Phượng Tĩnh Vũ nằm
dưới đất, thở hổn hển, máu tươi trong miệng không ngừng tràn ra, nghe
thấy lời này, trong nháy mắt trong mắt đầy lệ, không quên mang theo oan
ức nhìn không tả nổi.
Trên quảng trường toàn bộ phút chốc yên
tĩnh, Quý Minh Thành tiến lên vài bước, nhảy lên đài, nhanh chóng chạy
đến bên cạnh Phượng Tĩnh Vũ, đưa tay cẩn thận nâng nàng dậy, nửa ôm vào
trong ngực, trên mặt rõ ràng vẻ lo lắng.
“Tĩnh nhi. Tĩnh nhi. Nàng vẫn ổn chứ?”
Hắn đột nhiên lập tức quay đầu lại, giọng nói khó chịu trầm trọng: “Phượng
Trường Duyệt. Cô điên rồi sao? Lúc nãy Tĩnh nhi đã đầu hàng rồi, sao còn ra tay tàn nhẫn như vậy. Đến cùng cô có chút lương tâm nào không?”
Phượng Trường Duyệt mắt lạnh nhìn hai người, một kẻ lời lẽ đanh thép, một thì lại điềm đạm đáng yêu.
Không, phải là một kẻ ra vẻ đạo mạo, một kẻ thì tâm tư đen tối.
Nàng chỉ liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt lập tức dời đi chỗ khác, nhìn chằm chằm Phượng Tĩnh Vũ bị ôm dường như sắp chết.
“Phượng Tĩnh Vũ, đây là tự ngươi muốn chết thôi.”
Phượng Tĩnh Vũ bị giọng nói lạnh lẽo băng hàn của nàng khiến cho trong lòng sợ đến run người, thân thể liền khẽ động, đem mặt chôn trong lồng ngực Quý Minh Thành, dường như không thể chịu nổi chỉ trích như vậy.
“Minh Thành… Minh Thành, không… Không liên quan đến Tam tỷ… Là tài nghệ ta
không bằng người… Chàng không nên trách tội tỷ… Đều là ta… Khụ khụ…
Không tốt…”
Giọng nói đứt quãng truyền ra, nhưng chỉ khiến cho trong lòng Quý Minh Thành lửa giận càng sâu.
“Phượng Trường Duyệt. Trước đây ta chỉ cho rằng cô là kẻ ngốc nghếch, nhát gan, lại không nghĩ tới, cô là kẻ đê hèn cỡ này.”
Quý Minh Thành rất phẫn nộ, nhìn khuôn mặt vẫn không bị lay động của Phượng Trường Duyệt phía xa, trong cơn tức giận đã không biết lựa lời mà nói
thẳng.
“Không sai. Tiểu thư Phượng Tĩnh Vũ rõ ràng đã chịu thua.
Chúng ta đều nghe thấy cả. Nàng còn muốn đánh cho chết luôn. Thật là
lòng dạ độc ác mà.”
“Đúng thế. Người như vậy căn bản không có tư cách tham gia thi đấu.”
“Hủy bỏ tư cách của nàng. Vĩnh viễn cấm thi đấu.”
…
Hầu như trong tiếng ồn ào tranh cãi ngất trời, Phượng Thiên sắc mặt âm trầm lên đài, lướt qua đến bên người Phượng Tĩnh Vũ, kiểm tra thương thế của nàng. Sau đó trọng tài cũng lên đài, sắc mặt cũng khó coi như thế.
Cảm giác được có người tới, Phượng Tĩnh Vũ quay qua, được Quý Minh Thành
đau lòng đỡ nàng: “Tĩnh nhi chậm một chút, thương thế nàng rất nặng.
Cũng không biết nữ nhân kia làm sao ra tay tàn nhẫn như thế… Nàng cứ
kiên nhẫn một chút, ta sẽ giúp nàng báo thù.”
“Minh Thành… Khụ
khụ… Không cần… Nhất định Tam tỷ không phải cố ý… Là ta tự đại quá mức…
Tuyệt đối không nên vì ta mà ảnh hưởng tới hai người… Cảm tình hai
người… Hôn ước…”
Không đề cập tới hôn ước cũng còn tốt, vừa nhắc
tới hôn ước, Quý Minh Thành liền nghĩ đến tấm hưu thư kia. Phượng Trường Duyệt phía xa khiến hắn nhục nhã.
“Nàng không cần nói. Ta cùng
nàng ta sớm đã không còn quan hệ gì nữa. Loại nữ nhân bụng đầy tâm cơ
tâm địa ác độc này, ta vĩnh viễn sẽ không đếm xỉa đến.”
