Editor: Imelda Phạm.
Chỉ trong thoáng chốc, vẻ mặt Long Triều lại khôi phục vẻ cợt nhả. Hắn ngồi xuống, tựa đầu vào tường thành, tiện tay vớ lấy mấy cái màn thầu trong rổ bánh dành cho binh sĩ.
Bóng đêm ngày càng dày đặc, dưới chân thành lại không hề yên tĩnh. Người ngựa Tây Phiên kéo đến ngày càng đông. Bởi không có doanh trại để quân lính nghỉ tạm, một đại hán mặc giáp vàng đi tới đi lui, không ngừng phân công binh sĩ chiếm giữ những bãi đất cao, bày trí trận hình, có vẻ là muốn đánh hạ Bắc Nghiêm, rèn sắt khi còn nóng.
Tường thành nội thành không cao lắm, chỉ có hơn hai trượng, mấy năm nay cũng không được tu sửa đến nơi đến chốn, cho nên nhiều chỗ đã bong ra từng mảng gạch xanh. Phòng ngự bằng tường thành như vậy, độ khó thực sự rất lớn.
Không bao lâu sau, lá cờ phía dưới được kéo lên thật cao, người kéo cờ chỉ ngón tay lên phía đầu thành, cười ha ha.
Thái Sử Lan nhìn chằm chằm chữ viết kỳ lạ trên lá cờ, nói: “Phiên dịch.”
Long Triều vui vẻ gặm màn thầu, bị Tô Á đá một đá mới phản ứng lại, nhìn ngó một lúc, nói: “Một canh giờ nữa công phá Bắc Nghiêm, đám chó Nam Tề mau mau hiến thành.”
“Vô liêm sỉ!”
“Khoe khoang khoác lác!”
“Cho bọn chúng biết mặt đi!”
Binh sĩ Nam Tề bị chọc cho tức điên, nhao nhao cầm vũ khí xông lên đầu thành. Nhưng bọn họ vừa đi ra, binh lính Tây Phiên lập tức giương cung bắn tới. Âm thanh *phập, phập* liên tiếp vang lên, vũ tiễn bay khắp trời, vọt thẳng về phía đầu thành, trên đất, mũ giáp rớt xuống như mưa.
*Vèo*, một chiếc mâu xanh nhạt từ trong mưa tên lao ra, đầu nhọn sáng như tuyết lóe lên, bắn thẳng về phía Thái Sử Lan.
*Keng* một tiếng, đao mâu va vào nhau tóe ra tia lửa. Hỏa Hổ và Tô Á liếc nhìn nhau, đồng loạt gật đầu, thất kinh đối với sức mạnh của đối phương.
Thái Sử Lan bị ngăn khuất phía sau đao kiếm đan chéo, con mắt chưa từng chớp lấy một cái, nhìn thoáng qua mũi mâu, nói: “Lực cánh tay rất tốt.”, lập tức lên tiếng, “Nhị lưu.”
Hỏa Hổ nháy nháy mắt – mâu nặng hơn tiễn rất nhiều, mâu này lại được phi lên từ dưới thành, hắn và Tô Á cùng nhau xuất thủ mới có thể miễn cưỡng đỡ lại. Lực cánh tay kinh người như vậy, nàng lại có thể không biết xấu hổ, bình tĩnh nói ra hai chữ “nhị lưu”.
Hắn hiểu được dụng ý của Thái Sử Lan. Lực sát thương từ trận mưa tên vừa rồi của Tây Phiên quá mạnh mẽ, Thái Sử Lan cố ý nói vậy là bởi muốn yên ổn quân tâm. Nhưng sự thực bày ra trước mắt, không phải cứ giả vờ không để ý là có thể gạt bỏ, có lúc làm vậy sẽ đưa tới hậu quả ngược lại.
Quả nhiên, binh sĩ bốn phía sắc mặt chuyển thành khó coi – kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra một mâu này mạnh mẽ cỡ nào, Thái Sử Lan khoác lác quá rồi!
Chủ tướng kiêu ngạo như vậy, cũng không phải phúc của binh sĩ.
Thái Sử Lan không hề quay đầu, giống như không để tâm tới ánh mắt của mọi người, khom lưng nhặt mâu lên. Nàng bước lên phía trước, cầm trường mâu trong tay.
Ánh lửa chiếu sáng bóng hình nàng, binh lính Tây Phiên bên dưới đồng loạt ngẩng đầu lên.
Thái Sử Lan nắm chặt mũi mâu, tất cả mọi người nhìn nàng khó hiểu. Thái Sử Lan chậm rãi xòe bàn tay ra, giọng nói mỉa mai.
“Phế liệu thế này lại chính là lợi khí của Tây Phiên các ngươi? Đồ chơi loại này, vậy mà dám chạy tới làm loạn đại Tề bọn ta?”
Binh sĩ trên tường thành ngây ngốc nhìn mũi mâu, lúc đầu bọn họ còn không cảm thấy có gì không đúng, chỉ là hình như… hình như mũi mâu ngày một nhỏ lại?
Lập tức, có người kinh hô, “Mâu! Mũi mâu!”
Mọi người ngưng mắt nhìn lên, lúc này mới phát giác mũi mâu bén nhọn đã trở nên bằng phẳng tự khi nào.
Tay không có thể bẻ gãy trường mâu? Còn không phải là đồ chơi của con nít hay sao?
Thảo nào có thể phóng mâu lên thành, hóa ra đều là giả!
Ánh mắt Thái Sử lan tràn ngập châm chọc, nàng nhẹ buông tay, trường mâu rơi thẳng xuống dưới thành. Ngay tức khắc, một binh sĩ Tây Phiên phi ngựa tới, đón lấy trường mâu. Bên dưới rối loạn tưng bừng, một người thúc ngựa đi lên, cầm lấy trường mâu từ tay binh sĩ, quan sát thật kỹ một hồi, xem ra chính là người đã phóng mâu khi nãy.
Cờ đen của Tây Phiên tung bay trong gió đêm. Người nọ nhìn trường mâu, tựa hồ không sao hiểu nổi, lát sau lại cười ha ha mấy tiếng, ném trường mâu đi, ngẩng đầu liếc nhìn đầu thành.
Ánh mắt kia ẩn hiện dưới lá cờ, lại cách một khoảng xa như vậy, nhưng Thái Sử Lan tựa như vẫn cảm nhận được có một trận gió lớn đột ngột ập tới, sắc bén như đao.
Sát khí của người này quá lớn, xem ra chính là chủ soái Tây phiên!
Thái Sử Lan hờ hững liếc hắn, lui về phía sau. Tô Á và Hỏa Hổ cùng nhau tiến lên tiếp lấy nàng, tuy trên mặt đều không lộ vẻ gì, nhưng đáy mắt tràn ngập tán thưởng.
Tô Á nhìn quanh bốn phía, phát hiện binh lính khi nãy còn lo lắng nhặt mũ giáp, giờ sắc mặt đều đã khôi phục tự tin và bình tĩnh.
