Phượng Khuynh Thiên Lan

Quyển 1 - Chương 67: Rung động




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Imelda Phạm.

80

Khoảnh khắc khiếp sợ đi qua, gã đàn ông đứng ở cửa không có xông lên mà lựa chọn xoay người bỏ chạy, Thế nhưng, cửa đã bị khóa lại, hắn không có thời gian lục tìm chìa khóa, toan nhấc chân đá cửa.

Đúng lúc này, một vật đột ngột bay tới, “Bốp” một cái đập trúng chân hắn. Gã há mồm định kêu lên, lại bị thứ gì đó trắng tinh bay thẳng vào mồm, chặn lại tiếng hét.

Ngay sau đó, Thái Sử Lan một cước đạp hắn ngã sõng soài trên đất.         Trên giường, Dung Sở một chút cũng không để ý chiến sự bên này, u oán giật giật y phục của mình, “Ai nha, ngực của ta…”

Thái Sử Lan cầm gai Nhân Gian trong tay, nhanh nhẹn đâm lên hai kẻ, vừa đâm vừa nói: “Muốn có ngực lớn, trước tiên tự cung đi.”



Thái Sử Lan trói gã đàn ông kia lại, đẩy xuống dưới giường, lại lôi xềnh xệch nữ nhân kia đến chỗ cửa.

“Ngươi là người của Tây Cục?”

“Phải.”

“Ở hành tỉnh Tây Lăng hiện giờ có bao nhiêu người của Tây Cục? Các ngươi làm việc dưới quyền của ai?”

“Tổng số người thì không rõ lắm. Bọn ta là người tổ Lam Điền, ty thứ ba Tây Cục ở hành tỉnh Tây Lăng. Một ty có sáu mươi người, phân làm sáu tổ.”

“Văn Kính ở ty thứ mấy?”

“Không biết! Hắn là người ở Nam Nghiêu, không liên quan gì đến bọn ta.”

“Tại sao Tây Cục muốn giết chúng ta? Các ngươi có biết chúng ta là ai không?”

“Không biết. Đây là mệnh lệnh tuyệt mật của cấp trên, chỉ nói nếu như gặp một nam một nữ như các ngươi thì giết ngay tại chỗ.”

“Kế hoạch hôm nay là?”

“Văn Kính muốn bọn ta hỗ trợ giết đám người Tôn Du, còn bọn ta lại muốn thuận tiện chiếm luôn các ngươi.”

“Hành động kế tiếp của Văn Kính là gì?”

“Không biết. Có điều hắn đã mượn người bên ty thứ ba, nói bọn họ chờ ở ngoại ô Lam Điền, có lẽ là định ra tay với các ngươi ở đó.”



Cho tới khi không còn gì để hỏi nữa, Thái Sử Lan thu tay lại, bình thản buộc gai Nhân Gian vào khuỷu tay. Nàng phát hiện làm vậy, tối thiểu khi đánh người cũng sẽ có lực sát thương.

Nàng không chút dấu giếm sử dụng gai Nhân Gian trước mặt Dung Sở. Dung Sở cũng không nói một lời, mỉm cười nhìn thứ vũ khí kia.

Trước kia, hắn chưa từng thấy qua thứ này, nhưng ít nhiều cũng biết lai lịch của nó, cũng biết nó vô cùng quý giá, không nghĩ tới lại ở trong tay nàng. Trước giờ dị bảo luôn đến với người có duyên, cho nên thứ này đã chôn vùi trong Thai gia nhiều năm, cuối cùng không ngờ lại được một người khách qua đường là nàng sở hữu.

Khóe môi Dung Sở khẽ nhếch lên, tâm trạng vô cùng sung sướng – không phải vì nhìn thấy chí bảo, mà bởi Thái Sử Lan rốt cuộc cũng không đề phòng hắn nữa.

Nàng là núi cao sừng sững, kiên cố vững trãi, lại chứa đựng kho báu bên trong. Mỗi lần hắn muốn mở ra, đều phải cố gắng hết sức, phí hết tâm tư. Nhưng là mỗi lần thành công, hắn đều cảm thấy trước mắt sáng rực, từng bước, từng bước gần hơn với thứ đặt tại trung tâm rương báu.

Núi cao lấp ló trong hư vô mờ mịt, chờ đợi mây giăng dần tan biến.



Dung Sở và Thái Sử Lan lấy chìa khóa mở hết các cửa, lại đợi thêm một lúc, cho tới khi nữ nhân kia tỉnh lại. Lúc này, gai Quên lãng đã phát huy tác dụng, ả đờ đẫn đứng ở cửa, cố mãi cũng không thể nhớ ra lúc trước có chuyện gì.

Ả cảm thấy lưng mình đau nhói, muốn về phòng cởi bỏ xiêm y xem cơ thể mình bị sao, nhưng vấn đề là…tại sao hai kẻ kia lại khỏe mạnh đứng trước mặt mình thế này?

Cửa phòng đã mở, người bên ngoài chỉ cần quay đầu là có thể thấy rõ tình hình bên trong, muốn ra tay e rằng không thể nữa.

Huống hồ, “Sử nương tử” còn đang tựa vào vai ả, nhỏ giọng nói: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, phiền tỷ tự mình tiễn bọn muội ra đến cửa.”

Ả ta nghiêng đầu, nhìn da thịt trắng bóc của “Sử nương tử”, đường nét gương mặt duyên dáng tinh xảo. Ả quét mắt từ đầu đến chân người đứng cạnh mình, không hề phát giác có gì dị thường, nhưng lại cảm thấy chỗ nào cũng kỳ lạ. Nữ tử âm thầm nuốt nước miếng, cảm thấy yết hầu khô rát.

Cảm giác này…là sợ hãi.

Nhưng điều đáng sợ hơn chính là, ả không hiểu vì sao bản thân lại sợ hãi.

Giống như lúc trước ả vỗ vai Sử nương tử, Sử nương tử hiện tại cũng đang đặt tay lên vai ả, kề sát gáy ả là một đồ vật cứng rắn.

Lạnh lẽo. Mỏng tang. Giống như một khối băng, cách lớp y phục cũng khiến người ta cảm nhận được hàn khí bức người của nó. Ả không sao hiểu được thứ vũ khí nào lại có thể vừa mỏng vừa sắc như thế, nhưng ả chắc chắn một điều, người có thể sở hữu đồ vật tốt đến thế này, tuyệt đối không phải kẻ có lai lịch bình thường.

Lần này, rốt cuộc ả đã chọc vào kẻ nào vậy?

Đáy lòng ả dần dần lạnh lẽo, bước chân không dám dừng lại. Ả miễn cưỡng cười cười, “dẫn” Sử nương tử ra sân.

Vừa vào trong sân, Dung Sở đã mở miệng nói với đám thiếu hiệp còn đang mải mê chè chén. “Tôn thiếu hiệp, các vị, Thi tỷ tỷ nói trong nhà đêm nay còn có chuyện, chi bằng chúng ta đừng ở lại quấy rầy nữa.”

Đám người Tôn Du dù sao cũng đã ăn uống no nê, đương nhiên hiểu được đã đến lúc cần phải cáo từ. “Cục chủ tiêu cục” nhìn “nữ nhi” đang đỡ “Sử nương tử” ra ngoài, vẻ mặt kinh ngạc xen lẫn nghi ngờ, không biết có nên động thủ hay không. Mà Thái Sử Lan và Dung Sở lại không nói một lời, đã sớm lôi nữ nhân kia đi ra cửa lớn

Ra tới cửa chính, Dung Sở tươi cười nói: “Đa tạ tỷ tỷ đưa tiễn. Tỷ tỷ khách khí quá rồi!”, nói xong, dao nhỏ vô thanh vô tức rời khỏi người ả.

