Phượng Khuynh Thiên Lan

Quyển 1 - Chương 70: Áp trại tướng công




Editor: Imelda Phạm.

Trương Thu tuyệt vọng nhìn Thái Sử Lan. Thế nhưng, lúc này nàng đã quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của đám phủ binh lẫn liêu thuộc Bắc Nghiêm, quát khẽ, “Tránh ra!”

“Rầm” một tiếng, cỗ kiệu rơi xuống, vài tên kiệu phu nãy giờ vẫn run rẩy rốt cuộc bỏ kiệu chạy lấy người. Cỗ kiệu va vào tường thanh, sau đó ngã lật trên mặt đất.

“Đi ra!”

Thái Sử Lan vẫn duy trì tư thế siết chặt cổ Trương Thu, từng bước đẩy hắn về phía cửa nội thành. Sắc mặt đám liêu thuộc cùng phủ binh đều đã trắng bệch, đành phải chậm chạp theo bước chân nàng.

Dân chúng hoan hô ầm ĩ, tiếng reo hò vang lên không ngớt.

Bọn họ như thủy triều tràn lên, theo sát Thái Sử Lan đi về phía cửa thành. Binh lính giáp trụ đầy đủ, nhận lệnh không cho bất cứ kẻ nào vào thành, lúc này mất đi người chủ sự, cũng mất đi chủ kiến, chỉ có thể mờ mịt lui ra sau, cánh tay cầm thương dần trở nên mềm nhũn.

Cảnh Thái Lam ngồi trên vai Triệu Thập Tam duy trì tư thế gặm lê, ngây ngốc trông coi dòng người vọt tới từ bốn phương tám hướng, đến nỗi một miếng lê rớt xuống lúc nào cũng không hay.

Một lát sau, nó vỗ vỗ đầu Triệu Thập Tam, nói, “Thật là nhiều người…”

Triệu Thập Tam đương nhiên không có bản lĩnh mở rộng kiến thức cho trẻ nhỏ mọi lúc mọi nơi như Thái Sử Lan. Tuy trong lòng hắn hiểu rõ, đây là một cơ hội tuyệt vời để dạy Cảnh Thái Lam đạo lý trị quốc trị dân, nhưng miệng lại không thốt lên lời. Trong lúc quýnh lên, hắn chỉ có thể dùng chân đá Thái Sử Lan một cái.

Thái Sử Lan cũng không quay đầu nhìn lại, giọng nói lãnh đạm truyền đến, “Chính nghĩa luôn được ủng hộ. Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.”

Nàng đẩy Trương Thu lên trước người mình. Gần như ngay lập tức, trứng thối cùng rau quả héo khô khi nãy dành cho nàng giờ lại giống như mưa sa ập lên người Trương Thu, thậm chí còn có người ném tới một xâu tiền nặng trịch, khiến cho Trương Thu không ngừng kêu la thảm thiết.

“Làm quan mà không lấy dân làm chủ.” Thái Sử Lan nói.

Triệu Thập Tam nghĩ thầm, cái này hắn biết. Thấy Thái Sử Lan hơi ngừng lại, hắn vội vàng tiếp lời, “Ta biết! Cái đó, không bằng về nhà bán khoai lang!”

Thái Sử Lan liếc hắn một cái, nói với Cảnh Thái Lam, “Chắc chắn bị căm phẫn nghiền nát.”

Triệu Thập Tam ngượng ngùng xoa xoa chóp mũi.

Nàng chắc chắn là đang trả thù một đạp ban nãy!

Nữ nhân này, nhìn qua có vẻ lãnh đạm, kỳ thực là một con người vô cùng thù dai!



Thái Sử Lan giữ chặt cổ Trương Thu, từng bước lui về cửa thành. Phía sau nàng, tiếng hoan hô vang lên như sấm động, nhưng vui mừng này chỉ là nhất thời, bởi vì phía xa xa, tiếng kêu thảm thiết ngày một rõ ràng – Man tộc Tây phiên đã bắt đầu chém giết!

Trước tiên, Thái Sử Lan để bách tính tiến vào trong thành, nhóm thủ hạ của Triệu Thập Tam chịu trách nhiệm duy trì trật tự, sau đó nàng chọn ra một người tinh thông khinh công nhất, để hắn ra khỏi thành báo tin. Quan viên phủ Bắc Nghiêm từ đầu chí cuối chỉ biết tìm đường thoát thân, nàng không thể trông mong gì ở bọn chúng.

“Nhanh! Nhanh!” Sóng người cuồn cuộn không dứt. Triệu Thập Tam lo lắng thúc giục. Trong thời gian ngắn, bách tính không thể vào hết trong thành, mà quân Tây phiên rất nhanh đã đuổi đến sát nút.

Thái Sử Lan ghì chặt Trương Thu lên tường thành, mắt thấy đoàn người từ khắp nơi lao vào, mà ở bên ngoài, loan đao của Tây phiên vung lên, kéo theo máu tươi của bách tính vô tội, sinh mạng con người dần mất đi dưới lưỡi đao của bọn chúng. Rất nhanh sau đó, trong số đám Man tộc Tây phiên đã có kẻ nhìn ra cửa thành đang mở, không nói hai lời liền vọt tới.

Mà hiện tại, điều may mắn duy nhất mà Thái Sử Lan có chính là quân địch chỉ là bộ binh, hơn nữa số lượng không quá nhiều.

Kỳ thực nàng rất muốn xách động dân chúng và binh sĩ phản công đám Tây phiên kia. Số lượng bách tính vào thành đã khá lớn, mà lực lượng kẻ địch ở đây vẫn không nhiều, theo như suy đoán của Thái Sử Lan, đây rất có thể chỉ là một nhóm quân tiên phong. Nếu như hiện tại bọn họ đuổi đánh được đám người này, sau đó đóng chặt cửa thành, thì trong thời gian ngắn, bách tính trong thành sẽ không phải chịu thương tổn quá lớn.

Nhưng vấn đề là cách sắp đặt lực lượng thủ vệ của Bắc Nghiêm có vấn đề – ngoại thành trống không, nội thành dư dật. Đây là Trương Thu vì bảo vệ bản thân mà an bài, hiện tại đã gián tiếp ảnh hưởng đến sự linh hoạt của việc điều phối nhân lực trong chiến tranh. Sau khi Tây phiên vào thành, hắn không những không ra ngoại thành tổ chức chỉ huy binh lính chiến đấu, an ổn dân tâm, ngược lại còn co đầu rút cổ chạy vào nội thành, lại nỗ lực ngăn cản bách tính, khiến cho dân chúng rơi vào tình cảnh họa vô đơn chí, tâm tình ngày càng trở nên hoảng loạn.

Ngoài có Tây phiên truy sát, trong lại có Trương Thu chặn ngang đường sống. Bách tính dưới cơn sợ hãi, sao còn có dũng khí phản kháng? Bây giờ đông người nhét chung một chỗ, ai nấy dìu già dắt trẻ, ngã ngã vấp vấp, chỉ một mực nghĩ xem làm sao để nhanh chóng vào thành cầu sinh, nào có ai nguyện ý ở lại chiến đấu?

Thái Sử Lan cướp lấy đao của Triệu Thập Tam, đè trước cổ Trương Thu, hét lớn với binh sĩ thủ thành, “Chỉ cần thấy người Tây phiên, lập tức bắn!”

“Thái Sử Lan!” Triệu Thập Tam kinh hãi nhìn nàng, “Đi trước Tây phiên còn có bách tính, nếu làm vậy sẽ bắn trúng bọn họ!”

