Phương Lân Hảo Thổ

Chương 1: Hàng xóm tốt bụng giá lâm




Đường Lạc trong một lần quay về nhà thì nhìn thấy một chàng trai đáng thương đang ngồi xổm trước cửa nhà mình, dáng vẻ cúi gục đầu hết sức uể oải. Hắn nhìn số nhà, không sai! Tầng 15 lô B, hắn nhìn chàng trai ngồi chắn trước cửa nhà mình, thật sự là không nhớ nổi mình đã quen được người như vậy ở chỗ nào.

Hắn là tổng biên tập cho một quyển tạp chí thời trang, người quen nếu không phải là người của giới thời trang thì cũng là người của giới tạp chí, bất kể là người của phương diện nào, cũng không có loại người nào ‘rẻ tiền’ đến như vậy.

Lại còn không có fashion sense, nếu không sao lại có thể ăn mặc như vậy được chứ? Chưa tính đến chuyện không có phong cách riêng, ăn mặc bảo thủ một chút cũng có thể chấp nhận được, biết cách phối đồ đôi khi lại có thể tạo ra sự mới mẻ. Nhưng người trước mắt… Đường Lạc cau mày. Mùa hè là mùa có thể bộc lộ cá tính riêng rõ nhất, không cần phải là hàng hiệu, cũng có rất nhiều quần áo phù hợp với cá tính riêng. Trên đường thiếu gì trai gái quan tâm đến thời trang, nhưng phong cách bảo thủ bình thường lại không có cá tính này quả thực rất ít. Cái người trước mắt này rốt cuộc là thuộc cái thể loại gì vậy trời?

Quần short lại mặc áo sơ mi ở trên, kiểu dáng áo sơ mi lại thuộc những năm dân quốc? Cổ áo sơ mi ố vàng còn một bên bẻ lật ra ngoài một bên bẻ úp vào trong, có vấn đề nhất chính là vạt áo sơ mi lại bị buộc vào nhau, cái này… Phía dưới quần short lại là một đôi dép lê… Nếu mặc ở nhà thì không sao, nhưng bên cạnh còn có túi tiện lợi, rõ ràng là nói cho Đường Lạc biết, đối phương chính là từ bên ngoài trở về!

“Xin lỗi? Tôi có quen với cậu sao?” Đường Lạc vốn rất biết cách kiềm chế, lại không nhịn được mà cau mày, giọng nói vẫn lịch sự và ôn nhu. Đây chính là nguyên tắc chứ không phải phong cách riêng của hắn. Hơn nữa đặt người như vậy vào mắt đơn giản là đang sỉ nhục tầm mắt của hắn, nếu bởi vì giọng nói không tốt mà phát sinh gút mắt gì đó, sẽ làm hắn cực kì khó chịu.

“A?” Cái đầu vẫn luôn cúi thấp của chàng trai ngẩng lên, lộ ra vẻ mặt đáng thương hề hề, chân mày nhíu chặt lại một chỗ, nhưng vẫn nhìn ra được cậu ta không giống như đang khổ não, “Tôi… tôi quên đem chìa khóa rồi.”

Đường Lạc kinh ngạc phát hiện ra chàng trai này lại còn đeo một cặp mắt kính thật dày, chẳng phải từ đầu năm nay nếu có điều chỉnh thị giác, cũng đều dùng contact lens, sao lại còn có người mang loại mắt kính vừa lớn vừa dày lại còn là gọng đen chứ.

“Cậu không đem chìa khóa liên quan gì đến tôi?” Đường Lạc kiên nhẫn đứng hỏi.

“A? Đây là nhà của anh sao? Không phải là nhà của tôi hả? Tại sao anh lại đứng ở đây?” Chàng trai đẩy đẩy cặp mắt kính hơi tuột xuống, vô cùng khó hiểu nhìn Đường Lạc.

“Câu này đúng ra phải do tôi hỏi cậu chứ? Tại sao cậu ở đây thì tôi không biết, nhưng tôi có thể khẳng định cho cậu biết đây là nhà của tôi.” Kiên nhẫn đã tiêu hao gần hết, giọng nói của Đường Lạc bắt đầu gay gắt.

“Nhà anh?” Chàng trai khổ não nhăn mặt, tay nắm chặt cái túi tiện lợi bên người, hoàn toàn không có ý nhường đường.

Loại biểu hiện không hiểu chuyện này của cậu, khiến Đường Lạc cực kì gai mắt. Thò tay vào túi quần, lấy chìa khóa mở cửa, sau đó nhướng nhướng mày, nói: “Nếu không phải là nhà của tôi, sao tôi lại mở cửa được?”

“A? Tại sao anh lại có chìa khóa nhà tôi?”