Nữ tử căm tức nhìn hắn, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm. Dung Sở mỉm cười nhìn ả, ghé tai nói nhỏ: “Bước tiếp theo, có phải ngươi sẽ cho người báo với Văn Kính, rằng phu thê bọn ta không phải nhân vật đơn giản, nói hắn cẩn thận một chút.”

Nữ tử nghe xong, toàn thân chấn động.

“Hay là…” Dung Sở cười thân thiết, “nói với hắn rằng đừng nên thiết lập mai phục ở Lam Điền nữa, bởi ngươi đã sơ ý để lộ bí mật rồi?”

“A…” Ả ta cả kinh trợn tròn hai mắt, suýt nữa thì hô lên thất thanh.

Ả ta…ả ta đã để lộ bí mật từ khi nào? Đây là tội chết, Tây Cục tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ả!

“Nếu như ta là ngươi…” Dung Sở chậm rãi nói tiếp, “Ta sẽ làm như hôm nay chưa có chuyện gì xảy ra. Văn Kính chết cũng được, sống cũng chẳng sao, biết hay không biết chân tướng cũng chẳng phải vấn đề. Những chuyện đó nào có liên quan đến ngươi, đúng chứ?” Hắn mỉm cười vỗ vỗ lên mặt nữ tử kia, “Ngươi yên tâm. Chỉ cần ngươi ngoan ngoan câm miệng, ta sẽ không để Văn Kính biết ngươi là người làm lộ kế hoạch.”

Nữ tử rũ mắt xuống, lại nghe Dung Sở cười khẽ, “Đa tạ tỷ tỷ săn sóc.”, sau đó, hắn khoác vai Thái Sử Lan, bước đi giống hệt thái hậu.

Dung thái hậu phong tình vạn chủng bước về phía trước, còn nghênh ngang mang theo tất cả mọi người rời khỏi. Lúc này, “cục chủ tiêu cục” mới vội vàng chạy tới, định mở miệng oán trách gì đó, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của nữ tử kia, nên đành biết điều im lặng.

Nữ tử nhìn theo bóng lưng Thái Sử Lan và Dung Sở đang dần khuất dạng nơi cuối con đường, vẻ mặt ả ta thâm trầm xen lẫn sợ hãi.

“Báo với Văn Kính kế hoạch đã thất bại, nói rằng đám người Tôn Du có phòng bị, bảo hắn tự mình cẩn thận.”

….

Mọi người bình an trở lại khách điếm. Văn Kính còn đứng sẵn ở cửa, niềm nở tiếp đón bọn họ, thái độ vô cùng tự nhiên. Thái Sử Lan nhìn hắn, không thể không công nhận lòng dạ kẻ này thật thâm sâu khó lường.

Khách điếm rất nhanh chìm vào yên tĩnh. Sau khi giải quyết mọi chuyện êm đẹp, Dung Sở vô cùng vui vẻ lôi kéo Thái Sử Lan đi ngủ, hoàn toàn không lo lắng đám người Văn Kính sẽ ngóc đầu trở lại.

Tuy là Thái Sử Lan vô cùng, vô cùng không vừa mắt hắn, nhưng cũng không thể phủ nhận Dung Sở hiểu thấu lòng người, khả năng nắm bắt tâm lý người khác đã đạt tới đỉnh cao, từ đó mới có thể lợi dụng sự cẩn thận chi li của Văn Kính và sự cuồng vọng của Tôn Du, đem bọn họ đùa giỡn trong lòng bàn tay, còn chính hắn lại thảnh thơi nằm trong kẽ hở, không bị một ai động tới, giống như đang chơi mạt chược. Trình độ của đám người Văn Kính, hắn căn bản không để vào mắt.

Sáng sớm hôm sau, Dung Sở vô cùng thoải mái, sắc mặt tốt đến nỗi khiến người ta cảm thấy chói mắt. Thái Sử Lan nhìn qua ô cửa sổ, thấy Tôn Du và Văn Kính bình thản đi qua, nhưng hốc mắt kẻ nào kẻ nấy đều thâm sì như mắt gấu trúc.

Hông của Dung Sở cho tới hôm nay rốt cuộc cũng đã đỡ được ít nhiều. Hắn tự mình rời giường, ngồi xuống trước bàn trang điểm.

Phải nói rằng, năng lực thích ứng với thân phận và hoàn cảnh mới của Quốc công cực kỳ cao siêu. Mấy hôm trước, trời xui đất khiến thế nào mà bị buộc phải giả làm phu nhân của Thái Sử Lan, người nào đó còn tuyệt thực biểu thị kháng nghị, ai ngờ bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi trước gương đồng, buông xõa mái tóc bóng mượt như thác nước, mỉm cười xinh đẹp, quyến rũ quay đầu lại, dịu dàng gọi: “Phu quân.”

“Phu quân đại nhân” dựa lưng vào tường, tóp tép nhai kẹo, ánh mắt lãnh đạm, vẻ mặt không chút đổi khác.

“Phu quân, thiếp muốn đổi một đóa hoa khác, muốn màu tím.” “Sử nương tử” nũng nịu nói.

Thái Sử Lan làm như không nghe thấy, hất hàm, nói: “Hiền thê, lão gia của nàng muốn rửa mặt.”

“Nhi tử, phụ thân con muốn rửa mặt, mau tới hầu hạ phụ thân.”

Cảnh Thái Lam buồn bực nhìn sang bốn phía, phát hiện không còn ai khác để sai bảo, cuối cùng đành cởi truồng vịn vào song cửa, hô to: “Tiểu nhị! Nương ta muốn bông hoa màu tím, cha ta muốn rửa mặt, không ai mặc y phục cho ta. Ngươi nhanh chân lên đi!



“Sử nương tử” quả nhiên vừa độ lượng vừa hiền lành, bị phu quân đại nhân phớt lờ cũng không hề tức giận, tự mình tìm một ít phấn vỗ vỗ lên mặt, lấy son tô tô trát trát. Cảnh Thái Lam thấy thế, hai mắt tỏa sáng như sao, nuốt nước bọt “ực” một cái, hiển nhiên đã bị cảnh đẹp này nhắc nhớ lại hồi ức khi xưa. Thái Sử Lan quay đầu nhìn nó, ánh mắt tuy rằng không có lực sát thương nhưng lại ngập tràn cảnh cáo.

“Trang bãi đê thanh vấn phu tế, họa mi thâm thiển nhập thời vô.*” “Sử nương tử trang điểm xong, ngắm trái nhìn phải một hồi, cuối cùng mỉm cười hài lòng, hân hoan cất giọng.

Thái Sử Lan nhướn mày nhìn hắn, ánh mắt lãnh đạm – Thế nào? Diễn kịch đến nghiện luôn rồi?

(*Hai câu thơ trích từ bài “Cận thí thương Trương thủy bộ” của Châu Khánh Dư:

Động phòng tạc dạ đình hồng chúc

Đãi hiểu đường tiền bái cữu cô

Trang bãi đê thanh vấn phu tế:

“Họa mi thâm thiển, nhập thời vô?”

Bản dịch của Trần Trọng San:

Động phòng tắt ngọn đuốc hoa,

Sáng mai lên trước mẹ cha lạy mừng.

Tô xong nàng khẽ hỏi chồng:

“Nét mày đậm nhạt, được không, hỡi chàng?” )

Đợi “Sử nương tử” trang điểm xong, Thái Sử Lan đi nhanh qua, giúp hắn khoác áo choàng, sau đó đỡ Dung Sở ra ngoài. Dọc đường đi, Sử nương tử một mực dựa vào người phu quân, tươi cười như hoa, gặp ai cũng niềm nở chào hỏi.