“Chúng ta nhất định phải kéo dài thời gian.” Thái Sử Lan cũng không nhìn hắn, “Tây phiên chắc chắn không nghĩ rằng chúng ta dám bắn tên, vì vậy đợt tiễn đầu tiên sẽ giết được một nhóm, trước hết cứ khiến bọn chúng kinh hãi đã.”

“Nhưng sẽ đưa tới thương vong cho dân chúng vô tội.”

“Người chạy trước mặt quân lính Tây phiên sớm muộn cũng chết.” Thái Sử Lan vẫn không nhúc nhích, ánh mắt kiên định, “Dùng tính mạng của những người này để đổi lấy thời gian cho bách tính chạy vào thành, cái này đáng giá!”

“Nhưng mà…”

“Chỉ cần Tây phiên gánh chịu thương vong, bọn chúng sẽ không dám kiêu ngạo như hiện giờ nữa.”

“Thế nhưng…”

“Câm miệng!”

Triệu Thập Tam đành nín thinh.

Hắn kinh ngạc nhìn Thái Sử Lan. Khoảnh khắc này, nàng kiên cường, cứng rắn như đá, hoàn toàn khác vởi vẻ dịu dàng, ôn nhu như nước mùa xuân khi đối diện với trẻ nhỏ. Rốt cuộc, đâu mới là con người thật sự của nàng?

Trong lòng hắn biết, nàng làm vậy không sai. Nếu như lúc này đổi thành chủ tử của hắn đứng ở nơi đó, mười phần cũng sẽ làm như vậy, thậm chí có thể càng thêm tàn khốc. Nhưng chủ tử là danh tướng, xuất thân thế gia, tung hoành ngang dọc chưa từng bại trận, hành động tàn nhẫn đến từ xuất thân cao quý và quyền lực tối cao của người. Còn nữ tử này chỉ là một người dân bình thường, không quyền không thế, nàng làm sao dám? Làm sao dám?

Làm sao dám trước của nha môn, dưới cơn giận dữ đâm chết đại sứ Sở hà bạc (sông hồ)? Làm sao dám điều khiển dân chúng phá cũi thả tù nhân? Làm sao dám ra mặt gạt người đứng đầu một thành? Làm sao dám đột ngột ra tay áp chế Phủ doãn? Làm sao dám hung hãn hạ lệnh bắn chết địch nhân đang dùng dân chúng làm bia đỡ đạn?

Can đảm đến mức này, thực sự khiến hắn kinh hãi.

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên câu nói của chủ tử, “Thái Sử Lan vượt trội hơn người, tâm tính ngoan tuyệt, lại thêm chính khí cùng nguyên tắc trước sau không đổi, chính là tướng soái trời sinh. Nam Tề có được nàng, không biết là phúc hay họa.”

Trước đây, hắn không cho là đúng, cảm thấy chủ tử đã quá xem trọng nữ tử này. Đối với nữ nhân mình thích, nam nhân luôn luôn cảm thấy nàng hoàn hảo mọi mặt.

Nhưng mà bây giờ…

Hắn rùng mình một cái, lặng lẽ lui ra sau an bài hộ vệ bảo vệ Thái Sử Lan.

Binh sĩ trên đầu thành vẫn đang do dự, nhưng mắt thấy Trương Thu lâm vào cảnh hiểm, sợ rằng chỉ chút nữa thôi sẽ bị Tây phiên xông lên chém, căng thẳng tới nỗi liên tiếp đạp chân lên tường thành, hô, “Bắn! Bắn!”

Căng dây cung, thả tay, phi tiễn như mũi khoan xoáy vào mây đen phía chân trời, hóa thành tia sét hung tợn giáng xuống đầu địch.

Binh lính Tây phiên đương nhiên không ngờ tới người trên thành dám bắn tên về phía này, vì bị tấn công bất ngờ mà không ngừng trúng tên rồi ngã xuống, máu tươi tung tóe nhuộm đỏ một vùng.

Những dòng máu đỏ chói kia hiển nhiên có lẫn của dân thường, thậm chí máu của bọn họ còn bắn ra trước tiên.

Tiếng kêu rên thảm thiết vang dội, khiến cho bách tính bốn phía cũng phải nín lặng. Đám người trước cửa thành run rẩy quay đầu, nhìn đồng bào mình phơi thây đầy đất.

“Triệu Thập Tam, đưa Cảnh Thái Lam vào thành trước!”

Triệu Thập Tam ôm lấy Cảnh Thái Lam, chạy vội vào trong, quên luôn việc che mắt đứa nhỏ. Cảnh Thái Lam tựa đầu vào vai hắn, không chớp mắt nhìn vào cảnh tượng trước mặt.

Nơi đó, mấy chục cỗ thi thể nằm rạp trên đất. Có địch nhân, nhưng nhiều hơn là bách tính.

Là bách tính của Nam Tề! Là con dân của hắn!

Ba tuổi, lần đầu tiên Cảnh Thái Lam tận mắt chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh; nhìn thấy kẻ địch không thể cùng sống với con dân của hắn; nhìn thấy đất đai của hắn bị người ta giẫm đạp, con dân của hắn bị người ta khi dễ, thậm chí sát hại; những người đang ngã xuống kia, họ không hề nhắm mắt, ai nấy đều giống như đang tuyệt vọng hình hắn.

Từng vũng máu đỏ tươi kia đập vào mắt hắn, lại rót vào trong lòng. Không biết nơi nào bị đốt lên, khiến cho cả người hắn như bị thiêu nóng, như có từng cơn thủy triều không ngừng dâng lên, đến nỗi khiến hắn vô thanh vô tức rơi lệ.

Cả đời này của hắn, có lẽ sẽ không thể nào nhìn thấy cảnh tượng nào có sức ảnh hưởng lớn thế này được nữa.

Nó bỗng nhiên nhấc chân, đạp mạnh lên bụng Triệu Thập Tam, thét lớn, “Giết! Giết!”

Triệu Thập Tam bị sự kích động của đứa nhỏ làm cho hoảng sợ, vội quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát giác khuôn mặt cùng đôi mắt của Cảnh Thái Lam đều đã đỏ rực.

Thái Sử Lan cũng quay đầu, chăm chú nhìn Cảnh Thái Lam, khóe môi bỗng cong lên.

Nàng rất ít khi cười, mà mỗi lần cười cũng chỉ nhàn nhạt như thế, nhưng bởi khó có được nên đặc biệt trân quý. Tuy là lúc này sương khói hiu quạnh, máu tanh ngập trời, mưa tên đen kịt hòa lẫn màu chàm của địch nhân, khiến khung cản càng thêm xơ xác tiêu điều, nhưng nụ cười này của nàng lại khiến người ta cảm thấy như được vuốt ve an ủi, cảm thấy đẹp đẽ sáng ngời, giống như trên mặt tuyết trắng xóa, cạnh chiếc áo giáp nâu đen đột nhiên có một bông hồng nở rộ.

Cảnh Thái Lan an tính lại, yên lặng ghé vào người Triệu Thâm Tam. Triệu Thập Tam vội ôm nó vào lòng, trước khi vào cửa còn xoay đầu nhìn Thái Sử Lan.

Một nụ cười kia của nàng, hắn cũng cảm thấy đời này khó quên. Vô hạn kiên định, lại vô hạn ôn nhu, rắn mềm hòa quyện, đối lập nhưng hài hòa hoàn mỹ.