Phượng Tĩnh Vũ dường như còn muốn nói điều gì, nhưng ho một trận, sắc mặt trắng bệt thêm, ánh mắt oan ức sâu thẳm.
Quý Minh Thành lại càng đau lòng hơn.
Nhìn thấy Phượng Tĩnh Vũ chính mình dốc hết sức bồi dưỡng bị trọng thương
như vậy, trong lòng Phượng Thiên đã sớm tràn đầy phẫn nộ, hít sâu một
hơi, xoay người hướng về phía Phượng Trường Duyệt gầm lên.
“Cô quỳ xuống cho ta. Rồi nói lời xin lỗi với Tĩnh nhi đi.”
Phượng Trường Duyệt cười lạnh một tiếng: “Cho tới bây giờ ta không hề biết,
người chiếng thắng phải nói lời xin lỗi với người thua đấy?”
Phượng Thiên tức giận không có chỗ phát tiết: “Cô còn mặt mũi để nói sao.
Phượng gia sao có thể có người ác độc như vậy. Tĩnh nhi là Tứ muội của
cô. Cô lại…”
“Ta không có muội muội nào hết, ta nhớ rất rõ, phụ thân Phượng Sâm của ta cùng mẫu thân Thiên Vũ chỉ có một đứa con thôi.”
Khuôn mặt Phượng Trường Duyệt lạnh lẽo.
Phượng Thiên sững sờ, hiển nhiên không biết nói gì cho đúng.
Nhìn thiếu nữ đối diện, vóc người gầy yếu, sắc mặt vàng như nghệ, tựa như
một cơn gió liền có thể thổi đi, chỉ có trong đôi mắt đen như ngọc thạch kia, lập lòe ánh sáng lộng lẫy cứng cỏi.
Vốn hắn muốn nói ra khỏi miệng, yết hầu liền bị chặn lại, sắc mặt đỏ bừng lên.
Không nghe thấy Phượng Thiên phản bác, Phượng Tĩnh Vũ âm thầm kêu không ổn, sắc mặt càng đau thương hơn.
Khóe miệng nàng giương lên, dường như muốn cười, rồi lại bi thương: “… Phụ
thân… Tam tỷ, xin lỗi… Là muội thất lễ… Muội không có… Ý tứ gì khác… Khụ khụ khụ… Thật ra, muội nên chúc mừng tỷ… Không nghĩ tới, tỷ hiển nhiên… Lợi hại… Chiêu kia… Xác thực muội không bằng tỷ…”
Nói tới chỗ
này, hình như nàng không chịu nổi nữa, nhắm mắt lại, hô hấp đều đều, vết máu nhuộm đỏ vạt áo của nàng, nhìn nhu nhược tựa như hoa sơn chi.
Một câu nói này, thế nhưng đem trạng thái hoảng hốt của Phượng Thiên thức
tỉnh, đột nhiên lập tức nhìn về phía Phượng Trường Duyệt, trong mắt vô
cùng đầy hoài nghi.
Đúng rồi. Dĩ nhiên hắn thiếu chút đã quên. Ngày hôm nay Phượng Trường Duyệt thật kỳ lạ.
Lúc Phượng Trường Duyệt ba tuổi thì tra ra linh mạch bị tắc, vốn thân thể
không thể tu luyện, tuyệt đối là một phế vật. Nhiều năm như vậy, nàng
cũng vẫn sống không có người nào cảm thấy, làm sao bỗng nhiên trong lúc
đó lại lợi hại như vậy?
Hơn nữa, “Phong sinh kiếm” là võ kỹ
thượng hạng trong gia tộc, vẫn đặt ở bên trong Tàng Thư Các, ngoại trừ
hắn cùng trưởng lão gia tộc, thanh niên bên trong, chỉ có nhân tài rất
có thiên phú mới có tư cách đi vào.
Toàn bộ Phượng gia, thanh niên tu luyện võ kỹ này tuyệt đối không vượt quá ba người.
Mà tuyệt đối sẽ không có Phượng Trường Duyệt trong này.
Đôi mắt mơ hồ của hắn liều chết nhìn chòng chọc Phượng Trường Duyệt, cả
người linh lực thay đổi, phóng thích uy thế về phía Phượng Trường Duyệt.
“Nếu hôm nay không phải tỷ thí gia tộc, ta thậm chí còn không biết cô đã lợi hại nhiều như vậy. Nhiều năm như vậy, cô thực sự giấu giếm vất vả thật
đấy.”
Tiếng nói Phượng Thiên lạnh lùng nghiêm nghị, từng câu từng chữ:
“Cô còn có bao nhiêu bí mật? Hôm nay nếu không nói ra hết một lần đừng trách ta không nể tình.”