Lúc này, Quốc công đang vô cùng sung sướng, tâm trạng Quốc công tốt như chưa từng được tốt. Bởi vì Quốc công chợt phát hiện, thế vai* thì ra là một chuyện khiến người ta thực hạnh phúc.

Trừ khoảng thời gian này, mỹ nhân lòng dạ sắt đá trước mặt nào có bằng lòng mặc hắn tùy tiện giở trò đâu?

(*Thế vai: tạm thời đóng vai mà mình không thạo.)



Vì muốn lấy lòng “Sử nương tử”, con nhà giàu Tôn Du đặc biệt thuê riêng một chiếc xe cho “nàng”. Nhưng bởi bị sự cố lần trước ám ảnh, hắn rốt cuộc không dám tự mình leo lên ngồi chung với mỹ nhân, vì vậy một nhà ba người nghiễm nhiên được đi cùng một xe. Thái Sử Lan đã lâu không có được thời gian nhàn nhã thế này, quyết định cho Cảnh Thái Lam học bù.

Ngày hôm nay, môn cần học là tiếng Anh và Lịch sử.

“Bitch is bitch.” Nàng đọc.

“Bitch is bitch.” Cảnh Thái Lam đọc theo bằng giọng non nớt, “Ma ma, câu này có nghĩa là gì?”

“Tiện nhân là đồ già mồm.”

Dung Sở đang ngồi một bên, nghe thế thì suýt chút nữa phun hết nước trà trong miệng lên mặt Cảnh Thái Lam.

“Già mồm là thế nào ạ?” Cảnh Thái Lam chớp chớp mắt, cảm thấy bài học hôm nay thật khó!

“Chính là lòng nghĩ một đằng, mồm nói một nẻo, lời nói ra không đúng với việc đã làm, đã giết người cướp của còn muốn tỏ vẻ thanh cao như thánh mẫu, trông thấy nam nhân hai chân đã bủn rủn, vậy mà còn tự cho mình là bông sen trắng trong tinh khiết. Nếu muốn hiểu cụ thể hơn, con có thể lấy Kiều cô cô làm ví dụ.”

“A!” Cảnh Thái Lam vui vẻ, “Về sau con có thể mắng Kiều cô cô như thế này sao? Qiao Yu Run, bitch is bitch!”

“Sai, là Yu Run Qiao, bitch is bitch!” Thái Sử Lan sửa lại.

“A!” Cảnh Thái Lam đặt tay lên má lúm đồng tiền, cười ha hả nói, “Ma ma, cả câu này đều là tiếng Anh, Kiều cô cô có nghe cũng không hiểu. Con cũng có thể nói thế này: Kiều cô cô, cô cô là một bitch. Làm rất tốt, không ai có thể bitch hơn cô cô. Lần sau nếu cô cô còn bitch như thế, con liền ** you!”

“Giỏi lắm!” Thái Sử Lan khen, “Học một biết mười, có tiến bộ!”

Dung Sở ho tới nỗi thiếu chút nữa là nuốt cả lá trà vào bụng.

“Cái này, cái này là ngôn ngữ của quốc gia nào?”

“Anh quốc.”

“Chưa từng nghe qua. Là một trong các nước Nam Dương sao?”

“Ngươi chưa từng nghe qua là đúng rồi!”

“** you có nghĩa là gì?”

“Là tiến hành chân thành ân cần thăm hỏi đối phương đó.”

“Giống như cút con mẹ ngươi đi!?”

“Nói vậy là hơi lịch sự rồi.”

“Sao nàng lại dạy đứa nhỏ này mấy thứ thô tục như thế?” Dung Sở nhíu mày, “Nàng quên thân phận của nó rồi sao?”

“Thân phận thì có liên quan gì?” Thái Sử Lan xem như không có việc gì, lấy một cuốn sách khác ra, “Ngươi từng nghe qua câu danh ngôn này chưa?” Thái Sử Lan bắt đầu máy móc đọc thuộc lòng, “Khi chúng ta mới sinh ra, ai cũng chỉ biết mặc sức vui cười, thỏa thích phát tiết, thoải mái khóc lóc, lớn tiếng hò hét. Mà việc thế giới này phải làm, chính là khiến chúng ta dần dần quên đi những điều này, làm cho chúng ta khóc không phải vì buồn, cười chẳng phải vì vui. Đừng quên, trước khi trở thành nô lệ hay người đứng đầu thiên hạ, đầu tiên chúng ta đều là con người.”

“Đây là đanh ngôn của ai?” Dung Sở suy nghĩ một hồi, thầm hỏi vì sao hắn chưa từng nghe qua?

“Thái Sử Lan.”

Dung Sở bật cười.

Hắn thong thả ngả người ra sau, híp mắt, lười biếng cất giọng: “Nơi đây cũng có một câu danh ngôn, ta nói nàng nghe: Hoàng triều lớn mạnh trước giờ đều do nam nhân tạo thành, không có nơi nào để nữ nhân leo lên. Lý do không phải do nam nhân mạnh mẽ hơn nữ nhân, mà bởi ở trước quyền lực, bọn họ so với nữ nhân tỉnh táo hơn, có thể lạnh lùng, vô tình lựa chọn những thứ có lợi cho mình. Trong khi nữ nhân còn đang rơi lệ vì đám nô lệ, bọn họ đã biến người khác thành nô lệ rồi.”

“Câu này ai nói?”

Thái Sử Lan cười khẩy, chờ hắn nói ra hai chữ “Dung Sở”.

Dung Sở lại khẽ cười, đáp: “Một nữ nhân.” Hắn như có thâm ý liếc nhìn Cảnh Thái Lam, “Nửa đoạn đầu là do nàng ta nói, còn đoạn sau là nàng ta dùng hành động chứng minh. Cho nên, có một số việc, ta cảm thấy rất có ý tứ – có vài người, từ khi sinh ra đã là kẻ địch của nhau. Chĩa đao về phía đối phương là chuyện tất yếu, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.”

Cảnh Thái Lam cắn cắn ngón tay, tròng mắt chuyển nhanh như chớp, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, nó mới lầu bầu, “Con vẫn thích câu nói của ma ma hơn…”

Thái Sử Lan có ý kiến gì, giống như làm ảo thuật lấy ra một quyển sách, nói: “Đã đến giờ học Lịch sử.”

Dung Sở đã hơi buồn ngủ, nghe vậy liền lườm nàng một cái – nàng biết lịch sử Nam Tề?

Mặc dù chưa một lần hỏi qua lai lịch của nàng, nhưng Dung Sở luôn mơ hồ cảm thấy nàng không phải người Nam Tề, thậm chí cũng không phải người trên đất Đại Yên, Đông Đường, hay bất kỳ quốc gia nào khác trên đời này. Tư tưởng và lời nói của nàng có lúc bén nhọn, khi lại phóng khoáng, nhưng dù là thế nào cũng đều vượt khỏi thời đại này, hơn nữa, nàng cũng chưa từng tỏ ra e sợ trước uy quyền. Một người đến từ một nơi hắn không hề biết, làm sao có thể giải thích lịch sử của một quốc gia nàng không thuộc về?

Cuốn sách kia nhìn qua rất bình thường. Dung Sở liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là cuốn “Giang sơn Đại Tề” ba đồng bàn đầy ngoài chợ.

Chỉ là một cuốn tạp ký mà thôi!

Thái Sử Lan giống như không hề phát hiện ánh mắt hứng thú của hắn. Nàng mở sách, dừng ở trang thứ tư, xem ra trước đó đã từng dạy cho Cảnh Thái Lam vài lần.