Có lẽ, chỉ có nữ nhân như vậy mới đáng để chủ tử của hắn kính trọng vài phần, mới có thể khiến đứa bé đang ghé trên vai hắn đây, vì nụ cười nàng liền cảm thấy bình an…



Mưa tên vừa bắn xuống, binh lính Tây phiên quả nhiên yên phận hơn, vừa thu lại vẻ cuồng vọng, vừa luống cuống tìm kiếm thứ gì đó có thể che chắn trước thân.

Lần này, bọn chúng ra tay bất ngờ, một đường đánh thẳng vào Bắc Nghiêm, trước sau không chút trở ngại, kẻ nào kẻ nấy đều đắc ý ngông cuồng, vậy mà không ngờ lúc này Bắc Nghiêm lại có người can đảm đứng ra địch lại.

Binh lính Tây phiên toan bắt thêm một nhóm bách tính, nhưng dân chúng đã thừa dịp bọn chúng hoảng loạn mà trốn vào trong phòng, ngõ hẻm khắp phố hoặc lao nhanh vào thành, trước mặt bọn chúng hiện giờ chỉ là một bãi đất trống không.

“Bắn tiếp!”

Tiễn lại rơi xuống như mưa, bắn đến bãi đất trước mặt binh lính Tây phiên, kéo dài thời gian để bách tính chạy vào trong thành. Một nhóm lớn bách tính chạy qua cửa thành, người từ bốn phương tám hướng cũng vội vàng vọt tới.

Có điều, thời gian đã không còn.

Cửa thành không thể mãi mở ra. Muốn để tất cả mọi người vào thành, không có một, hai ngày, căn bản không làm được.

Hơn nữa, nếu để tất cả vào thành, lương thực dự trữ chắc chắn không đủ.

Thái Sử Lan bỗng mím chặt môi, sau đó kiên quyết hạ lệnh, “Lui!”

Nói lui liền lui, nàng kéo Trương Thu vào trong thành. Sau cánh cửa, Triệu Thập Tam nhanh chóng đón nàng, hỏi: “Đóng cửa?”

“Đóng cửa!”

Triệu Thập Tam không hỏi bách tính ở bên ngoài phải làm sao, trực tiếp chỉ huy binh lính nội thành kéo móc xích, đóng cửa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cửa thành chậm rãi đóng lại, bách tính trong thành đồng loạt ngửa đầu nhìn trời, thở dài một hơi.

Những người không kịp vào thành điên cuồng đập vào cánh cửa, tiếng kêu khóc rung động đất trời.

“Cho chúng ta vào! Cho chúng ta vào! Thái Sử Lan, cô nương không thể cứu những người khác rồi lại bỏ rơi chúng ta! Thái Sử cô nương! Van cầu cô nương! Van cầu cô nương!”

Phía sau cửa, người người yên lặng nhìn nàng. Thái Sử Lan đứng thẳng lưng, mặt không đổi sắc, giao Trương Thu cho một tên hộ vệ, nói với Triệu Thập Tam, “Đi theo ta!”, sau đó nhanh chóng bước lên tường thành.

Dưới chân thành, tiếng khóc ai oán không ngừng vang lên, khiến cho trái tim người nghe như bị siết chặt. Tiếng rên la thê lương, van xin tuyệt vọng, sụt sùi mà oán hận như vậy, trên đời rất khó có người có thể chống lại.

Thân thể ai nấy đều rủn rẩy không thôi, chỉ có bước chân của Thái Sử Lan vẫn trước sau như một, đạp trên nền đất phát ra tiếng cộp cộp, âm vang không dứt.

Nàng từng bước hướng về phía thành lâu. Trên cao, ánh dương như kiếm, dáng người nàng thẳng tắp hiên ngang, cũng sắc bén hệt như lưỡi đao.

Ánh mắt ngóng trông của mọi người cũng vì vậy mà trở nên phức tạp.

Sau ngày hôm nay, trong lòng người đời, nàng là anh hùng, cũng là tội nhân.

Không phải nàng không biết.

Thái Sử Lan lên thành, nói với Triệu Thập Tam, “Ta nói gì, ngươi dùng nội lực truyền đi!”

“Được!”

Một lát sau, bách tính không vào được thành đột nhiên nghe tiếng Triệu Thập Tam truyền tới.

“Muốn chết, nằm sấp trước cửa nội thành, không bằng đi lên cho Tây phiên chém một đao.”

Tiếng khóc chợt ngưng.

“Viện binh chưa đến, cửa thành không thể mở. Nếu muốn bảo vệ tính mạng bản thân, trước tiên chỉ có thể dựa vào chính mình!”

“Tất cả hãy trở về! Trở về nơi các người quen thuộc địa hình! Trốn như thế nào, không cần ta dạy, các người phải tự hiểu!”

Nơi đây là phía Bắc của Nam Tề, khí hậu tương đối lạnh, mỗi nhà đều có hai lớp tường chống lạnh, còn thêm hầm dự trữ thức ăn.

Thái Sử Lan không thể nói rõ ràng, nhưng bách tính quả thực đã hiểu.

“Các người nếu còn trẻ tuổi, nhất định phải chăm sóc tốt trưởng bối, vãn bối của mình. Sinh tử trước mắt, đoàn kết chính là sức mạnh!”

Binh lính Tây phiên ngớ người nhìn lên, không biết rằng Thái Sử Lan đang nói với bách tính – chỉ cần giỏi lợi dụng địa hình, đoàn kết, ẩn nấp, gạo kê thêm cái cuốc thì có thể bảo vệ chính mình!

“Ta cam đoan, trong vòng bảy ngày nhất định có viện binh tới cứu mọi người. Các người chỉ cần chống đỡ bảy ngày!” Thái Sử Lan chống tay lên tường thành, chăm chú nhìn bách tính bắt đầu chạy đi, “Nếu như qua bảy ngày còn không có người tới cứu, ta nhất định mở cửa thành!”

Sau khi thuật lại những lời này của nàng, Triệu Thập Tam liền thấp giọng hỏi nàng, “Bảy ngày…ngươi chắc chắn sao? Bây giờ chúng ta căn bản không biết quân đội Tây phiên có bao nhiêu người, vạn nhất…”

“Trên đời này không có vạn nhất. Nếu như e sợ, việc gì cũng làm không xong.” Thái Sử Lan bình tĩnh nói, “Không có viện quân thì vẫn còn nhân sĩ võ lâm ngoài thành.”

“Bọn họ có thể làm được gì?”

“Không thể xem thường lực lượng giang hồ, tự cổ, Lục Lâm đã nhiều người tài. Lại nói, Bắc Nghiêm là trọng trấn của Tây Lăng, nếu để Tây phiên đánh hạ, bọn chúng sẽ có thể cướp đoạt nội địa Nam Tề, triều đình không thể cứ mãi để mặc được. Ta nói bảy ngày vẫn còn là quá, ba ngày chắc chắn phải có viện binh rồi.”

Thái Sử Lan luôn cho rằng, mỗi loại thế mạnh đều có chỗ dùng, then chốt ở chỗ dùng như thế nào. Tuy là nhân sĩ võ lâm so với quân đội còn thiếu tính tổ chức và kỷ luật, nhưng mỗi cá nhân lại võ công cao cường, hơn nữa giang hồ nhiều kỹ năng kỳ lạ, biết đâu có thể phát huy tác dụng không tưởng trong lúc nguy cấp.

Bách tính ngoài cửa thành chạy trốn, đương nhiên không tránh khỏi có người bị Tây phiên hạ sát. Người trong thành nghe tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế truyền tới, chỉ có thể rầu rĩ thở dài.