Tiễn của Tây Phiên từng khiến bọn họ sợ hãi, thế nhưng sau khi phát hiện mâu của bọn chíng “không chịu nổi một kích” như vậy, niềm hy vọng vào chiến thắng lại sôi sục trong máu mỗi người.
Tây Phiên cử những tiễn thủ ưu tú nhất ra tay, cố ý bắn vào mũ giáp, muốn một lần áp chế sĩ khí của Nam Tề.
Thái Sử Lan dùng khả năng hơn người của nàng, một động tác đã trọng chấn quân uy.
Vòng thứ nhất, Thái Sử Lan thắng.
Đáy mắt Triệu Thập Tam cũng lộ vẻ bội phục, tuy rằng hắn không hiểu tại sao Thái Sử Lan có thể làm mũi mâu biến mất, nhưng không tính đến những thứ khác, chỉ riêng sự kiên định, bình tĩnh vừa rồi nàng biểu hiện cũng đủ làm hắn ngẩn ngơ, tựa như nhìn thấy lão công gia năm ấy, hay Quốc công của năm năm về trước.
Sự bình tĩnh tuyệt vời trời sinh, ấy chính là phong độ của một đại tướng!
Triệu Thập Tam bắt đầu suy tư, liệu lần sau về phủ gặp lão công gia, hắn có nên nói tốt vài câu về Thái Sử Lan trước mặt ngài hay không?
Ngay sau đó, hắn thấy Thái Sử Lan thong dong bước qua trước mặt hắn, ở góc độ người khác không nhìn thấy, bàn tay len lén xoa xoa trên ống quần.
Ngón tay nàng run lên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Triệu Thập Tam bỗng xì một tiếng, nở nụ cười.
…
Vòng mưa tên đầu không có hiệu quả, Tây Phiên bắt đầu thế tiến công vòng thứ hai, dựa theo thói quen đánh nhau nhiều năm của dân biên cảnh, bắt đầu ngửa cổ khiêu chiến.
Thái Sử Lan ngồi uống trà trong phòng thú trên thành cùng Vương Thiên tổng. Vừa nghe địch khiêu chiến, ông ta liền nhìn sang nàng.
Người này rất thức thời. Chiến tranh vừa xảy ra, lập tức trao binh quyền vào tay Thái Sử Lan.
Đương nhiên, Thái Sử Lan hiểu rõ suy tính của ông ta – hiện tại thành bị bao vây, triều đình sẽ không biết bên trong xảy ra những chuyện gì. Nếu như chiến thắng, thành công bảo vệ thành, đó là công lao của lão; ngược lại, nếu như chiến bại, ông ta dễ dàng đẩy trách nhiệm về phía Thái Sử Lan, nói nàng dùng vũ lực bắt ép thành chủ, hắn chỉ có thể “tạm thời nhân nhượng, tính toán vì toàn cục.”
“Bây giờ nên làm sao?”
“Không cần để ý.”
“Nhưng bọn chúng đang mắng…”
“Mắng lại.”
“Chuyện này…dường như hơi không nhã nhặn.”
“Chiến tranh còn cần nhã nhặn?” Thái Sử Lan lãnh đạm liếc ông ta, “Không bằng lấy nước hoa xịt nhà xí.”
…
Vì vậy liền mắng.
Binh sĩ Nam Tề đứng ở đầu thành ân cần thăm hỏi bộ phận quan trọng nhất trên người đối phương, thậm chí còn lôi luôn cơ quan trọng yếu của nữ nhân phía quân địch. Tây Phiên đứng ở dưới người hiểu người không, cũng xông lên chửi loạn, còn có mấy biết được vài câu tiếng Hán, liền trực tiếp dùng Hán ngữ để chửi, có điều lật qua lật lại cũng chỉ là, “Bại hoại!”, “Vô sỉ!”,…
Long Triều dẫn theo huynh đệ của hắn chạy lên, đứng một góc nhìn hai bên mắng chửi tưng bừng, không nhịn được liền nhập cuộc. Hắn vô cùng vui vẻ dùng tiếng Tây phiên chính tông hò hét xuống dưới, huyên thuyên hồi lâu mới dừng lại nghỉ tạm. Thái Sử Lan quay sang hỏi một tên côn đồ, “Hắn vừa chửi cái gì vậy?”
“Hắn mắng nam nhân Tây Phiên mặc quần áo chính là thú đội lốt người, lột đồ ra thì kẻ nào kẻ nấy đều như lợn đen; nữ nhân Tây Phiên khắp người bốc mùi khai, mùi nước tiểu của chó so với kinh nguyệt của bọn họ còn thơm hơn.”
Hỏa Hổ cười vang, “Nói vậy, những mùi kia ngươi đều ngửi cả rồi?”
Long Triều còn đang vui mừng nằm sấp dưới đất nghe xong câu này liền quay đầu lại, âm hỏa chớp động trong mắt khiến Thái Sử Lan cũng phải giật mình. Nhưng ngay lập tức, hắn quay đầu, tỏ vẻ thất vọng, “Ngươi thì biết cái gì! Đây là kỹ xảo mắng người của gia gia!”
Thái Sử Lan híp mắt nhìn xuống – đánh thì nhất định vẫn phải đánh, nhưng tường thành này không đủ kiên cố, tuyệt đối không thể chống cự lại nhiều lần công kích. Bởi vậy, nàng nhất định phải tận lực kéo dài thời gian khai chiến, kéo dài tới khi viện quân kéo đến, hoặc ít nhất cũng phải để bọn họ có thời gian sửa nhanh tường thành.
“Ngươi biết chuyện gì có khả năng thu hút sự chú ý của Tây Phiên không?
Long Triều nháy mắt, “Vương hậu của đại Vương Tây Phiên mới hạ sinh hài tử!”
“Còn gì nữa không?”
“Đại vương Tây phiên mới nạp Vương phi phòng thứ ba mươi bảy.” Long Triều nhún vai, “Kỳ thực không có gì đặc biệt, năm nào hắn cũng nạp.”
“Còn không?”
“…Quan hệ giữa Vương Thái hậu và Vương hậu Tây Phiên không tốt.”
“Còn không?”
“…Nữ nhi của Tể tướng Tây Phiên gả cho Vương đệ…” Long Triều chớp chớp mắt, liều mạng suy nghĩ.
“Còn không?”
“Tể tướng Tây Phiên và đại tướng Da Luật Tĩnh Nam có thù cũ…”
“Tốt.” Thái Sử Lan gật đầu, “Trong vòng nửa khắc, ngươi đem những chuyện này xâu chuỗi thành một cố sự, nói cho những kẻ dưới thành nghe, cần có đầy đủ các yếu tố: Hoàng thất, cấm dục, ly kỳ, lo lắng, sợ hãi, thần bí, người kế vị không phải con đẻ, đồng thời khiến bọn chúng rối loạn.”
“…”
“Có ví dụ không…” Một lát sau, Long Triều dè dặn cất tiếng.