“Sắp tới Lam Điền quan rồi, chi bằng học cái này đi!” Trước tiên, Thái Sử Lan nói cho Cảnh Thái Lam đôi điều về địa lý nơi đây, “Lam Điền quan, trước kia vốn thuộc hành tỉnh Thương Đông ở biên giới Nam Tề, sau bởi Đông phiên* cướp đoạt và bão cát xảy ra liên miên, một nửa hành tỉnh  hóa thành sa mạc. Năm Thiên Hi thứ mười ba, triều đình phân lại các hành tỉnh, sát nhập Lam Điền quan vào hành tỉnh Tây Lăng. Nơi đây, Tây Bắc là cửa ải hiểm yếu, phía Bắc giáp với thành quan, phía Tây thông với con đường tơ lụa…”

(* Đông phiên: ngoại tộc ở phía Đông)

Dung Sở ngáp một cái, tay chống gò má, nhẹ trở mình.

Nhưng mà, hắn rất nhanh xoay người lại, bởi trọng tâm bài giảng của nữ nhân kia đột nhiên thay đổi.

“Ở Lam Điền từng diễn ra hơn mười chiến dịch lớn nhỏ, nổi danh nhất là chiến dịch “Giếng nước ngọt” năm năm về trước, nó được xưng là trận đánh kỳ lạ bậc nhất lịch sử nhà binh. Lúc đó, Nam Tề bị vây, có một toán quân tiên phong đã đột phá vòng vây để đi cầu viện. Trong quá trình đột phá vòng vây, họ bị quân mai phục đánh lén, rơi vào giếng nước ngọt của địa phương, sau đó bị địch dùng cát lấp giếng chôn sống…”

Nghe đến đây, sắc mặt Dung Sở hơi trắng lên.

Trong thoáng chốc, cảnh tượng một năm kia như hiện lên trước mắt hắn. Năm đó, tuyết rơi đầy trời, hoa lê trắng xóa, thanh lệ như thường. Hắn mặc một thân quân trang, nhìn tuyết bay lả tả trước mặt, khôi giáp như đang ẩn hiện trong cơn mưa tuyết, trường kiếm lóe sáng, long lanh rực rỡ, “Đêm nay nhất định phải giả đột phá vòng vây, tìm cách kiềm chân cánh tả quân Đông phiên. Bằng không, một khi kiếm rút khỏi vỏ, đại quân của Nguyên soái sẽ rơi vào phục kích của địch.”

“Huynh giả bị vây, kềm chân quân Đông phiên ở nơi này, để Nguyên soái tới theo đường vòng, hình thành thế vây thật sự.” Lý Phù Chu đứng cạnh hắn, lặng lẽ ngắm nhìn tuyết rơi, “Đáng tiếc, trời không thuận lòng người. Trận tuyết này e rằng đã làm giảm ba phần thành công của kế hoạch.”

“Nếu đã là danh tướng, phải vừa biết dùng người, vừa biết lợi dụng thiên thời.” Hắn cười nhạt, “Trận tuyết này tuy gây bất lợi cho ta, nhưng lại có lợi với Nguyên soái. Hồ Vĩnh Định lúc này có lẽ đã đóng băng, băng qua mặt hồ sẽ giúp tiết kiệm hai canh giờ hành quân. Có hai canh giờ này, đại sự chắc chắn sẽ thành.”

“Nhưng chung quy vẫn quá nguy hiểm.”

“Không vào hang cọp sao bắt được cọp con.” Hắn quay đầu, “Ý ta đã quyết.”

“Nếu vậy, hãy để ta đi.” Lý Phù Chu vươn tay, đón lấy một bông tuyết.

“Không cần.” Hắn biết, tuyến đường phá vòng vây phải đi qua giếng nước ngọt, là nơi địa hình vô cùng đặc biệt. Nếu như địch bày bố mai phục,…

Hắn mỉm cười, nói tiếp, “Vãn Thường ngàn dặm xa xôi tới thăm huynh. Hai người hiếm khi có dịp gặp mặt, huynh chớ nên cô phụ tâm ý của giai nhân. Người ta tốt xấu gì cũng là tiểu công chúa của Thánh môn, bỏ lại biết bao chuyện trong môn mà chạy đến đây ở lều vải, ăn lương khô, tặng y phục cho huynh, huynh không tiếp nàng sao được? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, tứ đại thế gia trong võ lâm chẳng phải sẽ nói Lý gia huynh không biết điều hay sao. Lại nói, trong quân không cho phép nữ nhân ở. Bây giờ để nàng vào doanh, ta là người gánh chịu nguy hiểm. Chờ đến khi phụ soái đến, Vãn Thường nhất định phải rời đi, vậy mà chỉ có vài giờ gặp gỡ, huynh còn xuất doanh, Vãn Thường biết được không phải sẽ trách ta sao?”

“Trách cái gì thế?” Một tiếng nói du dương bỗng truyền đến. Một nữ tử xinh đẹp cười dài bước vào, tay chắp sau lưng. Nàng đi tới từ sau màn tuyết, chạy tới trước mặt Lý Phù Chu, nhón chân, vươn tay vuốt vuốt chân mày đang nhíu chặt của hắn, cười nói, “Đừng cau mày như vậy. Phải cười, phải ôn hòa. Thiên hạ này nhiều chuyện như vậy, huynh đều muốn nhúng tay sao?”

Lý Phù Chu hơi không tự nhiên bắt lấy tay nàng, khẽ lắc đầu, rồi lại không nhịn được cười một tiếng, “Tuyết lớn như vậy mà còn chạy loạn.”

“Nam nhân các huynh có thể đạp tuyết thị sát, còn nữ nhân bọn ta lại không thể ra khỏi cửa?” Vãn Thường chun mũi, “Vừa rồi hai người nói cái gì? Đột phá vòng vây sao? Phù Chu, huynh đi đi.”

“Được.”

“Huynh ấy không đi.”

Dung Sở và Lý Phù Chu đồng thanh nói, sau đó quay sang nhìn nhau. Dung Sở cười cười, nói: “Vãn Thường, nhiệm vụ này rất nguy hiểm. Phù Chu không quen thuộc địa hình nơi này, vẫn là ta đi tốt hơn.”

“Huynh thân là chủ tướng, không thể mạo hiểm như vậy.”

“Không sao cả. Ta sẽ không có chuyện gì.”



Bọn họ lại tiếp tục tranh chấp lần nữa, không hề phát hiện Vãn Thường đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào. Đêm đó, đáng ra hắn sẽ xuất chiến, nhưng bởi đối phương có hành động kỳ lạ nên kế hoạch tạm thời được hoãn lại. Dung Sở và Lý Phù Chu lại một lần nữa nghiên cứu phương án tác chiến. Nhưng tới khi hai người bọn họ đi ra khỏi trướng, lại phát hiện Vãn Thường, khôi giáp, mặt nạ của Lý Phù Chu, cùng với ba trăm dũng sĩ dưới quyền của hắn đều đã biến mất.

Đến khi nhận được tin tức, thì cũng là tin dữ.

….

Thanh âm lạnh lùng của Thái Sử Lan truyền đến, “…Màn đêm buông xuống, có người cưỡi ngựa xông vào trại địch.”

A, đúng rồi, là Lý Phù Chu.

Khi tin dữ truyền đến, hắn kinh động tới nỗi toàn thân rét run, chỉ biết đứng ngẩn ra, Trong lúc đó, Lý Phù Chu đã chạy như điên rời khỏi, biến mất trong màn tuyết trắng xóa.

Chờ tới khi hắn đuổi tới, đã thấy đã thấy bên cạnh giếng nước ngọt, vó ngựa thưa thớt, thi thể ngổn ngang đầy đất, màu đỏ tươi của máu hòa vào tuyết trắng. Một đoạn trắng, một đoạn bụi, một đoạn đỏ rực, tất cả dần trộn lại với nhau, cuối cùng là cái kết của đời người. Lạnh lẽo. Diễm lệ.