Thái Sử Lan nhìn màu xanh đen trải dài trước mắt. Phía Bắc đã bước vào mùa mưa, mấy ngày nay trời u ám liên miên, rêu xanh phát triển với tốc độ chóng mặt, tường gạch chỗ nào chỗ nấy ẩm ướt nhớp nháp. Nàng thở dài một hơi – may mà gần đây mưa nhiều, không khí ẩm ướt, nếu không lúc này bọn họ căn bản không thể yên ổn trong thành, bởi chỉ cần một hồi hỏa công, người trong thành liền biến thành cá nướng trộn rau cả rồi.

Nàng nhìn biểu tình của binh lính ở bốn phía, quay đầu nói với Trương Thủ, “Thiên tổng của hạ Phủ binh có ở trong thành hay không?”

Da mặt Trương Thu căng ra, rất không muốn trả lời. Nhưng khi đối diện với ánh mắt nàng, hắn liền cảm thấy chân tay run rẩy, chỉ có thể buồn bức đáp lại, “Ở”, sau đó đáy mắt lập tức lộ vẻ vui mừng.

“Gọi đến.”

Thái Sử Lan không đoán được ý đồ của hắn, cũng chẳng thèm để ý.

Thoáng chốc, Vương Thiên tổng đã tới, vị này chính là trưởng quan quân sự tối cao trong phủ Bắc Nghiêm, trời sinh đôi mắt đen ít trắng nhiều, nhưng tròng mắt đặc biệt linh hoạt, vừa nhìn đã biết là một người thông suốt hiểu chuyện.

Trương Thu vừa thấy hắn tới, cơ bắp toàn thần liền căng chặt.

“Trương Phủ doãn lệnh ngươi giao ra toàn bộ danh sách hạ Phủ binh, đồng thời di dời toàn bộ thân thích của binh sĩ ở ngoại thành lẫn các vị trí quan trọng như kho khí giới vào nơi an toàn.”

Vương Thiên tổng trầm mặc một lát, nhìn Trương Thu đang toát mồ hôi hột dưới lưỡi đao, lại nhìn Thái Sử Lan đang thản nhiên phân phó hắn.

Thái Sử Lan bình thản đón nhận ánh mắt hắn, tay không dời vị trí, không cố ý thúc giục, cũng không có chút nao núng.

Tất cả đều như thuận lý thành chương, tựa như ăn cơm uống nước.

Can đảm cực hạn đưa đến thái độ thản nhiên.

Bầu không khí bốn phía trở nên căng thẳng, binh sĩ đứng trên tường thành đều đưa mắt liếc nhìn bọn họ, lặng lẽ siết chặt vũ khí, thủ hạ của Triệu Thập Tam cũng đã đứng sát vào nhau.

“Tuân mệnh Trương đại nhân.”

Chẳng qua chỉ là một khoảnh khắc trầm mắc, vị Thiên tổng nắm giữ lực lượng quân sự toàn thành này rốt cuộc cũng mở miệng. Hắn giống như không nhìn thấy Trương Thu đang bị uy hiếp, cúi đầu một cách cung kính lễ độ, nghiêm túc lĩnh mệnh lui xuống. Trương Thu nãy giờ liều mạng nháy mắt ra hiệu hắn tới cứu, hiện tại tức tới nỗi sắc mặt hết đỏ lại trắng.

Thái Sử Lan nhìn theo bóng lưng Vương Thiên tổng, cảm thấy đây cũng là một người thông minh.

Loạn trong giặc ngoài, thủ thành là việc quan trọng nhất, vị Thiên tổng này nói vậy tức là hiểu rõ mọi chuyện. Nếu như lúc này cứu thoát Trương Thu, tất sẽ tạo nên một hồi hỗn loạn, vậy nên ông ta mới dứt khoát giả ngu.

Binh sĩ một lần nữa được điều động. Thái Sử Lan cố ý sắp xếp chuyện thân nhân của họ ở bên ngoài là bởi sợ thảm cảnh dưới thành khiến họ sinh lòng phẫn uất. Hiện giờ, người trong thành quá đông. Nội thành chỉ có thể chứa tối đa năm vạn người, thế nhưng hiện tại, số lương dân chúng trong thành đã là trên dưới mười vạn. Đại bộ phận bách tính đều đang ở trong thành, rất nhanh, các vấn đề trị an, chỗ ở, lương thực đều sẽ trở nên khó lòng giải quyết.

Để người vào thành không khó, cái khó là sau đó làm sao sống sót.

“Những người trẻ tuổi trong dân ngay lập tức nhập ngũ, chia thành các tiểu đội, luân phiên thủ thành.”

“Tất cả trang viên lẫn tiệm lương thực trong thành tiến vào thời kỳ trưng dụng trong chiến tranh. Những ai dám cãi lời, lập tức lấy tội thông đồng với địch để xử phạt. Nếu như còn chưa đủ, mở quan nha các nơi, để những người già yếu vào cư trú.”

“Tất cả các quan viên tại chức tuyệt đối không được nghỉ việc, người vi phạm lấy tội thông đồng với địch để xử phạt.”

“Tất cả lương thực, thuốc thang, xe ngựa, đồ sắt, muối, vải,…đều chịu sự quản chế của quân đội, tư nhân không được trữ hàng, đầu cơ tích trữ, không được nâng giá. Người vi phạm lấy tội thông đồng với địch để xử phạt.”

“Tất cả những kẻ tranh chấp mua bán, ăn cắp cướp đoạt, ức hiếp dân lành, rải lời đồn nhiễu loạn trị an, đều bị gông lại đày ra khỏi thành.”



Từng mệnh lệnh được tuyên xuống, không chút do dự.

Trị thời loạn, cần nói trọng điểm.

Bốn phía nghe xong, sắc mặt ai nấy đều trắng bệch. Thái Sử Lan liếc mắt nhìn Trương Thu, “Thuật lại!”

Trương Thu tức giận nói, “Ngươi muốn làm thành chủ thì tự đi mà làm! Sao ta phải nghe lời ngươi!”

“Được.” Thái Sử Lan gật đầu, nói, “Thông cáo xuống dưới – nói Trương Phủ doãn văn nhân khí khái, cao thượng bất khuất, giờ thành Bắc Nghiêm bị phá, Trương đại nhân cảm thấy bản thân đã phụ lòng hương thân phụ lão, từ giờ trở đi, quyết định tuyệt thực để đền tội với chư vị.”

Sau lưng nàng, Hỏa Hổ cười vang, “Ai nha, kẻ xấu tự dưng lại được hưởng tiếng tốt.”

Toàn thân Trương Thu run rẩy, “Nữ nhân ác độc, ngươi muốn bỏ đói ta đến chết?!”

Thái Sử Lan chỉ vào miệng hắn, “Thuật lại! Đừng để ta nói lần thứ ba!”

Xem vẻ mặt Trương Thu, đại khái là muốn đụng đầu vào thành mà chết ngay tức khắc, nhưng cuối cùng hắn vẫn không có dũng khí ấy, chỉ có thể ngoan ngoãn thuật lại theo lệnh của Thái Sử Lan, cũng sai người mang đại ấn tới, tuyên công văn.

Thái Sử Lan nhìn tất cả các thuộc viên của phủ Bắc Nghiêm vâng mệnh làm việc, lại nhìn dòng người dày đặc phía dưới. Bất luận thế nào, trong thời điểm chiến tranh loạn lạc, những mệnh lệnh này chỉ có thể đảm bảo an bình trong thời gian ngắn, một ngày viên quân của Tây phiên ập tới, phát động tấn công, đến khi đó, cả thành bị vây nhốt, đường sống ở đâu ra?