Đường Lạc không nói gì, đóng sầm cửa, để mặc cái người gai mắt kia đứng ở ngoài, ai ngờ chàng trai kia thoạt nhìn mơ mơ màng màng nhưng động tác lại rất nhanh, đưa tay giữ không cho cánh cửa nhà hắn đóng lại.

“Cậu muốn làm gì?” Chẳng lẽ muốn vào nhà cướp của? Đường Lạc lại đánh giá chàng trai trước mắt lần nữa, vóc dáng không cao bằng mình, thân hình cũng không cường tráng bằng mình, lại còn bị cận nặng, nếu như cậu ta là cướp, vậy thì không hợp lý một chút nào.

“Tôi… Nhà của tôi…”

“Đừng nói cho tôi biết đến giờ cậu vẫn cho rằng đây là nhà của cậu nha?” Đường Lạc khoanh tay lạnh lùng trừng mắt nhìn người trước mặt, nhìn đến cái áo sơ mi buộc hai vạt áo lại với nhau liền cực kì khó chịu.

“Tui phải nhìn thử thì mới biết được chứ!” Chàng trai ngoan cố giữ lấy cửa, vẻ mặt chán ghét của Đường Lạc, một phần cậu cũng không nhìn tới, “Sao tôi biết được anh có gạt tôi hay không!”

Lại còn có kiểu suy nghĩ này? Đường Lạc cười khẩy, nghiêng người nép sang một bên.

“Được… Vậy cậu cứ nhìn cho đã đi! Nhưng đứng ở huyền quan nhìn là được rồi, tôi không muốn cậu đi vào phá hư toàn bộ thiết kế nhà của tôi!”

(huyền quan: khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách)

Chàng trai gật đầu, bước vào. Đường Lạc thờ ơ quan sát nét mặt của chàng trai, căn hộ này của hắn chính là do bạn bè ở Anh thiết kế giúp, những người từng ghé qua nhà của hắn không ai là không ngạc nhiên, thậm chí còn có đồng nghiệp muốn chụp hình nhà của hắn đăng lên tạp chí, nhưng bị Đường Lạc từ chối, hắn có phong cách riêng của mình, hắn chính là loại đàn ông keo kiệt, chỉ sẵn lòng khoe khoang mà không muốn chia sẻ. Để ý thấy nét mặt của chàng trai một chút ngạc nhiên cũng không có, trái lại là một dáng vẻ hoàn toàn mất mác, hắn liền giận đến không có chỗ phát tiết. Thô lỗ kéo người không chịu phối hợp đứng như trời trồng ở huyền quan nhà mình ra ngoài.

“Nhìn đã rồi, vậy đi ra ngoài cho tôi.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra vậy? Nhà của tôi đâu? Tôi vừa mới ra ngoài mua có chút đồ, sao lại biến mất tiêu rồi?” Chàng trai lẩm bẩm tự nói với mình, bước ra khỏi huyền quan, tựa vào bức tường phía trước cửa nhà, rõ ràng là lại chuẩn bị ngồi xổm xuống.

“Ê…” Không phải cậu ta còn muốn ở lại đây chứ? Đường Lạc nổi giận đá cậu một cái, “Cậu khẳng định cậu ở chỗ này?”

Chàng trai gật đầu, chán chường đến nỗi đầu cúi thấp gần như muốn chạm đất.

“Vậy cậu ở tầng nào lô nào?”

“Tầng 16 lô B” Việc này thì lại trả lời rất nhanh chóng rõ ràng.

“Cậu nhìn cho rõ đây là cái gì?” Đường Lạc gắt gỏng chỉ vào con số phía trên thang máy, “Ở đây là tầng 15!”

“A?” Chàng trai nâng tầm mắt, đầu óc choáng váng cũng khôi phục lại phân nửa, sau đó gương mặt liền đỏ lên hoàn toàn.

“Đi đi! Muốn ngồi thì về trước cửa nhà của cậu mà ngồi.”

“Nhưng… tôi không có đem theo chìa khóa!”

“Xuống lầu tìm quản lý đi!” Sự kiên nhẫn có hạn của Đường Lạc đã bị tiêu hao đến hai trăm phần trăm, hung hăng đẩy chàng trai vẫn đứng như trời trồng trước mặt mình.

“Quản lý? Tôi không biết!”

“…” Đường Lạc trừng lớn đôi mắt hoa đào, chuyện này đã đi quá xa rồi! Đầu năm nay còn không biết quản lý là gì? Người có thể ở chỗ này, không phú cũng quý, cậu ta bị dần độn sao? Có thật là ở tầng trên không vậy?

“Nhà cậu còn có ai khác không?”

“Chỉ có một mình tôi à.”

“Căn hộ đó là của cậu sao?”

“Ừ!”

“Là do cậu mua?” Đường Lạc kinh ngạc, cách ăn mặc của chàng trai không giống như là người có thể mua nổi nhà!