Ba trăm dũng sĩ, hơn nửa tứ chi không còn đủ đầy khuôn mặt vặn vẹo, có thể thấy được bọn họ đã trải qua một hồi chém giết tàn khốc thế nào.

Có mười mấy người cùng dựa đầu vào một chỗ, duy trì tư thế cúi người, cho tới chết vẫn hướng về một phía.

Cái hướng đó, chính là giếng nước ngọt.

Giếng nước ngọt thực ra cũng không phải một cái giếng, chỉ là một chỗ địa hình hơi lõm xuống. Nơi đó bởi vì đất sụt lút mà hình thành vài cái hố lớn nhỏ, trong đó có một chỗ có nước tự nhiên, dòng nước trong veo, cho nên gọi là giếng nước ngọt. Sau này bị bão cát dần ăn mòn, nước cũng hết, giếng khô cạn, nhưng vẫn được gọi với cái tên đó.

Hiện tại, nơi đó không có lõm xuống nữa, mà hơi nhô lên, giống như một phần mộ của trẻ nhỏ.

Các dũng sĩ đều vươn hai tay ra, đầu ngón tay ai nấy đầm đìa máu. Đó là tư thế đào bới cái hố. Có những người, ngón tay đã bị thương nặng tới nỗi gần như cắm lại trong tuyết, móng tay bơi vì đào bới quá sức mà đều bật tung ra, máu chảy đầm đìa.

Miệng hố, có những bàn tay hướng lên trời, giống như có người bị vùi trong đó, vẫn đang tuyệt vọng kêu khóc giãy dụa.

Hắn khom lưng xuống ngựa, lòng quặn thắt lại, dường như chẳng thể thở nổi.

Lý Phù Chu vậy mà có thể cử động, từng bước, từng bước tiến lên.

Trên người hắn có kiếm, sắc bén vô cùng. Nhưng là, hắn không dùng đến, chỉ quỳ gối bên miệng giếng, giống như những thuộc hạ kia, dùng tay không đào bới đất cát vẫn đang lún xuống.

Một canh giờ trôi qua, hắn rốt cuộc cũng đã làm xong chuyện mà những người đã chết chưa thể làm được. Trong đất đá băng tuyết hỗn tạp, để lại mười miếng móng tay của chính mình.

Đầu ngón tay lúc này đã máu thịt be bét, nhưng hắn lại giống như không hề đau đớn, từng nắm, từng nắm cát bị quăng lên, mỗi một nắm cát đều là mạng sống của huynh đệ, của người con gái hắn yêu.

Đã từng gặp gỡ, đã từng trải qua những tháng ngày rực rỡ, cuối cùng lại không có được kết thúc trọn vẹn.

Bàn tay đang đào bới của hắn chợt dừng lại.

Lẫn trong vô số gương mặt quen thuộc, có vặn vẹo, có dữ tợn, có tuyệt vọng, có bi thiết,…lại có một người vô cùng bình tĩnh, trong một khắc cuối cùng của đời người, khóe môi nàng vẽ lên nụ cười xinh đẹp.

Hắn chưa từng thấy qua gương mặt ai khi chết lại bình thản như vậy.

Phảng phất như đang say ngủ.

Nếu như không phải gương mặt kia có chút tái nhợt, nếu không phải da thịt nàng bị hạt cát cứa ra vết máu nhàn nhàn, hắn đã thực sự tin rằng, nàng đang ngủ một giấc thật bình yên.

Bị chôn sống, đó là chuyện đau đớn đến nhường nào? Vậy mà nàng không hề giãy dụa. Phải chăng, nàng biết hắn nhất định sẽ tới, sợ hắn nhìn thấy khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo của mình, sợ hắn vì thế mà dằn vặt cả đời?

Có một thứ tình yêu, là lấy cái chết để nói ra, là tia chớp lóe sáng trên trời đêm nơi đồng hoang bát ngát, một chốc sáng ngời, sau đó vĩnh viễn chìm vào bóng đêm, cuối cùng không một tiếng động biến mất.

Lý Phù Chu quỳ gối bên đống cát, ngây ngốc chết lặng. Gió tuyết đã ngừng bỗng nhiên lại gào thét, quét qua gương mặt xinh đẹp, trắng ngần của thiếu nữ. Mái tóc nàng tung bay trong gió, vương lên vai hắn.

Có thể là lưu luyến không rời, cũng có lẽ là lời cáo biệt.

Trong trại địch phía đối diện, mơ hồ có tiếng cười truyền ra, tràn ngập giễu cợt và đắc ý.

Lý Phù Chu đứng phắt dậy, xông ra ngoài.

Hắn một bước nhảy lên ngựa, trong nháy mắt đã biến mất trong màn tuyết trắng.

Gió tuyết mịt mù, phủ lên bóng lưng tịch liêu, cô độc.

Mà Dung Sở vẫn không hề nhúc nhích.

Hắn trở về, ngay cả thi thể của ba trăm dũng sĩ cũng không thu dọn, nhanh chóng về doanh chỉnh binh, một lần nữa sửa lại kế hoạch tác chiến.

Đó là một đêm máu tươi hóa tuyết…



Giọng nói của Thái Sử Lan như xa như gần, văng vẳng bên tai hắn, “…Một người một ngựa tung hoành trong trại địch, giết đại tướng Đông phiên. Sau, địch truy đuổi đến giếng nước ngọt. Tại đó, chủ tướng Nam Tề cùng ba trăm băng thi đứng sừng sững trước trận. Trong đêm tối mịt mù, gió lạnh gào thét, mơ hồ có tiếng quỷ khóc bên tai, các tướng Đông phiên lấy làm sợ hãi, ra lệnh chém băng thi, không ngờ trong băng thi lại chứa đầy thuốc nổ, ám khí, chất độc. Đao vừa chạm phải, đạn nổ vang trời, quân địch tử vong vô số. Trong đêm, vó ngựa rầm rầm xông trận, lúc này, phục binh Nam Tề mới vọt ra, Đông phiên không còn kẻ nào sống sót, thi thể chất đầy quanh giếng. Sau này, mọi người đều gọi nơi đây là giếng quỷ khóc… Trận chiến này qua đi, suốt mười năm sau đó, biên cảnh cận đông an ổn, đến nay Đông phiên vẫn không dám bước qua giếng nước ngọt thêm lần nào nữa…”

Cảnh Thái Lam rùng mình.

Thái Sử Lan cũng dừng lại.

Thật không ngờ rằng, loại thủ đoạn đáng sợ mà các tổ chức khủng bố hiện đại hay dùng như giấu thuốc nổ trong người này lại đã được cổ nhân trong một thời không khác sử dụng từ sớm.

Huống chi, cái này còn không phải dùng thi thể tù binh bị bắt hay quân địch, mà là dùng chính thi thể tướng sĩ tử trận của phe mình làm mồi dụ. Người có thể hạ mệnh lệnh này, rốt cuộc là kiên nghị và dứt khoát tới cỡ nào?

Có thể tưởng tượng, khi đám binh sĩ Đông phiên vọt tới trước trận, nhìn thấy những người bị mình tàn bạo giết chết đều đã đông thành băng thi đứng sừng sững trước mặt – đó là chuyện đáng sợ bậc nào? Trước sự kinh hãi ấy, ai cũng sẽ không nhin được mà xuống tay. Đao chém, rìu chặt, giống như quét sạch chướng ngại vật trên đường, loại bỏ hết thảy cảm giác hoảng sợ đang gào thét trong tim.

Sau đó, băng thi nổ tung, thuốc nổ, ám khí, độc dược bắn ra bốn phía. Ngoại tộc tử thương vô số, binh lính Nam Tề lại xông lên…

Một đêm đó, tình hình biến đổi khôn lường, chính là thảm cảnh nhân gian. Băng thi trước mặt, ám chiêu liên tiếp xuất hiện,… Lấy thi thể của huynh đệ làm mồi nhử. Lạnh lùng. Dứt khoát.