Huống hồ, nàng không có đủ người. Coi như hiện tại bắt giữ Trương Thu, nhưng uy tín của hắn lại có hạn, rất có thể sẽ có kẻ lén lún giở trò sau lưng, nàng căn bản không cách nào nắm chắc.

Nếu như đám Thẩm Mai Hoa ở đây thì tốt rồi…

Bỗng nhiên, vai bị người ta vỗ vào liên tiếp, Thái Sử Lan quay đầu, chợt thấy Thẩm Mai Hỏa nhếch miệng cười nhìn nàng, hàng mày nhếch lên như đòn gánh.

Sau lưng nàng còn có hai người cường thụ nhược công, Sử Tiểu Thúy, Dương Thành, Hoa Tầm Hoan... Ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, bụi bặm đầy người, nhưng lại cười khanh khách nhìn nàng.

Thái Sử Lan suýt chút nữa cho rằng bản thân sinh ra ảo giác.

Thấy một người còn có thể chấp nhận, vậy mà hiện tại lại có thể đầy đủ hết thảy?

Nhìn thấy nữ nhân lãnh khốc này lần đầu lộ vẻ khiếp sợ, tất cả mọi người đều vui vẻ cười rộ lên.

“Làm tốt lắm!” Hoa Tầm Hoan là người đầu tiên lên tiếng, nhảy tới vỗ vai nàng.

“Thật may là ngươi không chết!” Sử Tiểu Thúy ôm chầm lấy nàng.

“Buông ra! Thái Sử Lan hung dữ như vậy, người khắp thiên hạ có chết cũng còn lâu mới tới lượt nàng.” Thẩm Mai Hoa quệt miệng, không chút khách khí kéo Sử Tiểu Thúy sang một bên, lớn tiếng mắng, “Cỏ mọc đầu tường*, ngươi có đang nói tiếng người không đó?”

(*Cỏ mọc đầu tường: Chỉ những người không có chủ kiến, hay nịnh bợ kẻ khác.)

“Mẹ ngươi mới là cỏ mọc đầu tường!”

Hai nữ nhân giang hồ bắt đầu quay ra mắng chửi nhau. Thái Sử Lan nghiêng đầu nhìn bọn họ, tách hai người ra, cau mày nói, “Nước miệng tung tóe khắp nơi rồi!”, sau đó quay người gật đầu với cặp công thụ.

Hai người kia vĩnh viễn giống như kẹo đường dính sát lấy nhau. Lúc này, Hùng Tiểu Giai đang cúi đầu đùa nghịch nút áo của Tiêu Đại Cường, cười nói, “Kỳ thực bọn ta đã sớm trở về. Lúc nghe tin đê Nghi Hà vỡ, bọn ta đều từ các thành trấn khác nhau quay lại Bắc Nghiêm hỗ trợ cứu tế, khi ấy Lý tiên sinh cũng ở đây, sau đó lại dẫn dắt nhân sĩ võ lâm bị quan phủ trục xuất. Chúng ta sợ trên đường có chuyện xảy ra, tốt xấu gì bọn ta cũng là viên chức, liền một đường hộ tống bọn họ rời thành. Ai biết vừa về liền nghe nói ngươi đã trở lại, đang muốn gặp ngươi, lại gặp Tây phiên phá thành. Vừa rồi bọn ta đều tiến vào theo dòng người, là do ngươi không phát hiện mà thôi.”

Lời nói này đã khiến nàng rõ ràng mọi chuyện. Khi nghe Hùng Tiểu Giai nói đến tên của Lý Phù Chu, đuôi mày nàng hơi giật giật.

“Lý tiên sinh…” Nàng chậm rãi nói, “Là minh chủ Lục Lâm ở Bắc địa sao?”

Thẩm Mai Hoa ghé sát vào nàng, cười nhẹ nói, “Cái này là bí mật! Thật là nhìn không ra, không nghĩ tới Lý tiên sinh lại nắm giữ thế lực giang hồ lớn như vậy. Nghe nói gia tộc của hắn là thế gia trong giới võ lâm, trước đây từng cùng Phong gia luân phiên chấp chưởng võ lâm, sau đó thì chỉ còn mình gia tộc hắn cầm quyền. Gia chủ tương lai của thế hệ này chắc hẳn là hắn.”

Trên mặt Sử Tiểu Thúy viết rõ hai chữ “nhiều chuyện”, “Thái Sử Lan, Lý tiên sinh vì ngươi phát Hịch võ lâm đó! Ngươi biết Hịch võ lâm có ý nghĩa gì không? Ngươi biết nó trân quý thế nào không? Cả đời minh chủ chỉ có thể phát ra tối đa ba lần, vậy mà hắn lại vì ngươi mà dùng một lần…”

Thái Sử Lan đẩy mặt nàng ra, “Đêm nay, Thẩm Mai Hoa và Hoa Giáo quan phụ trách việc chỉ huy thủ thành; Sử Tiểu Thúy theo ta tới kho quân giới, Đại Cường và Tiểu Giai hỗ trợ việc an trí người già, trẻ nhỏ và phụ nữ tới trang viên và nha môn.”, nàng vừa nói vừa cất bước  rời đi.

Đám người Sử Tiểu Thúy nhất thời ngây ra, ngơ ngác trông coi bóng lưng thẳng tắp của Thái Sử Lan.

“Người này không phải nữ nhân có đúng không?” Sử Tiểu Thúy ưu thương lên tiếng, “Lý Tiên sinh! Lý tiên sinh! Lý tiên sinh tình thâm ý trọng như vậy, nữ nhân này lại có thể không thèm để ý! A…nếu là ta…”

“Nếu là nàng thì thế nào?” Dương Thành đứng cạnh nàng lạnh giọng hỏi.

“Liên quan gì tới huynh!” Sử Tiểu Thúy đột nhiên thay đổi sắc mặt, hất tay đi về phía trước, khuôn mặt chẳng biết từ khi nào đã ửng đỏ.

“Ai nói!” Thẩm Mai Hoa không cho là đúng, “Nữ nhân, các ngươi có hiểu nữ nhân bọn ta không hả? Nữ nhân chính là những người lời nói không ứng với tâm tư. Ngươi nhìn xem, Thái Sử Lan cố ý lảng tránh như vậy, rõ ràng là chột dạ nha! Không tin ngươi lại nói vài lời liên quan đến Lý tiên sinh xem, đảm bảo nàng sẽ đứng lại nghe trộm.”

“Thẩm Mai Hoa, đến đây phân đội cho tân binh.” Thanh âm của Thái Sử Lan từ xa xa truyền tới.

“Ai nha!” Thẩm Mai Hoa lập tức lăn một vòng chạy tới, một lúc sau, giọng nói của nàng vang lên oang oang, “Cái gì cũng không đưa ta, ngay đến một cái danh sách, một cây bút cũng không có, bảo ta an bài thế nào bây giờ… A a a… Thái Sử Lan, ta đắc tội với ngươi lúc nào chứ…”

Trong tiếng kêu rên thảm thiết, Thái Sử Lan bình bĩnh xuống thành, đám người Sử Tiểu Thúy và Dương Thành lập tức xuống thành rồi lại xuống thành, làm việc rồi lại làm việc, bọn họ rất bận rộn nha…

Trước khi xuống chân thành, Thái Sử Lan ngoái đầu nhìn ra bên ngoài…

Cả đời chỉ có ba lần hạ Hịch võ lâm, đây rốt cuộc là lần thứ mấy?



