Cẩm bào màu đen buông xuống đất, một bên đường viền tay áo màu vàng có thể mơ hồ nhìn thấy
lưu động ánh sáng mặt trăng, theo động tác của hắn, vắt ra ánh sáng lan
tràn.
Hắn chỉ đứng ở nơi đó, trầm tĩnh, mà lại mạnh mẽ, ria mép
một bên dường như màu đen, bước qua tầng tầng ngọn lửa, từ từ bước tới.
Cho dù là mạn châu sa hoa xinh đẹp nhất, cũng không tao nhã bằng nửa phần nam nhân này.
Nghe thấy giọng nói của nam nhân, trong làng nàng hoài nghi, tuy rằng không
thấy rõ mặt mày, thế nhưng nhìn từ gò má cùng khí chất tao nhã kia, nàng cũng có thể phán đoán ra được, nam nhân này, nàng cũng không quen biết.
Nhưng mà giọng điệu của hắn rất quen, mang theo vài phần hờ hững, giống như cùng nàng rất quen thuộc vậy.
Chẳng lẽ… Là bằng hữu của nguyên chủ?
Nhưng mà ký ức mà nàng tùy ý lấy được, cũng chẳng có dấu vết liên quan tới nam nhân này.
“Xin… Xin ngài tha mạng… Tại hạ chẳng qua nhất thời hồ đồ, tuyệt đối… Tuyệt đối không cố ý mạo phạm…”
Giọng nói run rẩy xin tha hấp dẫn tầm mắt Phượng Trường Duyệt, nàng chăm chú
nhìn lại, mới phát hiện trước người nam nhân cách đó không xa, có một
bóng dáng ngã chật vật trên mặt đang run lẩy bẩy, sắc mặt xanh mét phía
xa nhìn nam nhân thần bí.
Nàng nhìn lại một chút sơn động lụp
xụp, hiểu rõ trong lòng, tất nhiên đây là do lão nam nhân tự ý xông tới, ý đồ bất chính, không nghĩ rằng lại đá vào tấm sắt.
“Tại hạ
không biết… Không biết ngài ở đây, bằng không gan tại ha có to bằng
trời, cũng tuyệt đối không dám lớn mật phạm thượng ạ. Ngài đại nhân đại
lượng, lần này tạm tha cho tại hạ đi.”
Tư Mã Dương nói, bỗng
nhiên đứng dậy quỳ trên mặt đất, mạnh mẽ hướng về nam nhân thần bí phía
xa dập đầu, đầu va xuống đất, vang lên âm thanh trầm thấp, từng tiếng,
rất nhanh màu đỏ hiện ra, có thể thấy hắn e ngại cỡ nào.
Tuy rằng linh mạch Phượng Trường Duyệt được tái tạo, hơn nữa dựa vào sức mạnh
khế ước, đã trở thành linh vương một sao. Thế nhưng dù sao cũng không có giao thủ, cũng không thấy nam nhân kia ra tay, vì thế mặc dù biết hắn
rất lợi hại, nhưng cũng không thể đoán được cảnh giới của hắn.
Tư Mã Dương ra sức quỳ dập đầu, trong lòng vừa hoảng sợ vừa hối hận, chỉ
sợ nam nhân kia mà mất hứng, liền giơ tay một cái lấy mạng của hắn.
Đúng, lúc trước hắn ra tay một đòn toàn lực, mà nam nhân kia chỉ nhẹ nhàng
vung tay áo bào lên, liền đem công kích của hắn trở nên vô hình, còn
khiến hắn bị thương nặng.
Hiện tại lục ngũ phủ tạng của hắn đảo lộn, chỉ sợ nếu như trị liệu chậm trễ, mạng sống của hắn sẽ gặp nguy hiểm mất.
Nam nhân này… Ít nhất là linh tông năm sao.
Linh tông…
Ngay cả hắn, nhiều năm như vậy cũng chỉ từng thấy một vị mà thôi.
Hắn liếc nhìn qua một chút, chỉ biết xem ra nam nhân này rất trẻ tuổi, xem
ra cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, nhưng mà… Cõi đời này tại sao
lại có cường giả linh tông trẻ tuổi như thế?
Khẳng định là lão
gia hỏa tu hành không biết bao nhiêu năm đi, giả dạng làm bộ dạng thiếu
niên thì có. | Ngoz: Tài năng không bằng người ta còn tự cho mình đúng,
vì anh là thiên tài nhé.