Thái Sử Lan giống như nhìn thấy khung cảnh chém giết hiện ra trước mặt, âm thanh gào thét vang vọng bên tai, gió tuyết mang theo mùi máu tanh ập vào chóp mũi.

“Chủ tướng là ai…” Bàn tay nhỏ bé của Cảnh Thái Lam nắm chặt ống tay áo nàng, “Là ai…”

Thái Sử Lan ngẩng đầu, nhìn về phía Dung Sở.

Nàng nhìn nam nhân trước mắt, gương mặt bình tĩnh, sáng trong, con ngươi như mang ý cười, lại thoáng vẻ lạnh lùng, thật khó có thể tưởng tượng rằng, vị tướng quân lãnh khốc, lạnh lùng đêm đó lại chính là hắn.

Hắn giống như trân châu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nào có lấy một vết sẹo do chiến tranh để lại?

Hay chăng, vết thương kia đã được giấu đi thật sâu, giống như con trai khi bị thương, chỉ có thể phun ra từng tầng, từng tầng giao chất, bao lấy thương tổn, hình thành một viên trân châu với vẻ ngoài không chút tì vết.

Dung Sở đón lấy ánh mắt nàng, cười nhạt.

Đêm đó, gió tuyết rít gào.

Đêm đó, có những huynh đệ vĩnh viễn không trở về.

Đêm đó, hắn đại thắng, nhưng lòng chẳng vui. Hắn dùng thi thể của huynh đệ, lạnh lùng bày binh bố trận. Cách làm đó, không ai tán thành, cũng chẳng ai chấp nhận. Sau trận chiến, hắn không những không được khen thưởng, mà phụ soái vì muốn bình định oán khí trong quân, còn nghiêm khắc phạt hắn một trăm quân côn.

Lúc chịu phạt, chỉ có Phù Chu đứng ra biện hộ giúp hắn, cũng tự nguyện chịu thay năm mươi gậy. Những tướng lĩnh ngày thường ủng hộ hắn giờ cũng thay đổi ánh mắt, ai ai cũng nói hắn tuyệt tình tuyệt tính, mặc dù tất sẽ trở thành danh tướng, nhưng chắc gì đã để lại phúc cho đời sau. Một khi xông pha chiến trường, ai cũng chuẩn bị sẵn tâm lý hi sinh dưới đao quân địch, nhưng chẳng ai có thể chấp nhận thân thể sau khi chết đi lại phải chiến đấu thêm một lần nữa, tới nỗi hài cốt cũng chẳng còn.

Phụ soái khi đó tuổi tác đã cao, nhưng vẫn được người người ủng hộ, bởi vậy mà con đường chinh chiến của hắn trước giờ vẫn rất suôn sẻ. Thế nhưng, hắn vì chuyện này mất hết quân tâm, khiến cho phụ soái vô cùng thất vọng, tức giận tới nỗi không nói nên lời.

Thế nhưng, qua trận chiến này, hắn được triều đình khen ngợi, ban thưởng vô số. Chỉ là hành động đó chẳng phải mang theo ý tốt, ngược lại càng khơi dậy sự bất mãn trong lòng các tướng lĩnh. Đây chính là mong muốn của triều đình. Mấy đời Dung gia đều nắm quân quyền trong tay, sớm đã công cao chấn chủ, thưởng mấy cũng không đủ. Khó khăn lắm mới có cơ hội như vậy, triều đình sao có thể bỏ qua?

Tuy là từ đó về sau, hắn vẫn xông pha chiến trường chiến đấu thêm vài năm, thanh danh chấn động triều đình và trong ngoài dân gian. Nhưng vì có chuyện này ảnh hưởng, hắn dần dần bị xa cách, bị bài xích, bị người đời sợ hãi. Mặc dù hắn ngoài mặt tươi cười, nhưng nội tâm cũng dần trở nên tịch mịch, cuối cùng quyết định rời xa triều chính, làm một Quốc công nhàn nhã thong dong.

Hoặc là, ảnh hưởng thật sự, không chỉ có như vậy…

Dung Sở khép hai mắt lại.

Hắn bỗng nhiên không muốn đối diện với ánh mắt của Thái Sử Lan nữa.

Nàng hẳn là cũng cảm thấy khiếp sợ, thất vọng, dần dần khinh thường hắn, lạnh nhạt với hắn…

Giống như tất cả những người đó.

Năm đó, khi đưa ra quyết định này, ai có thể đau đớn hơn hắn? Những huynh đệ này, chính là ba trăm dũng sĩ do hắn giao cho Lý Phù Chu, là thân vệ do một tay hắn huấn luyện, giống như từng bộ phận trên cơ thể hắn, cùng hắn trưởng thành theo năm tháng. Nhưng mà, đêm đó gió tuyết thấu xương, cũng chính hắn là người đã dùng thi thể huynh đệ làm mồi nhử.

Đêm ấy, hắn chứng kiến bọn họ chết không nhắm mắt, ánh mắt bi thương, căm phẫn đến tột cùng. Những ánh mắt đó, bọn họ nói với hắn rằng – phải báo thù!

Đại trượng phu hành sự không màng thủ đoạn, chỉ nhìn kết quả!

Vô luận mọi người lên án thế nào, hắn trước sau vẫn tin tưởng – ba trăm huynh đệ của hắn, bọn họ đều nguyện ý!

Nguyện ý lấy thân mình tiêu diệt toàn quân địch!

Mặc dù thân thể đều vụn nát, nhưng linh hồn cuối cùng cũng được chu toàn.

Nhưng mà…không có ai hiểu.

Có điều…hắn cười nhạt – cũng chẳng cần ai hiểu.

Sau đó, hắn thấy Thái Sử Lan bình tĩnh gỡ tay Cảnh Thái Lam ra, nói: “Cảnh Thái Lam, con cảm thấy làm vậy có đúng hay không?”

“Con…” Cảnh Thái Lam cắn cắn ngón tay, cảm thấy trong lòng rối bời. Cho tới nay, nó vô tri vô giác tiếp nhận những thứ Thái Sử Lan chỉ dạy, trong lòng dần hình thành quan điểm cá nhân, nhưng lại hoàn toàn mâu thuẫn với những gì được dạy từ tấm bé, khiến nó không cách nào đưa ra đáp án.

“Ta kể cho con một chuyện, là chuyện ở quê hương ta,” Thái Sử Lan hờ hững nói, “cũng gần giống như vậy. Nơi ta đến có rất nhiều người xấu, chúng bắt những đứa trẻ làm tù binh, hoặc là mê hoặc chính người dân của mình, để họ mang theo thuốc nổ trên người đi giết kẻ địch. Bây giờ ta nói cho con biết, làm vậy là không đúng. Bởi xuất điểm của bọn họ vốn đã là tội ác, thủ đoạn cực đoan này đã khiến cho rất nhiều người vô tội phải chết.”

“Nhưng mà, không giống với…”

“Đây chính là đạo lý mà ta muốn con hiểu. Bất cứ chuyện gì, chúng ta đều không thể nhìn nhận từ một phía. Làm vậy, con chỉ có thể thấy việc làm này thật tàn nhẫn, nhưng ta lại thấy quyết tâm và dũng khí – liều lĩnh báo thù cho huynh đệ là dũng khí; có can đảm gánh chịu tất cả hậu quả là dũng khí; cho dù biết rõ cuối cùng sẽ bị người đời chê tránh, nhưng vẫn làm chuyện bản thân phải làm, đây chính là dũng khí.”

Dung Sở nghiêng đầu nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, cánh tay chống cằm bỗng run lên.

