Một loạt động tác của Phượng Trường Duyệt nhanh như chớp giật, chờ lúc mọi người phản ứng
lại, cũng chính là lúc nhìn thấy Quý Minh Thành ở trên lôi đài, dáng dấp hấp hối chật vật miệng phun máu tươi, Phượng Trường Duyệt đứng ở bên
cạnh hắn, một chân đạp trên lồng ngực của hắn, dường như lúc nào cũng có thể giẫm chết Quý Minh Thành.
Tất cả mọi người hít vào ngụm khí lạnh.
Phượng Trường Duyệt vừa dừng lại, bóng trắng trước mắt lóe lên, nàng đưa tay
ra theo bản năng, thình lình lòng bàn tay xuất hiện một con…
“Ngươi là Thương sao?”
Phượng Trường Duyệt nhìn con vật nhỏ trước mắt, nhíu mày.
Đây là một Ma Thú lớn bằng bàn tay, cả người trắng như tuyết, thân thể đầy
thịt tròn vo, đuôi bù xù lớn gần nửa người, đầu tròn trịa, tứ chi béo
ngắn, nhưng có một đôi mắt đen tròn vo thêm mấy phần linh động, nhìn
thấy nhiều hơn mấy phần linh khí.
Mắt con vật nhỏ tròn xoe, chậm rãi lộ ra sự thích thú cùng thân thiết, đột nhiên gật gật đầu.
“Biểu hiện vừa nãy không tệ.”
Ánh mắt vật nhỏ lộ ra vẻ vui mừng, nịnh bợ liếm liếm lòng bàn tay Phượng Trường Duyệt.
“Lần sau nhớ dùng sức một chút. Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.”
Ánh mắt con vật nhỏ có chút hồ đồ, sau đó thần sắc liền chuyển hóa thành
kiên định, cầm móng vuốt nhỏ, nhe răng về phía Hỏa sư thú xa xa.
Hỏa sư thú ngất đi dường như hoảng sợ cảm nhận được, người run run, sức
càng nhỏ hơn, tranh thủ không chọc giận tiểu tổ tông này.
Con vật nhỏ đắc ý lắc đuôi với Phượng Trường Duyệt, rõ ràng như đang nói xem ta nghe lời trở nên thật lợi hại hơn đấy nhé.
Đột nhiên Phượng Trường Duyệt không biết nói gì.
Lúc con vật nhỏ cùng nàng khế ước, rõ ràng mang theo khí tức viễn cổ mạnh
mẽ, giọng nói cũng rất mạnh mẽ trầm thấp, tuy rằng xuất hiện chỉ trong
nháy mắt, thế nhưng nàng rõ ràng nhớ tới, vốn không phải dáng dấp linh
động khéo léo này.
Hơn nữa, nhìn tính tình cũng khác xa.
Một con vô cùng tôn quý, một con lưu manh vô lại.
Nàng nâng trán, cẩn thận nhớ lại ký ức trong đầu, làm cách nào cũng không nghĩ ra ma thú nào có bộ dáng như vậy.
Cho dù là lúc mới sinh cũng không ra như vậy.
Nhìn thấy rất giống Kim Linh hồ cấp ba, nhưng mà lỗ tai Kim Linh hồ là hình
tam giác, nhưng con vật nhỏ này lại là hình tròn, hơn nữa khuôn mặt cũng hơi tròn, có năng lực mà Kim Linh hồ nho nhỏ không thể có.
Nhưng nhìn thấy một móng vuốt đập bay Hỏa sư thú vừa nãy, bất kể sức mạnh hay khí thế hoặc linh trí đều cao hơn Hỏa sư thú cấp sáu.
Hơn nữa…
Dựa theo ghi chép, đẳng cấp Ma Thú càng cao thì linh trí cũng càng cao. Mà
Thần Thú trong truyền thuyết, miệng còn có thể nói tiếng người. Còn Siêu Thần Thú cấp bậc càng cao hơn… Còn có thể biến thành người, linh trí
thông suốt.
Có điều, những điều này chỉ là truyền thuyết thôi. Ở
toàn bộ Đế quốc La Á, trăm năm qua chưa từng xuất hiện Ma Thú cấp tám
trở lên. Mà toàn bộ đại lục, Thần Thú chỉ xuất hiện một lần vào 300 năm
trước, khiến đông đảo cường giả tranh giật cướp đoạt, suýt chút nữa gây
nên thảm kịch.
Một con trước mắt này, tuyệt đối là trạng thái mới sinh ra, cũng đã có thể nghe hiểu ngôn ngữ, còn có thể biểu đạt tâm
tình của chính mình…
Con mắt Phượng Trường Duyệt hơi thâm trầm, nhìn con vật nhỏ kích động không thôi, đập một cái vào trên đầu nó.
