêng…”

“Đủ rồi!” Đường Lạc đen mặt, cũng ngồi lên bàn hội nghị, vẻ mặt có hơi thất vọng, “Cậu ấy có nói gì với cậu không?”

“Cái gì cũng nói hết…” Ngải Thanh nhướn mày, choàng lấy vai của Đường Lạc, “Nhưng… không nói chuyện tình cảm!”

“Cậu ấy… không phải… thích cậu sao?” Đường Lạc có chút ngượng ngùng, đã là một người đàn ông lại còn ngây ngốc đi hỏi một người đàn ông về một người con trai khác, nếu là trước đây, Đường Lạc sẽ nghĩ có đánh chết hắn cũng không hỏi những thứ như vậy, như hiện tại lại cất câu hỏi, mặc dù có hơi xấu hổ, nhưng tảng đá lớn trong lòng đã nhẹ đi phân nửa.

“Tôi đâu có nói… Hình như là ông nói cho tôi biết mà.” Ngải Thanh lúc này trái lại trả lời rất nghiêm túc, Đường Lạc không khỏi nghi ngờ, suy nghĩ kỹ một chút mới phát hiện hình như Kỷ Thần Tu cho tới bây giờ chưa cũng chưa từng nói thích Ngải Thanh…. Vậy mình đây là đang chứng minh cái gì? Đường Lạc cau mày, vừa ý thức được một vấn đề, mặc dù cậu không nói ra, cũng không có nghĩa là điều này không phải sự thực.

“Chỉ có điều! Tiểu Tu này tinh ranh như quỷ, ông có nhìn lầm cũng không lạ!” Ngải Thanh cười, lắc lắc bả vai có hơi cụp xuống của Đường Lạc.

“Tinh ranh?”

“Tôi vốn cũng không biết, nhờ bài bình luận sự kiện kia tôi mới biết. Bài viết đó không phải tôi kêu cậu ấy viết, là chính cậu ấy yêu cầu, tôi hỏi cậu ấy nguyên nhân, cậu ấy chỉ lẩm bẩm là muốn cho đối phương thấy biết tay một chút. Ông có biết cậu ấy có xích mích gì với Việt Hoành không?”

Chuyện này? Đường Lạc vẫn cho là chủ ý của Ngải Thanh, không ngờ… Hắn nhìn Ngải Thanh rồi lại nhìn sàn nhà, nghĩ sao cũng nghĩ không ra Việt Hoành có đụng chạm gì với Kỷ Thần Tu, hai người không phải ngay cả mặt của chỉ mới gặp vài lần thôi sao? Lắc đầu, hoài nghi nhìn Ngải Thanh, đối phương cũng lắc đầu giống hắn.

“Uống rượu thì miễn, show diễn ngày mai tôi còn phải chuẩn bị tài liệu một chút, ông cũng là tổng biên tập đại nhân, đối phương cũng không phải là loại người dễ đối phó, tôi còn nhớ đã nửa năm nay chúng ta chưa đối mặt chính diện với bọn họ, cho nên uống rượu để sau đi.” Ngải Thanh cười, nhảy xuống bàn hội nghị, ôm suy nghĩ vô cùng hứng thú khi đối đầu với người khác mà rời khỏi phòng họp.

Đường Lạc nhìn cánh cửa nửa khép nửa mở, trong lòng rối bời, cái người Kỷ Thần Tu kia thật sự là càng ngày càng nhìn không thấu.

This entry was posted in Phương lân hảo thổ, Đam mỹ. Bookmark the permalink.