Hắn liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng cũng không hề nhìn hắn, chỉ cúi đầu ân cần dạy dỗ đứa nhỏ. Những lời này của nàng có lẽ không phải cố ý nói cho hắn nghe, nhưng hắn nghe được, lại cảm thấy rất thỏa mãn.

Là cảm giác thỏa mãn khi cô độc hành tẩu bao năm, cuối cùng cũng gặp được tri âm.

Là cảm giác thỏa mãn khi mệt nhọc lê bước trên cát vàng, bỗng nhiên nhìn thấy ốc đảo.

Là cảm giác thỏa mãn khi đứng trong bão tuyết giá lạnh, bỗng trông thấy một đóa mai xinh đẹp nở rộ.

Cảm giác thỏa mãn thế này, ngay cả tri kỷ nhiều năm là Lý Phù Chu cũng không thể đem đến cho hắn. Bao năm cùng nhau tiến lùi, cùng nhau vào sinh ra tử, Lý Phù Chu vẫn luôn yên lặng ở bên hắn. Nhưng hắn biết, từ sau khi Vãn Thường ra đi, Lý Phù Chu bắt đầu học được cách vĩnh viễn mỉm cười, vĩnh viễn ôn hòa, nhưng tim của hắn, cũng không biết đã để ở nơi nào.

Thật không ngờ, lý giải hắn tìm kiếm bao năm, hôm nay cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.

Bởi vì chuyện xưa được hiểu thấu, trái tim khô cằn của hắn rốt cuộc chờ được mưa phùn, không tiếng động sống lại.

Khoảnh khắc này, nội tâm chìm sâu trong bóng tối của hắn bỗng chốc được ánh sáng rọi soi.

“Không lấy thành bại luận anh hùng, cũng không nên lấy thủ đoạn luận anh hùng.” Thái Sử Lan vẫn nói tiếp, “Ánh sáng không nhất định là trắng, bóng tối cũng chưa chắc đã xấu xa, sau khi con lớn lên thì sẽ hiểu rõ. Đó mới là bài học…”

Dung Sở khẽ cười, khóe môi cong cong, giống như gió hạ nhẹ lướt.



Không khí trong xe bình tĩnh an tường, phía ngoài ngược lại căng thẳng kỳ lạ. Văn Kính thoạt nhìn rất bình thường, nhưng khóe mắt trước sau vẫn dán chặt lên đám người Tôn Du, mà Tôn Du lại hăng hái tiến về phía trước, mỗi bước đều như mang theo gió lốc.

Buổi trưa, rõ ràng có thể nghỉ trọ sớm một chút, nhưng Văn Kính lại khăng khăng nói quán trọ kia ngay dưới chân núi, rất không an toàn, sau đó đề nghị mọi người đi thêm một đoạn. Kết quả, bọn họ đi liền mười dặm, cuối cùng dừng chân nghỉ ngơi trên một sườn dốc trước không có thôn, sau không có tiệm.

Mà cách đó không xa chính là Lam Điền quan, nơi binh lính Nam Tề từng chống lại Đông phiên, qua Lam Điền quan là sẽ tiến vào địa giới Bắc Nghiêm.

Mọi người tốp năm tụm ba lại nghỉ ngơi, có người chạy đến gần Thái Sử Lan và Dung Sở bắt chuyện: “Nói nghe này, Hịch võ lâm nói muốn tìm một đôi nam nữ, tuổi tác cũng xấp xỉ các ngươi, sẽ không phải đúng là hai người đấy chứ!?”

“Nếu như là chúng ta, lý nào bọn ta lại không nói ra chứ?” Thái Sử Lan thấp giọng trả lời.

Đoạn đường này, vào những lúc không thể không nói chuyện, thông thường đều là nàng đứng ra. Bởi vì trước đó, Dung Sở nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ – Ai bảo nàng thích làm nam nhân? Người đứng đầu trong nhà phải lo chuyện đối ngoại.

Cũng may, giọng nàng từ xưa đã trầm thấp, cố đè xuống chút nữa cũng miễn cưỡng giống giọng thiếu niên.

“Bọn ta làm sao có thể với tới bằng hữu bậc kia.” Dung Sở yểu điệu tựa đầu vào vai Thái Sử Lan, vẻ mặt hạnh phúc, “Nhưng mà, có phu quân ở cạnh là đủ rồi.”

Thái Sử Lan vội vàng nuốt miếng lương khô xuống – nàng không làm vậy, chắc chắn không thể đè nén ác tâm đang sôi trào trong lồng ngực.

Đúng lúc này, một hán tử trung niên vừa gặm lương khô vừa bước tới gần, quan tâm nói: “Chỗ này gió lớn, thân thể Sử nương tử lại không khỏe, chi bằng tới gian nhà phía trước nghỉ ngơi.”

Nơi đây gần với đất Bắc, quanh năm suốt tháng bão cát liên miên, khiến cho mấy cái nhà hoang gần đó cũng dần bị ăn mòn, trong đó có vài tòa, nhìn vào tuy rộng rãi vuông vức, nhưng ngay đến nóc nhà cũng đã bị thổi bay, có điều vẫn có thể miễn cưỡng dùng làm nơi tránh gió.

“Cũng được.” Dung Sở dùng ống tay áo che mặt, khẽ đáp lại, dáng vẻ không chút đề phòng.

“Cặp phu thê” nắm tay nhau, chậm rãi đi tới gian nhà gần đó.

Tôn Du thấy vậy liền đứng bật dậy, nhưng đám người xung quanh cũng lập tức vây quanh hắn.

“Các ngươi muốn gì?” Tôn Du cảnh giác lùi ra sau một bước.

Không có ai đáp lại hắn, bốn phía càng ngày càng nhiều người, một người xa lạ đi lên từ chân dốc, ánh mắt lạnh lùng bắn về phía này.

Tôn Du cân nhắc nhìn người nọ một chút, lại nhìn đám người xung quanh, vẻ mặt dần dịu đi.

Hắn đang muốn ngồi xuống, chợt nghe đôi phu thê kia nói, “Căn nhà kia nhìn qua hình như không ổn lắm…”

“Nhưng mà chàng nhìn xem, tình hình thế này, chúng ta không đi không được.”

“Coi như chúng ta tới sai chỗ, đi sai đường. Haizzz, đáng ra trước đây không nên tin lời Vương Mãnh đại ca.”

“Cố gắng sống qua mấy ngày này, sau đó trở về Bắc Nghiêm là tốt rồi. Chuyến đi lần này, ta coi như hiểu rõ cái gì là giang hồ hiểm ác, xem ra cuốn “Huyền thiên công” kia, ta nhất định phải chăm chỉ luyện theo.”

“Là do phu quân lười biếng đấy! Công phụ* trước khi lâm chung đã dặn dò nhiều lần, vậy mà chàng lại bỏ ngoài tai, bây giờ đã hối hận chưa? Cầu viện người khắp nơi, không bằng tự mình nỗ lực. Gia sản của chàng lớn như vậy, nếu không thể bảo vệ, con chúng ta sau này biết sống sao…”

(*Công phụ: bố chồng)

Tôn Du lắng tai nghe, hai mắt dần sáng rực.

Gia sản khổng lồ…Bí tịch võ lâm…Hai miếng mồi mê hoặc lòng người nhất thiên hạ.

“Huyền thiên công” chẳng phải là chí bảo trong truyền thuyết sao? Thứ này đã thất truyền giang hồ nhiều năm, làm sao có thể rơi vào tay đôi phu thê kia?