“Có. Trước đây, một trường học ở quốc gia nọ yêu cầu đệ tử viết bài, yêu cầu các yếu tố: Hoàng thất, tôn giáo, tình dục, bí ẩn. Có một người chỉ dùng một câu mười chữ.”
Long Triều suy tư, một đám người nhiều chuyện cũng rơi vào ngẫm nghĩ.
“Làm sao có thể? Nhiều yêu cầu như vậy!”
Thái Sử Lan mặt không đổi sắc, “Thần linh ơi! Vương Hoài mang thai! Là ai làm?”
“…”
“Thần linh ơi! Sau người lại phái một nữ nhân thế này tới hành hạ con?” Long Triều liều mạng vò tóc, quay người lại, nhào về phía đầu thành.
“Lũ ngu ngốc, các ngươi bị lừa cả rồi!” Hắn hét lên.
Binh lính Tây Phiên đang nhiệt tình mắng chửi đồng loạt ngẩng đầu.
Thái Sử Lan gật đầu – Được, có lo lắng!
“Đại soái của các ngươi hẳn là Da Luật Tĩnh Nam!? Hắn bị người khác bán đứng rồi! Tể tướng Hoa Thoát Bất Quả Nhi sớm đã đạt thành hiệp nghị với Nam Tề chúng ta, cái gọi là một đạo vây công Bắc Nghiêm, thực ra đều nằm trong tính toán của hai nước! Mục đích chính là để các ngươi một mình thâm nhập, toàn quân bị diệt!”
Binh sĩ Tây Phiên dưới thành ngây ngốc nghe, còn chưa kịp phản ứng lại.
Thái Sử Lan gật đầu – Được, có sợ hãi!
“Da Luật Tĩnh Nam thua, Hoa Thoát Bất Quả Nhi có thể nhân cơ hội đó kết tội hắn, sau đó để nữ tế mới của ông ta, tức Vương đệ – Nguyên Vương điện hạ tiếp chưởng binh quyền!”
Đám Tây Phiên bắt đầu rối loạn, có người mắng to, “Nói nhảm! Nói nhảm! Nguyên Vương điện hạ căn bản không tinh quân sự, sao có thể tiếp chưởng binh quyền!”
Thái Sử Lan lại gật đầu – Được, có hoàng thất!
“Vương đệ điện hạ không tinh quân sự, nhưng các ngươi nên nhớ, Vương hậu xuất thân thế gia quân sự nha!”
“Đồ bỏ đi nhà ngươi, chuyện này liên quan quái gì đến Vương hậu!”
“Vương hậu thông dâm với Vương đệ nha!” Long Triều ngạc nhiên cất cao giọng.
Phía dưới ồn ào, Thái Sử Lan thì gật đầu – Được, có ly kỳ!
“Bởi vì sau khi Đại Vương thú phi tử mới, rất lâu không tới chỗ Vương hậu, Vương hậu giận, bèn tìm Vương đệ khoái hoạt, các ngươi không biết sao?”
Binh lính Tây Phiên ngửa đầu trông lên đến nỗi suýt gãy cả cổ, nhất tề “a” lên một tiếng, thanh âm hùng tráng, kéo dài dằng dặc, bị lời này dọa sợ tới nỗi quên cả phản bác.
Đương nhiên, chiến tranh cũng đã quên luôn.
Thái Sử Lan gật đầu – Được, có cấm dục!
“Vương Thái hậu bởi biết chuyện này nên mới không hài lòng với Vương hậu. Bà ta không có chứng cứ, thế nhưng luôn hoài nghi thân phận hài tử mới của Đại Vương.”
Phía dưới ồn ào một trận, binh linh Tây Phiên hoàn toàn không theo kịp tốc độ tư duy của Long Triều, một nhóm người vẫn đang nghĩ xem sao lại liên quan đến Vương Thái hậu rồi? Một nhóm khác thì đang xòe tay đếm xem phi tử mới của Đại Vương là người thứ mấy.
Chỉ riêng Thái Sử Lan tiếp tục gật đầu – Được, người kế vị không phải con đẻ!
“Cho nên, hiện tại chính là thời điểm các thế lực tranh đấu kịch liệt nhất, vậy mà Da Luật Tĩnh Nam lại một mình tại ngoại, từ giờ có vấn đề gì xảy ra cũng sẽ là tại hắn. Trong triều cần có người thắng, người bại để hoàn thành việc thay đổi thế lực. Vậy nên, các ngươi…” Long Triều ló cổ ra ngoài, cười thâm hiểm, “Hô…hô…hô…”
Hắn cười to ba tiếng sau đó co rụt cổ lại, *bộp* một cái nằm sõng soài trên đất, trợn trắng mắt hấp hối, “Xong! Còn muốn nữa thì không đủ sức đâu!”
“Tốt, bịa truyện rất tài!” Thái Sử Lan nói, “Về sau trong quân thuyết khách không lo thiếu người rồi.”
“Cứu mạng nha…” Long Triều nhào người lên ôm lấy chân nàng, lại bị Thái Sử Lan thẳng chân đá bay ra ngoài. Nàng chăm chú nhìn xuống dưới thành – lui binh rồi!
Thực sự lui binh rồi!
Chuyện này ngay đến Thái Sử Lan cũng cảm thấy bất ngờ, chớp chớp mắt nhìn xuống phía dưới.
Binh lính Tây Phiên thu cờ lùi về phía sau, đi đứng rất chỉnh tề. Xưa nay, dáng dấp lui binh có khả năng tiết lộ tố chất binh sĩ và năng lực của Tướng quân. Bởi vậy, chủ tướng lần này, chỉ e…
“Không phải…không phải Long Triều nói bừa mà trúng bí mật hoàng thất Tây Phiên rồi đấy chứ?! Thực sự nói trúng rồi!…” Thẩm Mai Hoa đi lên, ngơ ngác nhìn xuống dưới thành.
Một vài người khác cũng có ý nghĩ như vậy, ai nấy đều dở khóc dở cười. Long Triều lập tức xoay người đứng lên, “Ta lập công! Có thể thả ta rồi đúng không?”
Thái Sử Lan trầm ngâm, lát sau mới lên tiếng, “Nếu quả thực bọn chúng lui binh vì bị ta nói trúng, vậy không hẳn là chuyện tốt.”
“Hả?”
“Chuyện này chứng tỏ Da Luật Tĩnh Nam có ở trong quân.” Thái Sử Lan trầm giọng, “Chỉ người trong cuộc mới có thể có phản ứng như vậy.”
Tất cả mọi người hít vào một ngụm khí lạnh, vạn vạn không nghĩ tới Da Luật Tĩnh Nam – Tướng lĩnh đứng đầu Tây phiên lại có thể mạo hiểm dẫn quân tiên phong đánh vào Bắc Nghiêm!
Lần này, xem ra Tây Phiên là tình thế bắt buộc.