Nhìn Tư Mã Dương cực kỳ chật vật, Phượng Trường Duyệt không hề có một tia đồng tình, trái lại còn hiện ra sát ý lạnh lẽo.
Cảm giác được thân thể đã có thể hành động, bỗng nhiên nàng hất tay, chưởng ra một tia sáng, tựa như ánh trăng lạnh lẽo.
“Ngày hôm nay, chắc chắn ngươi phải chết.”
Phượng Trường Duyệt quát lạnh một tiếng, mạnh mẽ động thân hình một cái, phóng về phía Tư Mã Dương.
Tư Mã Dương cả kinh, dựa vào cảnh giới của hắn, hiện tại Phượng Trường
Duyệt hiển nhiên không phải là đối thủ của hắn, thế nhưng nam nhân kia
không phải là ngồi không. Ai biết vạn nhất hắn đánh trả, nam nhân kia
ngay lập tức sẽ có thể lấy mạng của hắn.
Lập tức hắn quay đầu, nhìn nam nhân thần bí phía xa, la lớn: “Các ngươi không thể giết ta. Ta là…”
“Xì.”
Âm thanh binh khí đâm vào da thịt, trầm thấp vang lên.
Hắn không thể tin được cúi đầu, nhìn thấy trước ngực mình xuất hiện một thanh chủy chủ dính máu.
Phượng Trường Duyệt đứng phía sau hắn, khuôn mặt chìm xuống, lạnh lẽo sát ý.
Chủy chủ của nàng xuyên thấu trái tim của hắn.
“Không… Không thể… Các ngươi… Tốt lắm… Thật to gan… Tông Thanh Dương ta… Sẽ không… Buông tha cho… Các ngươi…”
Hắn nói đứt quãng, trong mắt còn mang theo sự không thể tin được, cũng đã bắt đầu tan rã.
Phòng ngự thân thể linh hoàng đã phi thường lợi hại, chủy chủ bình thường
tuyệt đối không thể đâm thủng da thịt của hắn, càng không nói đến chuyện xuyên thấu, đây cũng là nguyên nhân hắn sợ hãi Phượng Trường Duyệt lại
giết được hắn.
Hắn ngã phịch một tiếng trên mặt đất, hai mắt mở to, chết không nhắm mắt.
Trong nháy mắt hô hấp của hắn biến mất, ở bên ngoài tông Thanh Dương cách xa
ngàn dặm, bên trong mật thất bày ra một khối Ngọc Thạch màu xám, bỗng
nhiên vỡ vụn.
Thị vệ canh giữ ở cửa mật thất nghe thấy động tĩnh, lập tức đẩy cửa ra, liếc mắt nhìn thấy đều khiến tâm thần bọn họ phát run…
“Đại sự không tốt. Mệnh thạch chưởng môn vỡ vụn rồi.”
“Nhanh đi thông báo hội trưởng lão. Gõ chuông linh tập họp. Thông báo con cháu tông Thanh Dương nhanh chóng trở về.”
“Vâng.”
Sau một trận hoảng loạn, một đám người nhanh chóng đuổi tới, sắc mặt mỗi
người nghiêm trọng. Một người trước tiên là vẻ mặt kinh hãi, lập tức
vung tay đánh bay thị vệ giữ cửa văng ra hơn mười mấy mét, trong miệng
thổ huyết. Sau đó đá bay cửa lớn ra ngoài, vội vã đi vào bên trong.
“Đại ca.”
“Chưởng môn.”
Trên đài mật thất, một khối Ngọc Thạch màu xám vỡ vụn, đang nằm lẳng lặng.
Nam nhân đầu tiên gào thét một tiếng: “Là ai. Là ai dám giết chưởng môn tông Thanh Dương ta?”
Ánh mắt hắn đỏ ngầu, khuôn mặt dữ tợn, lập tức xoay người, cắn răng nói:
“Tất cả mọi người nghe lệnh. Lập tức triệu tập hết thảy con cháu trên Thanh
Dương, chưởng môn hạ sơn tuần tra bị giết hại. Phát ra lệnh sát Thanh
Dương, chiếu cáo toàn thiên hạ, nói chưởng môn tông Thanh Dương bị người sát hại, chỉ cần có thể cung cấp tin tức, nhất định trọng thưởng. Mà kẻ sát hại chưởng môn kia… Bất kể là ai, truy sát đến cùng.”
“Vâng.”
…
Phượng Trường Duyệt lại không biết, một sát này, đã tạo ra phiền phức cho chính mình.
Có điều, cho dù biết, nàng cũng sẽ không thay đổi chủ ý. Người này, nàng nhất định sẽ giết.