Cả một ngày bận rộn qua đi, đến buổi tối, tình hình mới thoáng yên ổn. Trong thành nguyên bản không có nhiều nhà, chủ yếu là nơi ở của quan gia cùng một số gia đình giàu có, lúc này nhà nào nhà ấy đều đầy ắp người, nội thành yên tĩnh đã hoàn toàn thay đổi. Cũng may Thái Sử Lan đề ra hình phạt nghiêm khắc, khiến cho phú gia lẫn quan viên dù giận nhưng cũng không dám nói gì, cũng có rất nhiều người mở rộng cửa tiếp nhận bách tính – đại nạn có khả năng làm người xúc động. Trong hoàn cảnh khắc nghiệt nhất, con người ta lại càng trở nên gần gũi, yêu thương nhau hơn.

Thái Sử Lan một thân lạnh lùng trong trẻo chậm rãi đi trên đường lớn, phía sau là Hỏa Hổ. Nam tử kia từ đầu tới cuối vẫn yên lặng đi theo nàng, mà Thái Sử Lan cũng không mấy để ý hắn, để hắn chạy theo khắp nơi. Hai người dường như đã hoàn toàn quên mất, giữa bọn họ thực chất vẫn tính là có thù hận.

Dọc đường, bách tính tụ tập đầy dưới mái hiên, ai ai cũng cuộn tròn người lại, tiếng trẻ nhỏ nói mớ và hô hấp yếu ớt của người già xen lẫn vào nhau.

Thái Sử Lan cau mày, ánh mắt lạnh lẽo.

Vừa rồi, nàng từ miệng đám người Tiêu Đại Cường biết được, kỳ thực ban đầu quân Tây phiên vào thành không nhiều, gần như chỉ là một đội ngàn người, là từ ngọn núi Âm Sơn ở Bắc Nghiêm đột ngột đi ra. Thời điểm bọn chúng xuất hiện ở cửa thành, bụi bay mù mịt, bách tính sợ hãi xếp hàng vào thành. Dưới tình hình hỗn loạn, quan chỉ huy thủ thành lại mắc sai lầm, bị mũi tên của đối phương bắn trúng yết hầu. Binh sĩ như rắn mất đầu, lại nghe nhiều truyền thuyết về sự ác độc, hung hăng của Tây phiên, vậy nên lập tức bỏ thành chạy lấy người, thản nhiên dâng thành cho địch.

Đây hẳn là thành trì bị phá nhanh nhất trong lịch sử Nam Tề, cũng là sự sỉ nhục lớn nhất với quốc gia này.

Bắc Nghiêm nằm sát biên giới. Đoạt được Bắc Nghiêm, trên có thể chặn đội quân vận lương của Thiên Kỷ, Nam có thể cắt đứt đường lui của đại doanh thượng Phủ binh. Nếu như dã tâm bọn chúng lớn một chút, dùng Bắc Nghiêm làm cứ điểm theo đường sông tiến về phía Nam, trong vòng năm ngày chắc chắn có thể tiến sát Lệ Kinh!

Thái Sử Lan vô cùng không hiểu tại sao đội quân ngàn người kia của Tây Phiên có thể vượt qua đội trinh sát của đại doanh Phủ binh và quân Thiên Kỷ, trực tiếp thâm nhập Bắc Nghiêm. Nàng sai người mang bản đồ quân sự được cất giấu trong phủ Bắc Nghiêm ra, phát hiện trong Âm Sơn có một lối đi nhỏ, từng là mật đạo để binh sĩ vận lương đi qua, từ nơi đó có thể vượt qua đại doanh thượng Phủ binh, đi tắt đến Bắc Nghiêm. Tuy rằng bản đồ này ghi rõ là tuyệt mật, nhưng lại được cất giữ không mấy nghiêm ngặt, thậm chí người quản lý còn không biết đã từng có ai động qua nó hay chưa. Thái Sử Lan nhớ tới chuyện nàng từng nghe nói Thôi quan Ngô đã trở lại, sau đó lại mất tích, trong lòng không khỏi âm thầm phán đoán.

Việc đã tới nước này, truy cứu xem ai là thủ phạm cũng không còn tác dụng gì nữa, ngược lại, người nàng hận nhất là Trương Thu, sự nhát chết của hắn đã khiến bọn họ bỏ lỡ thời cơ phản đòn, lại thêm chuyện tổ chức quân binh lỏng lẻo, nội thành ba nghìn quân coi giữ, ngoại thành lại thưa thớt vài người. Nếu như không phải như vậy, một nghìn binh lính Tây phiên kia sao có thể chiếm thành dễ dàng đến thế?

Phía sau vang lên tiếng bước chân, Thái Sử Lan quay đầu, thấy người đến là Tô Á và Sử Tiểu Thúy, bọn họ đưa một ổ bánh mì cho nàng. Thái Sử Lan nhận lấy, cắn một miếng lớn. Sử Tiểu Thúy cười nói, “Không cần hỏi cũng biết ngươi nhất định chưa ăn.”, nói rồi thuận tay lấy một bọc dưa muối từ trong tay áo ra, đưa cho nàng.

“Bây giờ, trong thành thức ăn kham hiếm, gạo lẫn dau dưa đều túng thiếu, dưa muối này hiện giờ vô cùng trân quý đó.” Sử Tiểu Thúy dương dương đắc ý.

Thái Sử Lan cầm một miếng rau cải lên, đi về phía trước mấy bước, tiện tay bón cho một đứa nhỏ đang há miệng chờ ăn, sau đó lập tức rời đi, nghe cũng không nghe người ta nói một câu tạ ơn.

Tô Á và Sử Tiểu Thúy dừng chân lại, mỉm cười nhìn nhau.

Người này, thật khiến người ta vừa muốn cười, vừa muốn thở dài mà…

“Ta nghĩ…” Sử Tiểu Thúy đột nhiên lên tiếng, “Đợi vượt qua đại nạn lần này, có lẽ ta cũng sẽ giống ngươi, bất chấp mọi thứ đi theo nàng.”

“Ừ.” Tô Á vẫn kiệm lời như cũ, không chút ngạc nhiên.

“Theo nàng nhất định có tiền đồ.” Sử Tiểu Thúy giơ tay ôm má, bắt đầu mơ mộng.

Tô Á không nói gì, trong lòng lại thầm nghĩ – Kẻ ngu cũng biết, theo Thái Sử Lan giống như đi trên dây giữa không trung, có thể đón gió trời đất bao la đem tới, nhưng càng dễ bị giông bão thổi bay.

Thái Sử Lan là loại người chẳng hề cố kỵ điều gì, quả thực rất đáng sợ.

Hỏa Hổ hừ một tiếng, nói: “Nàng xứng sao?”

“Nàng không xứng.” Sử Tiểu Thúy cười hì hì nói, “Ta cũng không hiểu, nàng không xứng như vậy, ngươi đi theo nàng làm cái gì?”

“Chờ thời cơ ám sát.”

Sử Tiểu Thúy cười vang, khóe môi Tô Á khẽ nhếch.

Gió mát thổi qua, tâm lại ấm áp, giống như một bát cháo trắng trong bữa tiệc thịnh soạn, nóng ấm vừa phải, lại ngọt dịu thơm ngon.

Người giống như từ đầu đến cuối không nghe thấy gì là Thái Sử Lan bỗng dừng bước, phía trước hình như có tiếng động lớn.

Mấy người đi sau cũng dừng lại, chỉ thấy đằng trước là một nhà giàu đang phát cháo miễn phí, vậy nên thu hút một đám dân chúng bảy mồm tám miệng tới tranh cơm.