“Nếu như thực sự là Da Luật Tĩnh Nam, vậy chắc chắn không lừa được hắn lâu.” Thẩm Mai Hoa nói, “Da Luật Tĩnh Nam ngồi ở vị trí cao, quan trường chìm nổi. Vừa rồi Long Triều nói ra một đống bí sự mặt ngoài của cung đình, đảm bảo không thể thực sự uy hiếp hắn, chỉ cần suy nghĩ kỹ càng một chút, hắn liền rõ những thứ này là vô căn cứ, đến lúc đó thế tấn công sẽ càng thêm hung mãnh.”
“Phải.” Thái Sử Lan gật đầu, “Hạ lệnh cho tất cả mọi người tham gia tu sửa thành, phân làm ba đội, mỗi hai canh giờ thay ca một lần. Nếu như nguyên liệu không đủ, cho phép tháo dỡ sân vườn của nhà giàu. Ai dám ngăn cản, lập tức thiêu sống!”
“Ta đi! Ta đi!” Hỏa Hổ lập tức vui sướng lĩnh mệnh, hắn thích nhất là gây sự với nhà giàu!
Rất nhanh, trong thành truyền gia một hồi tiếng kêu khóc om sòm. Các phú hộ mặc dù không cam tâm, nhưng chẳng ai dám kháng lại. Bởi trong thành hiện giờ rất nhiều bình dân, ai nấy đều ủng hộ Thái Sử Lan, cho nên nếu ai dám cãi lời nàng, kẻ đó chắc chắn bị dân chúng xé thành từng mảnh nhỏ.
Gỗ, đá không ngừng được đưa đến dưới chân thành, Thái Sử Lan sớm đã sai người tìm những thợ thủ công ưu tú nhất tới, để họ cùng nhau tìm cách tu bổ tường thành nhanh nhất có thể, cũng may việc thế này không thiếu nhân công.
Thái Sử Lan từ đầu tới cuối vẫn đứng yên trên đầu thành, một bước cũng không dịch chuyển, còn dành thời gian nghỉ ngơi chốc lát. Nàng hiểu, giống như chơi dương cầm, mười ngón tay phải phối hợp nhịp nhàng mới có thể tạo nên âm thanh du dương, một người chỉ huy tốt là phải biết dùng người, chứ không phải một mình đảm đương mọi việc từ lớn đến nhỏ.
Nàng lệnh cho Thẩm Mai Hoa bố trí lực lượng canh phòng trên thành; lệnh cho Hoa Tầm Hoan dẫn dắt đội binh tinh nhuệ nhất chia nhau tuần tra các cửa thành để tùy thời có thể tiếp viện; lệnh cho Hỏa Hổ, Sử Tiểu Thúy và những người khác phân bố ở các khu khác nhau, phụ trách việc trị an trong thành, đặc biệt để ý những phủ nha và con em nhà giàu không mấy tích cực; tất thảy trai tráng trẻ trung, khỏe mạnh mới nhập ngũ cũng được chia ra, xếp xen vào các tiểu đội hạ phủ binh để có thể học hỏi kinh nghiệm từ binh sĩ lâu năm, cũng là để bọn họ dễ dàng giám sát lẫn nhau.
Riêng đám người Triệu Thập Tam, vô luận bọn họ xin xỏ thế nào, Thái Sử Lan vẫn nhất quyết không dùng. Nàng tìm một căn nhà ở gần cửa thành, lệnh Triệu Thập Tam dẫn theo thủ hạ và Cảnh Thái Lam vào trong nghỉ ngơi. Trừ phi thành bị phá, còn không bọn họ không được ra ngoài dù là nửa bước.
Một đêm căng thẳng qua đi, tới tờ mờ sáng, tình hình lại trở nên rối loạn.
Thái Sử Lan còn đang chợt mắt chợt trở mình một cái rồi bật dậy. Chờ tới khi nàng nhào tới bên thành, trận công thành thứ nhất đã bắt đầu.
Đối phương đã đổi sách lược, không hề khiêu chiến mà trực tiếp công thành, thế tiến công hung mãnh, dữ tợn. Tuy là phía Tây Phiên ít người, hơn nữa trang bị thô sơ, nhưng bọn chúng lại cậy mạnh cùng lớn mật, cử ra hai đội hán tử vạm vỡ nhất, bất chấp mưa tên, hợp lực ôm khối gỗ lớn đâm vào những chỗ yếu nhất của tường thành, điều này đã chứng tỏ một điều – trong thành có nội gián.
Cũng may Thái Sử Lan hành động kịp thời, trước đó đã hạ lệnh tu bổ tường thành. Lúc này, gỗ, đá không ngừng được đưa ra, đám người Dương Thành và Sử Tiểu Thúy mồ hôi nhễ nhại, luôn miệng thúc giục, “Nhanh! Nhanh! Nhanh!”. Tường thành không ngừng bị chấn động tạo thành khe hở, lại không ngừng được lấp đi. Rung động mãnh liệt như vậy, khiến cho hai chân đứng trên tường thành của Thái Sử Lan cũng trở nên tê dại.
Đá lăn, dầu hỏa, ngói vỡ,… hết thảy những thứ có thể tạo nên thương tổn cho con người đều được ném xuống, kéo theo đó là tiếng kêu thảm thiết của đám lính Tây Phiên.
Trong thành, quân lính vốn ít ỏi, không đủ phân phối đến năm cửa thành, vậy nên tốp binh sĩ vừa được chiêu mộ phải trực tiếp lên đầu thành. Thái Sử Lan chắp tay, trông coi đám tân binh non trẻ cằm còn lấm tấm râu đen đang lấy đao lên thành. Vũ khí thiếu thốn, một sĩ binh được phân cho chiếc chài cán bột, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm thanh gỗ tròn trịa trong tay. Một thứ đồ nhẹ tênh, lại giống như ngọn núi ngàn cân đập lên người hắn, khiến cho chút bình tĩnh cuối cùng cũng vỡ tan. Cậu ta hét lớn một tiếng, vứt chài cán bột xuống, ngồi xổm trên nền đất.
“Không! Không! Ta chưa muốn chết! Ta không biết đánh nhau! Cũng không biết giết người! Chài cán bột cũng không giết được người, ta không muốn!”
Một tiếng hô này đánh động những người còn lại, ai nấy run rẩy quay đầu. Tân binh chưa được huấn luyện vốn hoảng sợ bất an, làm sao chống chịu nổi tình hình trước mặt, một số người lập tức lảo đảo lui ra sau. Binh lính lẫn đám người Thẩm Mai Hoa liên tục gào thét trên thành, nhưng cũng không cách nào ngưng được tư thế tháo chạy của bọn họ.
Bắc Nghiêm mặc dù là vùng đất quân sự trọng yếu phía Bắc, nhưng bách tính vốn không mạnh khỏe, hiếu chiến như người miền Bắc, bởi nơi đây trước kia là đất hoang, sau được triều đình cải tạo khai khẩn, dời người dân từ Nam lên, bọn họ dần sinh sôi nảy nở, tạo thành tộc người. Từ trước tới nay, phía ngoài Bắc Nghiêm Nam có một trong ba quân Thiên Kỷ, Bắc có Thượng phủ binh, hai đại quân doanh trên chặn được hầu hết chiến tranh xâm lược, thế cho nên nơi này tuy được xưng là trọng thành quân sự một phương, nhưng dân chúng chưa bao giờ tận mắt chứng kiến chiến tranh chân chính.