Hắn nghi ngờ nhìn hai người. Không giống! Thực sự không giống. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, người nhà này tuy rằng không có võ công, nhưng quả thật ai nấy đều vô cùng phi phàm, ngay cả phong thái đứa bé kia cũng sáng ngời vượt quá người thường. Nhất là ánh mắt của bọn họ, tuy là không hề giống nhau, nhưng đều ẩn chứa ánh sáng, bình tĩnh ung dung, tuyệt đối không phải ánh mắt phù phiềm của người thường. Nếu nói bọn họ xuất thân bất phàm, ai cũng nguyện tin. Lại nói, trước đây, không phải Vương Mãnh đại ca thấy bọn họ thoạt nhìn hơn người nên mới một mực mời theo sao?

Phải chăng…đây đúng là sự thật?

Tôn Du nhìn chằm chằm bóng lưng của bọn họ. Nếu nói lúc trước sự thông minh và vẻ ngoài xinh đẹp của “Sử nương tử” còn chưa đủ để hắn mạo hiểm, thì hiện giờ, có thêm những lời này, đã đủ để “thiếu hiệp” động tâm.

Hắn bỗng đứng bật dậy, một vài người ở phe hắn cũng theo bản năng chạy tới. Đám người Tây Cục ngẩn ra, không nghĩ tới Tôn Du lại có dũng khí thế này, ánh mắt lạnh lùng như mũi tên bén nhọn bắn tới.

“Các vị làm vậy là có ý gì?” Một đại hán mặc thanh bào sải bước tới gần, ngăn lại tầm mắt Tôn Du, lạnh lùng hỏi.

“Câu này là ta hỏi các ngươi mới đúng.” Tôn Du cười khanh khách, “Ta đi bầu bạn với Sử nương tử, các ngươi ngăn cản là có ý gì?”

“Sử nương tử tự có phu quân đi cùng, ngươi chạy sang để làm gì?” Mắt thấy thời cơ đã đến, đám người Tây Cục không thèm lén lén lút lút nữa, toàn bộ đều đứng lên, giọng nói bén nhọn.

Mấy ngày nay, bọn hắn làm việc gì cũng không thuận lợi, lửa giận tích góp lâu ngày đã sớm không thể chịu nổi. Văn Kính đã tận lực cảnh cáo bọn hắn không nên trêu chọc quá nhiều người, vậy nên, bọn hắn chỉ còn cách tạm thời nhẫn nhịn. Thế nhưng, giờ này Tôn Du cố ý khiêu khích, bảo bọn hắn làm sao có thể tiếp tục kiềm chế cho được?

“Đó là nữ nhân ta đây nhìn trúng. Bây giờ không là của ta, thì tương lai chắc chắn sẽ là của ta.” Tôn Du ngạo nghễ cười nhạt, “Ta muốn đi gặp nữ nhân của ta, kẻ nào dám cản, ta giết kẻ đó!”

“Vậy ngươi cứ thử xem!” Đại hán mặc thanh bào kia tức giận hét lên. Trường bào vén lên, ánh đao màu xanh đã gào thét xông tới.

“Để xem ai cản được ta!” Tôn Du gầm lên, “Các huynh đệ, lên!”, nói rồi rút kiếm. Trường kiếm đón nhận đại đao, tiếng vũ khí chạm nhau vang lên chói tai, tia lửa bắn khắp bốn phía, hai người đồng thời lui về sau một bước.

“Vô liêm sỉ!” Đại hán kia giận tím mặt, “Giết hết cho ta! Giết!”

Sau tiếng quái chói tay, hỗn chiến rốt cuộc cũng bắt đầu. Lửa giận trong đám người Tây Cục khó mà đè nén, toàn bộ đều hiện thân, chém giết loạn xạ với đám người Tôn Du trên bãi cát vàng. Gió kích từ đao kiếm thổi tung cát bụi, mặt đất dần nhuộm đỏ màu máu.

Dưới sườn núi, trong một gian phòng mục nát, lộ ra khuôn mặt âm trầm của Văn Kính. Hắn không cách nào che giấu vẻ tức giận hiện rõ trên mặt, “Khốn kiếp!”

Đám người trên sườn núi, ngoài nhiệm vụ trông chừng bọn Tôn Du, thì sau khi kế hoạch thành công còn phải rời đi tiếp ứng. Lúc này, bọn chúng lại đột nhiên động tay động chân, hơn nữa, toàn bộ hành tung cũng đều lộ rõ, điều này đã vi phạm tôn chỉ của Tây Cục. Huống chi, người đã bại lộ, còn chưa chắc chiếm thế thượng phong, vạn nhất rơi vào thế yếu, người của Văn Kính ở bên này phục kích Dung Sở và Thái Sử Lan còn phải chạy qua cứu viện, bảo hắn không tức giận sao được?

Văn Kính suy nghĩ hồi lâu cũng không sao hiểu được, đám người Tôn Du đó rõ ràng ích kỷ vô sỉ, tại sao lần này vì đôi phu thê kia lại trở nên nghĩa khí như vậy?

Hắn đâu ngờ rằng, chẳng qua chỉ là người chết vì tiền chim chết vì ăn, thứ dễ bị mê hoặc nhất trên đời chính là lòng tham của con người.

“Không quản nổi bọn họ rồi.” Văn Kính lạnh mặt, nói với người bên cạnh, “Thỉnh Ngưu đại nhân chủ trì!”

Nam tử họ Ngưu có khuôn mặt dài như mặt ngựa, là thủ lĩnh của đám người mà ty thứ ba của Tây Cục Lam Điền phái tới. Đối với nhiệm vụ lần này của cấp trên, hắn vô cùng không vừa ý, liếc mắt nhìn Dung Sở đi đứng không vững và Thái Sử Lan không chút võ công, lạnh lùng nói: “Thật không hiểu nổi Văn lão huynh. Hai thứ phế vật như kia mà còn chưa chịu ra tay, lại mời huynh đệ bọn ta tới giúp. Chẳng lẽ lão huynh ngày càng trở nên nhân từ, không nỡ ra tay rồi?”

Trên mặt Văn Kính hiện lên một tia khí đen. Hắn cố gắng đè nén, nuốt nước miếng một cái, cười trừ nói: “Hai kẻ này quả thực vô dụng, nhưng lại có khả năng lôi kéo sự giúp đỡ của đám tiểu tử kia, từ đó mới tạo thành cục diện ngày hôm nay. Vậy nên, giờ chúng ta hãy cùng nhau giết chúng!”

“Chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, không cần phiền đến lão huynh.” Ngưu mặt ngựa khoát tay, “Bọn ta đã thiết lập bẫy trong căn nhà kia, huynh cứ chờ xem bọn chúng bị chôn sống đi.”

Văn Kính nhìn sang gian nhà đổ nát, bỗng nhiên biến sắc, nói: “Cái kia hình như là nơi nhiều năm trước diễn ra chiến dịch giếng nước ngọt… Căn phòng đó không phải nhà, là từ đường do các tướng sĩ xây nên để tưởng nhớ binh lính chết trận, tại sao lại rách nát tới độ này…”

Lão Ngưu mặt ngựa ngẩn ra, quan sát tỉ mỉ căn phòng kia vài lần, sắc mặt cũng thoáng thay đổi.

Chiến dịch giếng nước ngọt kia trước giờ đều nổi danh quỷ dị tàn khốc. Chỉ cần nghĩ đến nơi đó từng có hơn ba trăm người chết oan, lại thêm cái chết vô cùng thảm thiết của bọn họ, ai nấy đều không khỏi rùng mình.

Nhưng mà, lúc này mọi thứ đều đã bố trí xong xuôi, không còn khả năng di dời địa điểm nữa.

“Đừng để quân tâm nhiễu loạn!” Lão Ngưu thấp giọng nói, “Bọn chúng đến rồi!”

Văn Kính nghe vậy ngẩng đầu nhìn lên, đã thấy “phu thê Sử gia” dưới sự dẫn đường của hán tử trung niên tới gần căn phòng kia.