“Thương chắc vốn là tên của ngươi, có điều ta muốn lấy một tên khác cho ngươi.”
Miệng con vật nhỏ toe toét: Tốt quá, quá tốt rồi. Chủ nhân đặt cho nó cái tên.
“Vậy gọi… Tiểu Bạch nhé.”
Trong nháy mắt con vật nhỏ cứng đờ, mắt trợn trừng, dường như chính mình còn
không tin được chuyện vừa nghe, lông đuôi dựng thẳng lên trên.
Cái gì?
Tên đơn giản như thế? Vốn không phù hợp với thân phận của nó nha.
Vốn còn muốn giãy dụa một hồi, nhìn trong mắt đầy ý cười nhàn nhạt của
Phượng Trường Duyệt, bên môi hiện lên một độ cong khó thấy, bỗng nó nhìn đến ngây ngốc.
Đẹp… Đẹp quá…
Dường như nước dãi đều sắp rớt xuống…
Bỗng nhiên, lưng nó cảm thấy mát lạnh, một ánh mắt, cực kỳ mạnh mẽ đảo qua
trên người nó, khiến nó không nhịn được dùng đuôi che lấy khuôn mặt nhỏ, dùng hai trảo che mắt.
Quả nhiên, ánh mắt kia đã thu lại.
Nó hít sâu một hơi, cẩn thận lấy móng vuốt ra, lộ ra con mắt đen bóng, nhìn về nơi nào đó.
Đối diện với ánh mắt lạnh nhạt đen thăm thẳm của Hiên Viên Dạ.
Cả người nó run lên: Người này không trêu chọc nổi. Như một làn khói lập
tức nhảy lên vai trái Phượng Trường Duyệt, đường hoàng dính lấy.
Phượng Trường Duyệt không hề chú ý tới, bởi vì cuộc tranh tài này của nàng còn chưa kết thúc.
Quý Minh Thành dưới chân nàng dường như đã ngất đi, chỉ là có linh lực
chống đỡ, cùng với tâm tình tràn ngập phẫn nộ cùng căm ghét và chút hối
hận đối với Phượng Trường Duyệt mới khiến hắn vẫn duy trì tỉnh táo.
Phượng Trường Duyệt hội tụ chưởng linh lực, đẩy về phía Quý Minh Thành.
Chợt Quý Khuê đứng lên, khuôn mặt vặn vẹo, tràn đầy lửa giận: “Muốn chết sao. Lại muốn giết Minh Thành của ta.”
Nói xong, liền muốn tự mình lên đài ngăn cản Phượng Trường Duyệt.
Lông mày Phượng Trường Duyệt giương lên, ánh mắt lạnh lẽo, vung ra linh lực, dưới chân lại xoay một cái cùng nghiền một cái, rõ ràng lồng ngực vang
lên tiếng gãy xương, Quý Minh Thành thổ huyết lần nữa, rên rỉ thống khổ
một tiếng.
Thân hình Quý Khuê cứng đờ, vô cùng lo lắng hô: “Dừng tay.”
Phượng Trường Duyệt nhàn nhạt hỏi: “Còn muốn tới đây sao? Khả năng chân ta
nhanh hơn ngươi đấy. Nên cân nhắc vì mạng của con trai ngươi, tốt nhất
ngươi không nên cử động.”
Quý Khuê tức giận sùi bọt mép, nhưng không còn cách nào, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng thật sự không dám cử động.
Ngày hôm nay xem ra hắn đã thấy rõ ràng, Phượng Trường Duyệt này vốn là tà
ma ác quỷ. Phế vật gì chứ. Nhu nhược gì chứ. Người Phượng gia lẽ nào đều mù sao? Nếu như người người có thể bị lừa gạt nàng là phế vật, vậy
thành Tây Tác này liền không còn thiên tài nữa.
Hơn nữa Phượng Trường Duyệt hiện tại, sự việc gì đều có thể làm được đấy.
Phượng Trường Duyệt đảo mắt qua trọng tài một bên đã sớm choáng váng, trọng
tài đối diện với đôi mắt đen như ngọc thạch kia, liền không nhịn được
rùng mình một cái, âm thanh run rẩy nói rằng: “Phượng… Phượng Trường
Duyệt… Thắng…”
“Từ đã.”
Một giọng nói vang lên ngăn cản trọng tài.
Tất cả mọi người đều hiếu kỳ nhìn lại, muốn biết ai dám to gan như vậy,
trong trường hợp như vậy lại chen vào, nhưng kinh ngạc phát hiện, chính
là một nam nhân trung niên xa lạ ngồi ở Quý gia, hắn lên tiếng ngăn cản
trọng tài, hơn nữa lúc này tất cả mọi người đều nhìn về hắn, nhưng hắn
không có một chút ý tứ nào đứng dậy, ngồi thẳng, khẽ nâng cầm, ánh mắt
hờ hững, dường như tất cả mọi người hiển nhiên đều phải nghe theo lời
hắn nói.