Mắt thấy tình hình rối loạn trên thành sẽ không thể ngừng được, vầng trán ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi. Mà lúc này, quân lính Tây Phiên phía ngoài dường như cũng đã cảm nhận được hành động kỳ quái của người trong thành, thế tiến công ngày càng hung hãn, lính tráng đứng trên thành đã bắt đầu không trụ được nữa.
Thái Sử Lan vẫn đứng yên, mặt không đổi sắc.
Trong ánh lửa bập bùng trên đầu thành, bóng lưng nàng thẳng tắp hiên ngang, tựa như cây to đón gió, sẵn sàng đè ép cả thiên hạ.
Nàng bỗng nhiên lên tiếng, “Dẫn một nhóm phụ nữ, người già và trẻ nhỏ đến trước cửa thành.”
Tô Á giật mình, Thẩm Mai Hoa lại không chút do dự lĩnh mệnh. Với tình hình căng thẳng hiện tại, dân chúng chưa ai dám chợp mắt, vậy nên rất nhanh, một nhóm người đã được đưa đến, ai nấy đều hướng ánh mắt khiếp sợ lên đầu thành.
“Nhìn về phía sau!” Thái Sử Lan nói với đám tân binh đang hoang mang trên tường thành, “Người thân của các ngươi đều ở đó.”
Đám lính cả kinh, kéo dài cổ nhìn sang, thế nhưng tường thành cao hơn hai trượng, phía dưới lại không có lửa đèn, bóng người lay động trong bóng đêm, nào có thể phân biệt ai với ai?
“Phụ mẫu của ngươi, thê tử, hài tử đều ở nơi đó, chỉ cách các ngươi có vài bước chân, ở ngay sau cửa thành.” Thái Sử Lan thản nhiên nói, “Một khi thành bị phá, người bị giết đầu tiên là họ.”
Đám lính ngơ ngác nhìn nàng, trong chốc lát không thể hiểu hết những lời này. Nhưng mà khi họ nhìn vào đôi con ngươi lạnh nhạt bình thản của Thái Sử Lan, người nào người nấy đều không kiềm được run lên, trong lòng cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác hoảng sợ.
“Ở chiến trường, những người phải chịu thống khổ nhất ở bên chiến bại luôn luôn là nữ nhân, hài tử, lão nhân.” Thái Sử Lan nói tiếp, “Nếu như các ngươi không dám chiến đấu, vậy ta kết thúc sinh mệnh của bọn họ trước, tránh để họ chịu khổ trong tay quân địch.”
Đám lính đồng loạt rùng mình.
“Chài cán bột cũng có thể đánh vỡ đầu địch, nếu như các ngươi không dám, vậy ta dùng nó đánh chết người thân của các ngươi.” Thái Sử Lan giơ tay lên, “Ta đếm đến ba, sau ba tiếng này, ta sẽ không do dự, một…”
“Giết!!!” Binh sĩ khi nãy ném chài cán bột xuống bỗng đứng bật dậy, xoay người nhào tới đầu thành. Động tác quá nhanh nên hắn đập đầu vào gạch, cái trán trong nháy mắt đã u lên một cục, hắn lại hồn nhiên không thèm để ý, quơ chài nện mạnh lên đỉnh đầu một tên binh lính Tây Phiên vừa mới bò lên tường thành.
*Bốp* một tiếng, máu bắn tung tóe, từng đóa hoa đỏ tươi dính lên mặt hắn. Thiếu niên chẳng thèm để ý, la lớn, “Bây giờ có thể giết người rồi!”
“Giết!” Đám tân binh ngây ngô ban nãy gào thét trong biển máu tươi, điên cuồng lao về phía trước.
“Cứ mỗi một trăm tên địch bị giết, ta liền lệnh cho mười người đứng trước cổng thành lui vào trong.” Trong tiếng la hét ngập trời, giọng nói bình thản của Thái Sử Lan truyền đến.
Tiếng kêu gào vì vậy mà ngày một dữ dội, phá đao kiếm gãy, cuốc thuổng gậy gộc quơ tới quơ lui, máu tươi văng ra bốn phía. Mảnh đao gãy, kiếm không quá dài, thậm chí cả mũi tên rơi vãi trên đất, cầm lên cũng có thể cắm vào yết hầu kẻ địch!
Thái Sử Lan đứng lặng một chỗ, Tô Á theo sát bên nàng, bỗng nhiên cúi đầu hỏi, “Nếu như bọn họ không đánh, ngươi…sẽ không giết thật đấy chứ?”
Thái Sử Lan im lặng một lúc lâu, sau đó sải bước rời đi.
Nàng không trả lời.
Tô Á mím môi, ôm lấy cánh tay.
Long Triều trước sau vẫn trốn sau bờ tường nhô cao bỗng nhiên cất giọng nói, “Ngươi sợ à?”
Tô Á không nói lời nào, trừng mắt liếc hắn.
“Thật không hiểu ngươi sợ cái gì.” Long Triều giễu cợt, “Ngươi nên cảm thấy may mắn mới phải.”
Hắn nheo mắt, đáy con ngươi lộ ra thần tình kỳ dị mà xa xôi.
“Nữ nhân như vậy, tương lai…ngươi sẽ vì nàng mà đạt được vinh quang vô hạn.”
…
Thái Sử Lan rời đi là bởi nàng nhìn thấy Trương Thu.
Ngay từ khi khai chiến, nàng đã giao Trương Thu cho một thủ hạ của Triệu Thập Tam trông chừng nghiêm mật, không cho phép hắn có cơ hội làm bậy. Vậy mà lúc này, nàng lại thấy hộ vệ kia dùng tay ra hiệu với nàng.
Nàng đi tới, hộ vệ kia liền nói, “Thái Sử cô nương, Trương đại nhân nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc với cô nương.”
Mới nửa ngày trôi qua, trông Trương Thu đã già đi rất nhiều, khuôn mặt luôn luôn được bảo dưỡng tới bóng loáng giống như đột nhiên xuất hiện nếp nhăn. Hắn cất giọng nói với Thái Sử Lan, “Thái Sử cô nương, ta đột nhiên nghĩ tới một việc có thể giúp thủ thành.”
“Việc gì?”
“Cô nương có thấy vọng lâu ở đầu thành không?” Trương Thu đang nói tới lầu quan sát hai bên tường thành.
“Nói điểm chính.”
“Trước kia, trong hai lầu quan sát có một cỗ sàng nỏ, là do ba năm trước đại doanh Thượng phủ binh thay vũ khí nên đưa tới cho chúng ta sử dụng. Bởi vì Bắc Nghiêm nhiều năm không có chiến sự, cho nên mọi người đều quên…”
Nghe đến đây, hai mắt Thái Sử Lan sáng lên. Sàng nỏ là vũ khí tầm xa với lực sát thương vô cùng lớn, tuy là thứ này thích hợp với công thành hơn là thủ thành, nhưng một khi quân địch leo lên thành, bọn họ có thể dùng nó để bắn chết người với số lượng lớn.