“Tại sao nàng muốn giết hắn? Hình như lai lịch hắn không nhỏ đâu.”
Giọng nói trầm thấp thanh nhã của nam nhân vang lên, tựa như lông chim nhẹ
nhàng lướt qua trái tim, khiến người ta càng thêm mê muội.
Mặc dù nói “lai lịch không nhỏ”, nhưng mà ngữ điệu rời rạc của nam nhân kia rõ ràng không hề để trong lòng.
Phượng Trường Duyệt giương mắt nhìn hắn: “Hắn giết A Dạ.”
Giọng nói như nước suối lạnh lẽo, vương trên ngọc thạch.
Nam nhân sững sờ, đã thấy Phượng Trường Duyệt xoay người, đi đến chỗ thân thể nho nhỏ cách đó không xa.
Hắn bỗng nhiên nghẹn lời, dường như đôi môi mê người khẽ nhúc nhích, nhưng cũng không nói gì.
Khuôn mặt Phượng Trường Duyệt rất bình tĩnh, nhưng bước đi càng đi càng chậm, tựa hồ bóng lưng cũng không chịu nổi gánh nặng, có chút hơi cong.
A Dạ.
Đáy mắt nàng bỗng nhiên lành lạnh.
Là nàng không được, là nàng vô dụng, nàng là đồ bỏ đi.
Tại nàng mang theo hắn tới nơi này, mới khiến hắn gặp tai nạn, nàng rõ ràng đã hứa sẽ bảo vệ hắn nhưng lại đẩy hắn vào cái chết.
Từng bước nàng đi, cuối cùng cũng tới bên cạnh Hiên Viên Dạ, sau đó, nhẹ
nhàng ngồi xổm xuống, ôm hắn vào trong ngực. | Ngoz: Cái đó chỉ là cái
xác không thôi, hắn kế bên kia kìa, nam nhân cao lớn đó đó. >”
Mắt phượng nhỏ của nam nhân thần bí thu lại, nhìn tình cảnh này, đôi mắt
trong veo mang theo vài phần mê hoặc cùng mấy phần mơ hồ có ý nghĩa sâu
sắc.
Trong sơn động tràn đầy đá vụn cùng vết máu, tia sáng rất
yếu, nhưng mà hắn nhìn rõ ràng, trên mặt nàng ở trong bóng tối lóe lên
sự bi thương, tự trách, buồn phiền.
Áo bào đen khẽ nhúc nhích, đường nét có chút mơ hồ.
Bỗng nhiên hắn hít một hơi nhẹ, tựa như không tồn tại.
“Hắn không chết đâu.”
Phượng Trường Duyệt sững sờ, sau đó đột nhiên nhìn về phía hắn.
“Huynh có biện pháp sao?”
Đúng rồi, cảnh giới hắn cao như vậy, nói không chừng có thể có biện pháp.
Bỗng nhiên nàng đứng lên, ước mong chờ đợi nhìn hắn: “Nếu huynh có thể cứu
sống đệ ấy, Phượng Trường Duyệt ta, có thể làm ba chuyện vì huynh.”
Lời nói này nghe đến tai rất buồn cười, cảnh giới nàng yếu ớt, vô số kẻ
địch, nghe hứa hẹn như vậy đúng là chuyện đáng buồn cười.
Quả nhiên nam nhân phía xa cười khẽ, sau đó đôi mắt tựa như ngọc thạch màu đen nhìn nàng, từng bước một tới gần.
Phía sau hắn giống như nở rộ vô số mạn đà la màu đen, mê hoặc mà trí mạng.
Một cánh tay trắng nõn như ngọc chạm lên mặt Phượng Trường Duyệt.
Phượng Trường Duyệt cả kinh, nhưng không có chút biến sắc.
Cánh tay phía xa dọc theo cái cổ nhẵn nhụi của nàng, từ từ đặt lên mặt bên
trái của nàng, chạm lên cái bớt đầy dây tua xấu xí kia.
Trên mặt nàng bỗng nhiên man mát truyền đến cảm xúc mềm mại.
Thân thể nàng cứng đờ.
Nam nhân thần bí nhẹ nhàng hôn lên gò má của nàng, hôn lên trên bớt xấu xí
người khác tránh không kịp, hơi trăn trở, ôn nhu cực điểm.
“Ta bảo đảm, hắn sẽ không chết. Còn nữa, chờ ta.”
“Bắt đầu từ bây giờ, nàng là của ta. Hiểu không?”