“Mạc lão. Ngài nhất định phải cứu Minh Thành. Hắn sẽ bị tiện nhân kia hại chết mất.”
Rốt cục nhìn thấy Mạc Lăng chịu mở miệng, trong lòng Quý Khuê thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở miệng.
Chỉ cần hôm nay Mạc Lăng mở miệng, dưới cái nhìn của hắn, như vậy tính mạng Quý Minh Thành sẽ nhặt lại được.
Mà Phượng Trường Duyệt… Nàng tổn thương Minh Thành, làm sao Mạc Lăng có thể dễ dàng buông tha nàng?
Vẻ mặt Mạc Lăng nhàn nhạt, dưới cái nhìn của hắn, tuy rằng Quý Minh Thành
vẫn chưa tiến vào học viện, nhưng là do tự hắn chiêu nạp, đánh hắn như
thế, chẳng phải là đánh vào mặt hắn sao?
“Ngày đó lão phu vốn là
thương hại cô, vì thế cô làm đảo lộn Quý gia, ta cũng không vì cô như
vậy, hảo tâm tha mạng cho cô. Thế nhưng, cô cũng không nên được voi đòi
tiên. Minh Thành, là học trò của ta. Nếu hiện tại cô quỳ xuống xin lỗi,
cũng giao ra ma thú phía xa kia, lão phu liền tha cho cô một cái mạng.”
Hắn nói chuyện đương nhiên, cứ như ban ân trời rộng.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nam nhân này điên rồi.
Dù sao nơi này cũng là tỷ thí gia tộc, thành chủ đại nhân cùng với các
trưởng lão gia tộc, còn nhiều người có thân phận đều nhìn, hắn lại không coi ai ra gì như vậy? Coi như Phượng Trường Duyệt biết khó mà lui, e là các thế lực khắp nơi thành Tây Tác cũng sẽ không để hắn làm càn như
vậy.
Tính khí Liệt Phong Lôi nóng nảy, vô cùng hứng thú với
Phượng Trường Duyệt, lúc này thấy có người hung hăng như vậy, không khỏi nộ khí.
“Khẩu khí cũng không nhỏ. Người ta thắng chính là thắng, một đại nam nhân, thất bại như thế, thật sự là mất mặt. Còn bắt người
ta quỳ xuống nhận sai, đúng là tức cười.”
Áo Thác vẫn dáng vẻ cười híp mắt như cũ, không nói một lời, hiển nhiên không biết đối phương bên trong đắc tội lúc nào.
Thành chủ thành Tây Tác liếc mắt nhìn, mày nhíu lại.
“Không biết các hạ…”
Mạc Lăng liếc bọn họ một chút, biểu hiện nhàn nhạt.
“Mạc Lăng, lão sư học viện Heine, luyện dược sư tam phẩm.”
Rào.
Đột nhiên tất cả mọi người khiếp sợ giống như bị giáng vào đầu một gậy.
“Quý Minh Thành, là học trò ta tự mình chiêu sinh, không biết, ta có thể có tư cách nói lời này không?”
Đột nhiên Phượng Thiên ngẩng đầu, khiếp sợ không thôi.
Quý Khuê biểu hiện đắc ý, ánh mắt nham hiểm.
Ánh mắt Áo Thác ngừng lại, ý cười không giảm.
Đột nhiên giọng nói thành chủ biến mất, không biết nên ứng đối cảnh tượng này ra sao.
Lông mày Liệt Phong Lôi mạnh mẽ nhíu lại, liền muốn nhấc chân tiến lên một bước mở miệng, bị Áo Thác không đổi sắc mặt ngăn cản.
Không người nào lên tiếng.
Mạc Lăng nhìn một màn không ngoài dự định này, cười lạnh trong lòng, nhìn
về phía Phượng Trường Duyệt, chờ nàng sợ hãi quỳ xuống xin lỗi.
“Bắt ta xin lỗi, tuyệt đối không thể, quỳ xuống càng vọng tưởng hơn. Học trò không biết xấu hổ như vậy cũng thôi đi, lão sư cũng không biết xấu hổ
như vậy vẫn là lần đầu tiên ta thấy đấy. Thực sự cảm ơn ngươi đã giúp ta mở mang kiến thức. Muốn gây khó dễ ta, ngươi có thể đánh toàn lực với
ta.”
Khuôn mặt Phượng Trường Duyệt nhàn nhạt.
“Đừng để cho người khác nói ta ỷ nhỏ hiếp già nhé.”