Có thứ này trong tay, bọn họ có thể chống đỡ thêm ít nhất một ngày.
Thái Sử Lan đột nhiên nhớ tới nỏ Thần công từng thấy ở Thai gia khi trước, nếu như vật mà Trương Thu nói tới chính là cái đó, vậy đây là phúc của Bắc Nghiêm!
Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, nếu là đại doanh Thượng phủ binh đổi vũ khí, hẳn là không phải nỏ Thần công, bởi nỏ Thần công là vũ khí bí mật, tiên tiến nhất của Nam Tề, đến nay vẫn chưa hoàn toàn nghiên cứu chế tạo thành công.
“Vài năm không dùng tới, có lẽ nên tìm người tới sửa..” Trương Thu nói.
Thái Sử Lan từ chối cho ý kiến. Nàng liếc mắt nhìn hai bên lầu quan sát, gọi Tô Á, nói: “Ngươi dẫn người tới lầu quan sát bên trái, ta đi bên phải, xem sàng nỏ còn có thể sử dụng hay không.”
Cùng lúc, nàng lệnh cho Vương tổng binh tìm mấy lão binh chuyên lo liệu khí giới trong quân đến. Thế nhưng bọn họ đi đi lại lại một vòng lại không thấy một ai, nghe nói là vừa mới chết trận. Trương Thu thấy vậy liền nói, “Trước đây ta từng xem qua bản vẽ, nếu như sàng nỏ thật sự bị hỏng hóc, ta có thể giúp…” vừa nói vừa giơ hai tay đang bị trói chặt, “cô nương yên tâm.”
Thái Sử Lan quay đầu nhìn hắn.
Trong ánh lửa đỏ hồng, ánh mắt nàng sâu không thấy đáy, giống như bóng đêm dày đặc.
Dưới ánh mắt đó, Trương Thu lặng lẽ cúi đầu, không dám nhìn nàng, lắp bắp nói, “Ta…ta tốt xấu gì cũng là quan phụ mẫu nơi này…Phụ lão cả thành…đều là con dân của ta…”
Thái Sử Lan nhìn hắn chăm chú, sau đó quay đầu, leo lên thang nhỏ dẫn tới lầu quan sát.
Sau lưng nàng, Trương Thu âm thầm lau mồ hôi trên trán.
Nữ nhân này…ánh mắt nàng ta như một mũi tên bén nhọn xé gió lao đến, ghim chặt vào trái tim hắn.
Hắn đường đường là một người từng trải trong chốn quan trường đầy mưu mô, vậy mà khi đối diện ánh mắt nàng, lại không kìm được mà cúi đầu tỏ vẻ thấp kém.
Lầu quan sát đặt ở vị trí cao để tiện bắn tên, bốn phía không lắp cửa sổ, chỉ có một lỗ hổng rất lớn.
Gian phòng cực kỳ hep, chỉ có thể chứa được vài người, ở giữa là hai bộ sàng nỏ được cố định trên sàn nhà. Bởi để không đã lâu, cho nên chỗ nào chỗ nấy đều phủ đầy bủi, mạng nhện chăng khắp nơi, dây thừng, da trâu được cuộn lại, chất thành đồng đặt trong góc phòng.
Thái Sử Lan đương nhiên không hiểu biết rõ ràng về những khí giới cổ này, thế nhưng nét mặt từ đầu chí cuối đều rất thong dong. Nàng chắp tay sau lưng, cúi đầu, cẩn thận quan sát, nhìn qua rất giống người trong nghề.
Trương Thu nhìn bộ dạng của nàng, cho là nàng thật sự am hiểu về khí giới. Thực tế đã cho thấy, bản lĩnh lớn nhất của Thái Sử Lan chính là – nàng rõ ràng không phải vạn năng, nhưng lại có thế khiến tất cả mọi người đều cho rằng nàng là vạn năng. Giống như trong trận chiến này, ai cũng cho rằng nàng xuất thân bất phàm, rành việc quân, nếu không, sao có thể bình tĩnh, quyết đoán đến vậy. Nếu như bọn họ biết được người chỉ huy trận chiến này chẳng qua chỉ là một kẻ điên to gan lớn mật, một tay mơ chưa từng tham gia chiến sự, thật không biết mọi chuyện sẽ ra sao.
Trương Thu bước tới gần, nhìn dáng dấp lành nghề của Thái Sử Lan, tâm không khỏi lạnh đi một nửa. Hắn không dám giả vờ giả vịt gì nữa, vươn tay chỉ vào cơ nha của sàng nỏ, nói: “Cô nương hẳn đã nhìn ra, cơ nha này có chỗ hở. Sàng nỏ này của chúng ta không cần dùng tay bắn mà chỉ cần lấy búa nện vào cơ nha. Vậy nên một khi cơ nha có khe hở, một búa đập xuống, tiễn không phóng ra là chuyện nhỏ, nguy hiểm hơn chính là người mình còn có thể bị đả thương.”
Thái Sử Lam “Ừm.” một tiếng, nói: “Để ta xem một chút.”
Nàng đặt tay lên kẽ hở trên cơ nha, bỗng nhiên nói, “Trục phía sau hình như có vấn đề.”
Trương Thu “Hử” một tiếng, bước ra phía sau quan sát, nhưng không phát hiện có gì lạ thường. Hắn ngạc nhiên ngẩng đầu, đang định hỏi gì đó, lại thấy Thái Sử Lan đã buông tay ra, nói: “Trương đại nhân, hình như đại nhân nhìn lầm rồi, ta thấy sàng nỏ vẫn dùng được.”
Trương Thu nhìn xuống, chỉ thấy cơ nha vẫn nguyên vẹn không một kẽ hở. Hắn giật mình, hồi lâu mới nói, “…Có thể do bụi quá dày nên ta mới nhìn lầm.”
“Có lẽ vậy.” Thái Sử Lan từ chối cho ý kiến, nói, “Nếu vẫn dùng được, vậy ta sẽ bảo Vương Tổng binh tìm vài binh sĩ khỏe mạnh, biết dùng sàng nỏ tới.”
Nàng đang định quay người đi xuống, chợt nghe tiếng ồn ào từ quân Tây Phiên phía dưới truyền lên. Thái Sử Lan đi tới chỗ lổ hổng, hé mắt nhìn xuống. Nơi đây đủ cao để quan sát toàn bộ ngoại thành, nàng có thể thấy được toán quân Tây Phiên phía xa đang đại loạn, sóng người như nước cuốn vọt tới cùng một hướng. Mà ở nơi kia, một bóng người tựa như hắc long phân gió vạch nước, trong chốc lát đã phá vỡ trận hình của binh sĩ Tây Phiên, tiến quân thần tốc.
Thái Sử Lan không khỏi vui vẻ – là viện quân đã đến?