“Gia đình cho tiền mua!”

Gia đình? Đường Lạc cực kì hoài nghi về độ tin tưởng của những lời này. Có điều cho dù có là sự thật, Đường Lạc cũng cho rằng cậu ta là một thằng ngốc, nếu không người trong nhà sẽ không bằng lòng bỏ ra nhiều tiền như vậy để mua nhà cho cậu ta, tám phần mười là bị người nhà vứt bỏ. Đường Lạc nhìn chàng trai đang nhìn mình giống như nhìn thấy hy vọng kia, vẫn là cực kỳ chán ghét.

“Anh có thể giúp tôi đúng không?” Chàng trai lộ ra ánh mắt của chó Pug, thành khẩn đến mức gần như muốn thè lưỡi ra ngoài để chứng tỏ sự nhiệt tình.

Đường Lạc vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, đang suy nghĩ, nếu như cứ mặc kệ như vậy, người trước mắt sẽ ra sao?

“Hôm nay tôi mới từ dưới quê lên, chị gái đưa tôi đến đây xong liền bỏ đi, tôi ra ngoài mua đồ, thiếu chút nữa đã không về được, rất vất vả mới tìm ra đường về, nhưng tôi lại tìm lộn chỗ, ngay cả chìa khóa cũng không đem theo, tui… tui… không biết quản lý kia là cái gì hết! Anh có thể giúp tôi không? Nếu không thì… tôi nên làm cái gì bây giờ?” Chàng trai nhỏ giọng nghẹn ngào kể lại cảnh ngộ cả ngày hôm nay của mình, rất đáng thương, nhưng vẫn không khơi dậy nổi bất cứ sự đồng cảm nào từ Đường Lạc. Vẻ mặt đáng thương của chàng trai cộng với cái mắt kính gọng đen vừa dày lại vừa lớn, ngoại trừ làm người khác buồn cười, thì tìm không ra bất kì chỗ nào có thể khiến người ta cảm thấy đồng cảm.

Khó trách chưa bao giờ nhìn thấy sinh vật kì quái này, thì ra là hàng xóm mới.

“Anh… Nếu anh không giúp tôi, thì tôi vẫn sẽ đứng đợi ở trước cửa nhà anh.”

Khá lắm, lại còn dám uy hiếp. Đường Lạc liếc mắt, thở dài, đóng cửa lại, dẫn người kia xuống lầu. Chuyện khiến Đường Lạc kinh ngạc, chính là căn hộ tầng trên đúng là của cậu.

Tự nhiên lại được tín nhiệm, còn bị đối phương kéo lên tầng trên, cho đến khi cửa được mở ra. Chàng trai một mặt hưng phấn cùng Đường Lạc một mặt buồn bực hoàn toàn tương phản. Mà dáng vẻ thực sự muốn mời Đường Lạc vào nhà ngồi chơi một lát của chàng trai kia, chỉ càng khiến Đường Lạc nghĩ cậu là một đứa đần độn.

Thực ra vẫn có thể từ chối, nhưng cái đầu hư hỏng của Đường Lạc lại muốn xem thử căn hộ của một đứa ngốc sẽ ra sao, lại kinh ngạc phát hiện trong nhà trang hoàng rất sang trọng, rõ ràng là vừa mới được tân trang lại, nội thất đều đồng bộ, nhưng vài cái rương lớn quê mùa đặt giữa phòng khách, hoàn toàn phá hủy thiết kế của ngôi nhà. Đường Lạc tin chắc đây chính là căn hộ của một đứa ngốc. Mấy cái rương lớn cùng quần áo trên người cậu ta đều đến từ thời xa xưa.

“Tôi là Kỷ Thần Tu!” Chàng trai tùy tiện ném túi tiện dụng trong tay lên sofa, chiếc sofa bằng da thật này thoạt nhìn giá cả cũng không rẻ, tay cọ cọ vào quần rồi đưa về phía Đường Lạc, “Sau này chính là hàng xóm của nhau, mong anh sẽ nhiều hơn chiếu cố.”

“Hả?” Đường Lạc vẫn luôn dán mắt vào nội thất của căn nhà, thuận miệng trả lời, “Tôi là Đường Lạc!”

Hảo kỳ tâm hại tử miêu rồi! Chẳng qua chỉ trao đổi tên họ thôi, vậy mà người kia lại có thể mặt dày quấn lấy hắn, nhưng có một chuyện mà Đường Lạc vẫn không để ý tới, chính là Kỷ Thần Tu đã nói ‘nhiều hơn chiếu cố’ chứ không phải là ‘chiếu cố nhiều hơn’.

(hảo kỳ tâm hại tử miêu: lòng tò mò hại chết con mèo/con mèo chết vì tò mò, có nghĩa là tò mò có thể khiến bạn vướng vào rắc rối)