Kỳ thực lúc mới đóng thành, thức ăn phân phát vẫn đủ ăn, mọi người không có bị đói, nhưng trong thời buổi loạn lạc, con người ta sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội giành lấy thức ăn nào.

Thái Sử Lan không định tới gần, cũng không định gọi người tới để duy trì trật tự, chỉ là mặt không đổi sắc, khoanh tay trước ngực nhìn họ.

Sử Tiểu Á và Tô Á bắt đầu lo lắng – dám chắc nữ nhân lãnh khốc này lại muốn nhân cơ hội bắt vài kẻ không an phận để giết gà dọa khỉ.

Tình cảnh lúc này chính là, Thái Sử Lan híp mắt, Sử Tiểu Thủy nâng cằm, Hỏa Hổ nhếch miệng cười nhạt, Tô Á đè tay lên kiếm.

Hòa lẫn trong đám đông, có một người nhảy lên nhảy xuống, cánh tay dài duỗi ra, luân phiên chạy đến trước, sau đội ngũ, mỗi lần đến gần người khác lại đoạt lấy một cái màn thầu, nhanh tay nhét vào trong áo.

Động tác người này linh hoạt, vẻ mặt tươi cười. Ban đầu, Sử Tiểu Thúy và Tô Á chỉ thấy được một bên mặt của hắn, kinh ngạc là bởi sự nhanh nhẹn của người nọ. Nhưng sau khi thấy hắn chạy ra ngoài, lần nữa đứng vào hàng, bọn họ rốt cuộc thấy rõ gương mặt của hắn.

Sử Tiểu Thúy “A!” lên một tiếng, Tô Á nhíu mày. Hai người nhìn Thái Sử Lan đang giống như xuất thần, sau đó âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau.

“Có điểm giống nha…” Sử Tiểu Thúy nói nhỏ.

“Một chút.” Tô Á tựa như không nguyện ý đồng tình.

Thái Sử Lan vẫn không nhúc nhích.

Trong đám đông, một thiếu niên chừng hai mươi tuổi ăn mặc lòe loẹt, trường sam vàng óng phối với quần trong màu hồng đào, giày ống bằng gấm màu tím, đai lưng viền đồng, màu sắc lại giống với vàng, nhìn kỹ mới phát hiện thì ra hắn đã bôi lên đó một lớp thuốc màu.

Quanh thân người nọ hiện lên bao loại khí chất bất đồng – vinh hoa và nghèo túng, kiêu ngạo cùng hèn mọn, lén lút cùng đường hoàng, phô trương lẫn thu liễm.

Nhưng hấp dẫn người khác không phải thứ khí chất kỳ lạ kia, mà là khuôn mặt hắn – thanh tú, vẻ hơi tái nhợt của giới quý tộc, chân mày khóe mắt đều mang vẻ hiền hòa, chỉ là khóe môi lúc nào cũng vểnh lên, nụ cười mang theo ba phần châm chọc.

Nếu như không có nụ cười quỷ dị kia, lúc Sử Tiểu Thúy nhìn thấy hắn, nhất định sẽ hô lớn, “Lý tiên sinh!”

Đúng vậy, Lý Phù Chu.

Người này lại có thể giống với Lý Phù Chu.

Kỳ thực, tướng mạo hai người bọn họ có chỗ khác biệt. So với hắn, gương mặt Lý Phú Chu thanh cao hơn; khí chất lại càng không phải nói, Lý Phù Chu vĩnh viễn như đang cười, nhưng cười đến ôn tồn thân thiết, hoàn toàn khác với nụ cười châm biếm của người nọ.

Nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua, chắc chắn ai cũng cảm thấy giống.

Bởi vì giống, nên mọi người đặc biệt cảm thấy chướng mắt. Nhìn một kẻ mang dáng dấp của Lý Phù Chu làm ra chuyện như vậy…

Thái Sử Lan nhíu này, bỗng nhiên nói: “Hỏa Hổ.”

Hỏa Hổ xoa xoa mũi, bước nhanh về phía trước, dùng một tay xách tiểu tử kia ra.

“A! Phi lễ nha…” Người nọ kinh hãi giãy dụa trong tay Hỏa Hổ, bánh màn thầu lăn ra từ trong tay áo, hắn vội vàng nghiêng đầu dùng bả vai kẹp lấy.

Hỏa Hổ thả hắn ở trước mặt Thái Sử Lan.

“Các ngươi muốn làm gì?” Người nọ giãy dụa trên đất, “Đồ không có văn hóa! Vô liêm sỉ!”

Không ai giữ hắn, người nọ liền quay trái quay phải nhặt lại màn thầu.

Thái Sử Lan bỗng nhiên tiến về phía trước, chân giẫm lên một cái màn thầu.

Người nọ dừng động tác lại, giương mắt nhìn nàng.

Từ góc độ của Thái Sử Lan, chỉ thấy cặp mắt đào hoa của hắn hướng về phía nàng, ánh mắt sáng ngời, trong con ngươi như có cành đào lay động, cánh hoa bay lượn trong gió.

Chỉ là, tư thế nằm rạp xuống nhặt bánh bao của hắn, thực sự không sao ăn nhập với đôi mắt kia.

Thái Sử Lan nhìn người có gương mặt tương tự Lý Phù Chu lại có thể làm ra tư thế hèn mọn này, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác phẫn nộ và phiền não.

Nàng mím môi, chân hơi dùng sức, bánh màn thầu dưới chân lập tức phát ra âm thanh lèo xèo quỷ dị.

Vẻ mặt cợt nhả của nam tử kia rốt cuộc thay đổi. Hắn bỗng nhiên nhảy dựng lên, vội vã muốn đập tay vào mắt cá chân Thái Sử Lan.

Nhưng mà, động tác của Thái Sử Lan còn nhanh hơn hắn, nàng nhấc chân, đá văng chiếc bánh lên tường. *Leng keng*, một chiếc bông tai bằng vàng đột nhiên rơi xuống.

Dân chúng bốn phía bị âm thành này kinh động, đều dừng động tác rồi nhìn lại. Gần như ngay tức khắc, một người phụ nữ hét lên, “A! Là khuyên tai của ta!”

Đôi mắt tuyệt đẹp của tên trộm đảo một vòng, hắn nhanh nhẹn xoay người đứng lên, vội vã chạy đi.

Hắn ta vừa chạy vừa lôi màn thầu lẫn trang sức, vàng bạc từ trong tay áo ra, ném lung tung lên đường. Dân chúng chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, lập tức phát hiện bản thân gặp phải trộm cướp, ai nấy đều không thèm để ý đến cháo nữa, nhao nhao đuổi theo người nọ, trong chốc lát đã cản lại đường đi của mấy người Thái Sử Lan.

Tên trộm vừa chạy vừa cười vang, dường như vô cùng đắc ý. Không thể không thừa nhận, hắn rất nhanh, đường đi tuy vòng vèo ngắt nghéo, nhưng tốc độ vẫn không hề giảm sút.

Mắt thấy đã vọt qua góc phố, hẻm tối ở ngay trước mắt, chỉ cần hắn chạy vào ngõ nhỏ kia, chắc chắn không kẻ nào có thể bắt kịp.

Trước lúc rẽ vào hẻm nhỏ, hắn không quên quay đầu vẫy vẫy tay, cười ha ha vài tiếng, vừa cười vừa vọt vào trong.

Đúng lúc này, *rầm* một tiếng, người nọ đột ngột đụng phải một lồng ngực kiên cố. Gần như trong nháy mắt, máu mũi của hắn liền văng ra tung tóe.

Một cánh tay chậm rãi vươn tới, xốc hắn lên, bước ra đường lớn.