Nhưng khi nàng nhìn kỹ lại, tuy quân Tây Phiên không ngừng bị tách ra, trận hình liên tiếp bị phá vỡ, nhưng ở giữa đám binh lính kia, lại thật sự giống như chỉ có một người xông tới.
Một người…
Thái Sử Lan đột nhiên rùng mình.
Ngay lúc này, phía sau nàng, Trương Thu đột nhiên lên tiếng, “Thái Sử cô nương, Tô cô nương ở phía đối diện đang vẫy tay, là gọi cô nương sao?”
Thái Sử Lan mơ mơ màng màng quay đầu nhìn về phía đối diện.
Lập tức, trong lòng nàng vang lên báo động – tiếng nói của Trương Thu quá gần, giống như ngay sát sau gáy!
Ba từ “không thích hợp” vừa hiện lên trong đầu, bả vai bỗng bị người ta đụng phải!
…
“Bốp” một tiếng, bóng người Thái Sửu Lan đột nhiên biến mất bên dưới bình đài.
Trương Thu cười to, nhào tới chỗ lỗ hổng, gào lớn: “Ta là Trương Thu – Phủ doãn thành Bắc Nghiêm! Ta đã giết phản tắc soán quyền thủ lĩnh Thái Sử Lan, hiện tại ta nguyện mở thành đầu hàng, cũng khai hết mật đạo trong thành Bắc Nghiêm, chỉ mong Chủ soái Tây Phiên đảm bảo sự an toàn của ta.”
Nói xong, hắn xoay người ngồi xổm xuống, lấy một cây đao từ trong khe gạch, bắt đầu mài. Sau đó, hắn cắt lấy một đoạn dây thừng làm từ da trâu, thắt một đầu vào đế sàng nỏ.
Lúc này, đám thủ hạ còn chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy Tô Á từ lầu quan sát phía đối diện phẫn nỗ thét lớn một tiếng, bật nhảy xuống, vọt về bên này. Dưới chân thành, Chủ soái Tây Phiên ngửa đầu cười vang, giọng nói truyền đến vô cùng rõ ràng, “Trương đại nhân có đúng không? Giết hay lắm! Cứ việc nhảy xuống, chúng ta sẽ đỡ! Các huynh đệ, mau chế trụ quân coi giữ ở đầu thành.”
Trương Thu đắc ý nhếch miệng cười, cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết khiến hắn vô cùng sung sướng. Hắn nắm chắc một đầu dây thừng, sau đó ngửa người ra sau, đạp chân lên tường thành, liếc mắt nhìn sang đám người Tô Á đang điên cuồng chạy đến.
Hắn nhe răng cười.
Quá xa, thực sự quá xa.
Chờ tới khi bọn họ đến được đây, hắn chắc chắn đã an nhàn ở dưới chân thành rồi.
“Tạm biệt.” Hắn cười to, hét lên, “Ngươi chết ta sống, vĩnh viễn không gặp lại!”
Hắn dùng sức đạp chân lên tường, thân thể lơ lửng giữa không trung, rơi thẳng xuống dưới chân thành.
Lầu quan sát ở hai bên đầu thành, có tường thành ngăn cách, là góc chết mà không mũi tên nào của quân phòng thủ có thể chạm tới. Chỉ cần người bên dưới không bắn tên, hắn nhất định có thể chạy thoát.
Tiếng gió thổi vù vù bên tai, tường thành xám xanh lay động trước mắt. Khóe môi Trương Thu nhếch lên, trong lòng âm thầm tính toán lời cần nói với chủ soái Tây Phiên.
Mà phía sau lưng hắn, giọng nói của binh lính Tây Phiên đã ngày càng gần – Hắn sắp an toàn!
Trương Thu ngửa mặt nhìn trời, tay nắm chặt dây thừng. Giờ khắc này, hắn chợt hiểu, thì ra tự do đáng quý như vậy!
Khuôn mặt hắn ngửa lên thật cao, đối diện chính là lầu quan sát.
Ngay sau đó, hắn bỗng thấy một gương mặt lộ ra từ lỗ hổng trên lầu.
Máu trong người Trương Thu đồng loạt đông lại.
Gương mặt đó…
Gương mặt đó bình tĩnh lạ thường, ánh mặt mỉa mai nhìn thẳng vào hắn. Người kia không cười, cũng không hề tức giận, giống như không hề có biểu cảm, giống như đang nhìn một cọng cỏ dại ven đường.
Lông tơ toàn thân hắn đồng loạt dựng đứng, chỉ có cảm giác trước mắt hắn chính là tử thần.
Thái Sử Lan!
Người đang nhìn xuống từ lầu quan sát lại chính là kẻ đã bị hắn đẩy xuống – Thái Sử Lan!
Giờ khắc này, Trương Thu hoàn toàn hồn phi phách tán.
Hắn biết, tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra…
“Đừng…” Trương Thu tê tâm liệt phế thét lên, liều mạng bám lấy dây thừng, cố gắng trượt nhanh xuống dưới.
Đáng tiếc, mọi thứ đã quá muộn!
Phía bên trên, Thái Sử Lan bỗng vươn tay ra, trong tay là một thanh đao ngắn. Nàng không chút do dự chém xuống một nhát.
Tia sáng lóe lên trong đêm, “Giết!”
Dây thừng đứt lìa.
“Rầm.”
Thân thể Trương Thu như một hòn đá đập mạnh xuống đất, kéo theo đó là máu thịt tung tóe khắp nơi.
Hắn chưa chết hẳn, cả người vẫn co quắp trong vũng máu, đôi mắt nhìn chòng chọc lên trên, tựa như đến lúc chết vẫn không dám tin Thái Sử Lan dám ra tay giết hắn.
Trên thành dưới thành yên ắng không một tiếng động.
Ai nấy đều trợn mắt nhìn cảnh sinh mạng của viên quan có cấp bậc cao nhất Bắc Nghiêm dần đứt lìa, hệt như đoạn dây thừng dưới tay Thái Sử Lan.
Người người chấn động, chỉ có Thái Sử Lan mặt không đổi sắc.
Trong lòng nàng vốn không tồn tại những thứ tên gọi đẳng cấp, giai cấp, quyền quý lẫn hậu quả. Vậy nên, nàng đương nhiên không chút do dự giết chết Trương Thu. Đối với nàng, chuyện này chẳng khác nào chém chết một con rắn độc.
Nàng thu đao, xoay người cất bước. Vừa rồi nàng vốn đứng ở biên bình đài trên lầu quan sát, Trương Thu lại bị trói, không tiện di chuyển. Đụng ngã? Chẳng qua chỉ là nàng nhảy từ bình đài xuống dưới, bắt lấy thang cuốn bằng sắt chắn ngang mà thôi.
Nàng sao có thể một mình lên lầu quan sát cùng với Trương Thu!?
Nhưng mà, Thái Sử Lan vẫn cảm thấy hơi thất vọng. Nàng muốn xem Trương Thu rốt cuộc muốn giở trò gì, còn muốn moi móc bí mật từ hắn, ai ngờ thủ đoạn hắn ta thực sự kém cỏi như vậy. Có điều, mật đạo khi nãy Trương Thu nói đến, liệu có thực sự tồn tại?