Cùng lúc đó, Quý Minh Thành cũng tự nhận thức được, ngẩng đầu nhìn về phía
Phượng Trường Duyệt: Lẽ nào, nhiều năm như vậy, nàng vẫn đang lừa gạt
tất cả mọi người sao?
Vừa nghĩ tới Phượng Trường Duyệt làm như
vậy vì để khiến hắn căm ghét, giải trừ hôn ước, lửa giận trong lòng hắn
không ngừng hừng hực dấy lên, nhìn chăm chú Phượng Trường Duyệt dường
như muốn đem nàng ra khoét thành một cái động.
Phượng Trường
Duyệt vượt một bước về phía trước, cầm khẽ hơi nâng lên, ánh mắt bễ
nghễ, nhìn mấy người trước mặt, như đang xem một hồi trò khôi hài.
“Bốn năm trước ta không nhận được ân tình của ngươi, ngày hôm nay, ngươi lại đề cập “tình cảm” với ta? Ngươi đánh giá cao mình quá đấy.”
“Trước mặt nhiều người như vậy, cô lại xuống tay ác độc với đối thủ đã đầu
hàng, còn muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, cô cũng không khỏi đánh giá
quá cao chính mình đi.”
Một giọng nói mạnh mẽ trầm thấp truyền
đến từ phía sau, nhưng Phượng Trường Duyệt cũng không có vẻ kinh ngạc,
sống lưng vẫn thẳng tắp, sắc mặt lạnh lẽo.
Nhưng đây lại là thành chủ thành Tây Tác.
Hắn cau mày nhìn Phượng Tĩnh Vũ thoi thóp một chút, lạnh nhạt nói với Phượng Trường Duyệt: “Cô bị hủy tư cách thi đấu.”
Phượng Tĩnh Vũ nằm trong lồng ngực Quý Minh Thành, tay thu về hơi co lại, nước mắt trên mặt chưa khô, có chút hoảng hốt, giống như không nghĩ tới hậu
quả lại nghiêm trọng như vậy.
“Thành chủ… Thành chủ đại nhân, là ta sai… Tam tỷ rất vất vả mà… Xin ngài đừng…”
“Tĩnh nhi, nàng đừng nói chuyện. Phượng Trường Duyệt không chừa thủ đoạn nào
để giành thắng lợi, còn muốn đuổi tận giết tuyệt nàng tới cùng, nàng hà
tất nói đỡ cho nàng ta? Ánh mắt thành chủ đại nhân rất sáng suốt, sẽ xử
phạt công bằng.”
Quý Minh Thành cúi đầu nhẹ giọng động viên bên
tai Phượng Tĩnh Vũ, dáng vẻ một khắc trước trước mặt Phượng Trường Duyệt đối xử như hai người khác nhau.
Phượng Thiên trợn mắt nhìn, tâm tư khó dò.
Người xem càng không ngừng sôi trào chửi bới.
Một mình Phượng Trường Duyệt đứng ở nơi đó, tất cả mọi người đều chỉ trích
nàng, chửi bới nàng, sắc mặt nàng không thay đổi, dường như rất cô độc.
Phượng Tĩnh Vũ ngước mắt không chút biến sắc, ánh mắt thâm trầm, đuôi lông mày khẽ nhếch.
Nhìn xem, cô tâm tâm niệm niệm vị hôn phu, nhưng hắn lại cực kỳ đau lòng vì ta đây.
Thân gia gia của cô, cũng lại vô cùng hoài nghi cô.
Tất cả mọi người đều nhằm vào cô, cô đánh thắng được một nhưng đánh thắng
được ngàn người sao? Nhiều người như vậy, dễ dàng liền có thể khiến cô
mãi mãi không có ngày vươn mình.
Hôm nay cô thắng thì thế nào?
Mọi thứ cô đều thua rồi. A…
Phượng Trường Duyệt trầm mặt, giống như không thể phản bác.
Đột nhiên, lòng bàn tay nàng hơi nóng lên, nàng cúi đầu nhìn lại, nhưng
chính là Hiên Viên Dạ đứng bên cạnh nàng, biểu hiện lạnh lẽo, giống như
bao trùm rét lạnh.
“Phí lời cùng nàng ta làm gì? Đem tay nàng cắt ra, không phải chuyện gì cũng đều sáng tỏ sao?”
Sắc mặt Phượng Tĩnh Vũ trắng nhợt.
Phượng Trường Duyệt cười khẽ lên, nhìn Hiên Viên Dạ có vẻ tức giận cảm thấy tâm tình đặc biệt tốt.
“Không phải tỷ sợ bẩn tay mình sao? Nếu đệ đợi không kịp, thì tỷ đành tự mình nhắc lại chuyện cũ vậy.”