Đầu óc nam tử choáng váng, hắn nỗ lực ngẩng đầu nhìn lên, muốn xem rốt cuộc là vị anh hùng nào đã khiến hắn thật bại trong gang tấc, ai ngờ chỉ thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn béo trắng đang hướng về phía hắn, ngoác miệng cười toe toét.

“Ngươi chảy máu rồi!” Tiểu tử kia cười nói.

“Chặn nó lại giúp ta.” Hiện tại hắn đang ngửa đầu lên, không thấy được máu chảy ra, chỉ có thể nhờ đứa bé kia dùng khăn giấy mềm mại trên tay nó lau giúp.

“A!” Cảnh Thái Lam xoa xoa tay, ném khăn giấy xuống, tự tay nắm lấy mũi hắn.

“…”

Tên trộm đáng thương bị tóm lấy mũi, đau tới nỗi không sao chịu được, đành phái há miệng để thở, trợn mắt trừng trừng nhìn tờ giấy kia đang cuốn theo chiều gió bay về phương xa.

“Muốn đánh nhau với ma ma của ta.” Cảnh Thái Lam nắm chặt mũi hắn, dương dương đắc ý nói, “Cảnh Thái Lam chơi chết ngươi luôn.”



Triệu Thập Tam xách tên trộm xui xẻo kia đi, Thái Sử Lan không thèm liếc mắt một cái, nói: “Lên thành.”

Đoàn người đi đến trước cửa thành, Thái Sử Lan chống tay lên tường, nhìn đám Tây phiên phía bên ngoài giống như đang đón quân đội mới tới, đầu người nhấp nhô, tinh kỳ không ngừng tung bay tiến về phía này.

Mọi người quan sát tình hình, vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng, chỉ có tên trộm kia vẫn cứ ồn ào không ngớt.

“Huynh đài, thả ta ra được không?” Tên trộm kéo kéo tay áo Triệu Thập Tam, lấy mấy thứ từ trong giày ra, “Chỗ này ta có đồ cổ từ năm ngàn năm trước, là nguyệt kinh đái* mà vương hậu của Văn Vương thời kỳ Tây Khang từng dùng qua…”

(*nguyệt kinh đái: hiểu nôm na là băng vệ sinh a = =)

“Lịch sử đại lục mới có bốn nghìn ba trăm năm.” Triệu Thập Tam đá hắn một cái, “Còn có, Văn Vương là vị Vương nào? Thời kì Tây Khang chỉ có Thuận Vương cùng Huệ Vương!”

Thái Sử Lan vẫy vẫy tay, Triệu Thập Tam cởi dây thừng, mang tên trộm đến bên tường thành.

“Muốn thả ta sao? Thả ta sao? A, đa tạ, đa tạ, vậy chuyện kia coi như bỏ đi nha!”

“Ném xuống.” Thái Sử Lan nói.



“Đừng!!!” Tiếng kêu thảm thiết, kinh thiên động địa.

Triệu Thập Tam đương nhiên không dừng lại.

“Ta có chỗ dựa!”

“Ném.”

“Ta có gia cảnh hùng hậu!”

“Ném.”

“Sẽ có người thay ta báo thù, các ngươi chắc chắn chết không có chỗ chôn!”

“Ném!”

Quân lính Tây phiên bên dưới ngẩng đầu nhìn lên, thấy trên tường thành có người đạp loạn, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán, có người bắt đầu cầm cung ngắm bắn.

Vèo một tiếng, mưa tên vọt lên tường thành, trúng ngay đũng quần của tên ăn trộm.

Một tiếng thét chói tai vang lên.

“Ta biết Tây phiên từ đâu tới ta biết tin tức quan trọng ta ta ta ta hiểu được tiếng Tây phiên ta và huynh đệ của ta từng đi qua Ngũ Việt Tây phiên.”

“Dừng lại!”

Tên trộm tuấn tú được xách trở lại trong thành, khắp người mồ hôi nhễ nhại, gương mặt bám đầy rêu xanh, giữa đũng quần có thêm một cái khe nho nhỏ, trên đó vẫn còn một sợi lông chim (trên tên) vướng lại.

“Giữ cho ngươi một mạng, mau mau lấy công chuộc tội.” Thái Sử Lan xoay người nhìn tên trộm, “Triệu tập đám huynh đệ của ngươi lại, cùng nhau thủ thành.”

“A, được.” Tên trộm vẻ mặt đau khổ, chớp chớp mắt.

“Tên?”

“Long Triều.”

Tên có hơi lạ, hơn nữa…không hợp với kẻ này.

Thái Sử Lan cau mày, ném một cái khăn tay qua.

Long Triều thụ sủng nhược kinh tiếp lấy, đang chuẩn bị lau vết máu đã đông trên mũi đi, lại nghe Thái Sử Lan nói: “Lau lông mày ngươi vẽ lên đi.”

“A…”

Long Triều lau mặt, Thái Sử Lan cũng không nhìn hắn mà hướng ánh mắt về phía bóng đêm, lướt qua tường thành ngoại thành Bắc Nghiêm, thấy chân núi phía xa xa lốm đốm ánh đèn.

Liệu trong những ánh đèn kia, có một cái nào đó thuộc về Lý Phù Chu hay không?

Long Triều lại còn mặt dày đi lên phía trước, đứng song song với nàng, nhìn xuống dưới chân thành. Thái Sử Lan vẫn không nhúc nhích, hắn lại giống như lên cơn điên, hết nhìn hướng Đông lại ngó hướng Tây.

Tô Á nhìn bóng lưng chướng mắt của kẻ kia, rất muốn chạy lên quăng hắn xuống thành một lần nữa.

Long Triều vui sướng tự đắc, quên sạch trò hề đẫm nước mắt ban nãy, bỗng nhiên mở miệng, “Cô nương, ta cảm thấy người cực kỳ bất đồng với ta. Ta hiểu loại người như ngươi, nếu không phải người ngươi thực sự để tâm, ngươi ngay cả hành hạ cũng không thèm.”

Thái Sử Lan không để ý tới hắn.

“Chẳng lẽ vì ta anh tuấn xuất chúng?”

Thái Sử Lan nhận lấy kính viễn thị đơn giản từ trong tay Sử Tiểu Thúy, bắt đầu quan sát quân doanh Tây phiên bên dưới.

Long Triều vẫn bất khuất lên tiếng, “Ta biết, ngươi có vài phần coi trọng ta là vì…”

“Là bởi gương mặt này của ngươi…” Thái Sử Lan cắt ngang lời hắn.

“Quả nhiên!” Long Triều như mở cờ trong bụng, “Ngươi có muốn bắt ta là áp trại tướng công…”

“…khiến ta chán ghét.”

“Ặc!”

“Ngươi giống với một người, nhưng khí chất lại là một trời một vực.” Thái Sử Lan ngửa đầu trông về phía xa. Trong bóng đêm mờ ảo, dường như thấy được một người, “Thật là làm nhục gương mặt huynh ấy.”

Nàng không thèm nói nữa, xoay người đi nhanh xuống thành.

Long Triều đứng trên tường thành, nghe lời nói của nàng, như hiểu như không. Sau đó, hắn đột nhiên quay đầu, trông về phương hướng mà Thái Sử Lan vừa nhìn ban nãy.

Gió đêm thổi qua, hất tung mái tóc dài của hắn, che kín đôi mắt người nọ.

Giờ khắc này, trong đôi con ngươi Long Triều như có hàn quang xẹt qua, so với bóng đêm còn lạnh lẽo gấp bội.