Thái Sử Lan còn đang suy nghĩ, bỗng nhiên nghe tiếng Tô Á kinh hô, “Cẩn thận!”
Lập tức, một âm thành kỳ dị ập đến, giống như tiếng một vật nặng bị kéo lê!
Thái Sử Lan thậm chí có thể ngửi được mùi gỉ sắt nhàn nhạt vương trên chóp mũi!
Trong tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, nàng gắng gượng bẻ cong thân thể – lúc này quay đầu lại, e là không kịp nữa rồi!
Nàng tóm lấy đoạn dây thừng đã bị chém đứt, tung người nhảy khỏi bình đài.
Đoạn dây kia rất ngắn, thân thể nàng lơ lửng trên không. Thái Sử Lan vốn cho rằng có thể ngừng lại rất nhanh, ai ngờ sợi dây lại chuyển động, từ từ trượt xuống dưới. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu – sợi dây này buộc ở đế sàng nỏ, lẽ nào do bệ bị lỏng cho nên sàng nỏ bị trượt đi?
Cả người nàng tiếp tục đi xuống, nếu còn không ngừng lại, Thái Sử Lan chắc chắn sẽ trở thành bia ngắm của binh lính Tây Phiên. Nàng lập tức rút đao ra, cắm mạnh vào khe tường, khó khăn lắm mới có thể ép cơ thể dừng lại.
Trên đỉnh đầu, một tiếng nổ vang truyền tới, bụi đất cùng gạch đá lăn xuống. Thái Sử Lan liên tục nghiêng người tránh né, nhưng vẫn bị một tảng gạch dài nửa thước đập trúng bả vai. Nàng “Hừ” một tiếng, cánh tay đã mềm nhũn, nhưng thân người vẫn gồng lên, bám chắc lấy tường thành.
Cũng may gạch đá chỉ rơi xuống một lúc rồi dừng lại. Thái Sử Lan cảm giác được trên đầu có một bóng đen. Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy nửa tòa sàng nỏ đã lộ ra bên ngoài lầu quan sát, kẹt lại trước lỗ hổng, thân nỏ nặng nề ép vỡ cây cột bên cạnh, thế nên gạch đá mới rơi xuống.
Nếu như vừa rồi Thái Sử Lan không dứt khoát rời vị trí kia, e rằng nàng đã bị sàng nỏ đẩy xuống khỏi lầu.
Đáng ra đế sàng nỏ phải được cố định, thế nhưng có lẽ do bốn phía lầu rộng mở, chất lượng khóa sắt vốn không tốt, lại đón gió đón mưa, không tránh khỏi bị hoen gỉ, lại thêm vừa rồi Trương Thu dùng dây thừng xuống thành tìm đường sống, cho nên cái khóa rốt cuộc bị kéo gãy.
May mà lỗ hổng kia nhỏ hơn sảng nỏ, nếu không Thái Sử Lan đã bị đè nát rồi.
Nhưng nói thế nào đi chăng nữa, tình cảnh lúc này cũng vẫn rất nguy hiểm – sàng nỏ lơ lửng trên đỉnh đầu, hai tòa nỏ lúc nào cũng có thể rơi xuống. Một khi điều đó xảy ra, Thái Sử Lan ở phía dưới chắc chắn chết không toàn thây.
“Bắn ả! Mau bắn Ả!” Phía dưới bỗng truyền đến một tiếng hét lớn, Chủ soái Tây Phiên đã ý thức được chuyện gì xảy ra, liên tục quát mắng.
Bên kia, Tô Á cùng đám hộ vệ cũng liều mạng chạy đến. Thế nhưng, lầu quan sát đã bị hủy, thang sắt bị đập hỏng, Thái Sử Lan lại ở phía bên ngoài. Nếu muốn cứu nàng, Tô Á phải nghĩ cách vòng qua hai mặt tường mới có thể chạy tới. Thêm vào đó, tường thành loang lổ rêu xanh ẩm ướt, gần như không có cách nào trèo lên. Tô Á liên tục hô hoán người đem dây thừng cùng đao tới, sau đó ghim đao vào khe đá, cẩn thận tới gần Thái Sử Lan.
Phía dưới, tên bắn như mưa, hết thảy binh lính Tây Phiên đều chuyển mục tiêu sang Thái Sử Lan, bọn chúng dường như biết được nữ tử này vô cùng quan trọng với Bắc Nghiêm, giết được nàng đồng nghĩa với giết được một nửa Bắc Nghiêm. Chỉ là lầu quan sát quá cao, tầm bắn không tới, chỉ có vài ba mũi tên chạm được vào tường thành dưới chân Thái Sử Lan.
Lúc này, ai nấy đều căng thẳng quan sát từng động tác của Thái Sử Lan, chẳng có người nào chú ý tới sự rối loạn trong trận hình của quân đội Tây Phiên. Bóng đen lúc trước lướt nhanh trong quân đã phá thiên quân vạn mã tiến vào, nương theo địa hình quen thuộc mà rẽ đông rẽ tây vọt tới trước trận.
Một toán quân Tây Phiên nhào tới chặn lại, nhưng bóng đen kia đi đến đâu, nơi đó người ngã ngựa đổ, thân người như hoa tuyết tứ tán, không ai có thể tới gần người nọ trong phạm vi ba thước.
Dưới đại kỳ, chủ soái Tây Phiên cau mày nhìn cảnh tượng rối loạn phía sau, cả giận nói, “Tên vô liêm sỉ kia ở đâu ra? Các ngươi ngu hết cả rồi sao? Một tên như vậy cũng không ngăn được! Đáp Bố, đi chặn hắn lại cho ta! Không chặn được thì khỏi cần quay lại!”
Một tên tướng lĩnh lên tiếng đáp lại, chủ soái Tây Phiên quay đầu, nhìn chằm chằm Thái Sử Lan, ánh mắt lạnh lẽo, “Đều tránh ra, để ta!”
Binh lính Tây Phiên lui xuống như thủy triều rút. Từ trong đám đông, một bóng đen vọt tới như gió. Người nọ ngồi trên lưng ngựa, tóc buộc cao, giáp sắt sáng loáng, bên hông là một thanh kiếm với tay cầm hình đồng rồng bằng vàng. Hắn ngửa đầu, ánh mắt như chim ưng bắn thẳng lên người Thái Sử Lan.
Thái Sử Lan bị thương một bên vai, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ để không bị rơi xuống. Binh sĩ thấy vậy, lòng nóng như lửa đột, lớn tiếng hét, “Thái Sử cô nương, nhanh! Nhanh!”
Quân lính Tây Phiên dưới thành không tiến công nữa, binh lính Nam Tề phía trên cũng quên việc phòng ngự, tất cả ánh mắt đều dừng trên bóng người lơ lửng giữa tường thành. một binh sĩ hô to, “Thái Sử cô nương cố lên!”
“Thái Sử cô nương cố lên!”
“Thái Sử cô nương cố lên!”