Editor: Imelda
Hắn bỗng nhiên rất muốn kéo căng hai khóe môi nàng lên xem. Xem phải chăng có thể nhìn ra một gương mặt khác của nàng hay không, một gương mặt khuynh quốc khuynh thành? Có điều, ngay giây phút ngón tay sắp chạm đến da thịt nàng, hắn đột ngột dừng lại, thu tay về.
Lúc này, hương hoa phảng phất trong gió, nắng nhẹ vuốt ve gò má phấn hồng, gương mặt khi ngủ của nàng bình yên đến lạ, dường như còn đang chìm đắm trong mộng đẹp. Nữ nhân này, hiếm khi mới có được một lúc an bình, vẫn là...không quấy nhiễu thì hơn.
Ngón tay hắn chuyển tới vạt áo chính mình, cởi áo choàng xuống, nhẹ nhàng đắp lên người Thái Sử Lan. Động tác của hắn vô cùng nhẹ, một người không có võ công tuyệt đối không thể phát giác, vậy mà, Thái Sử Lan đột nhiên choàng tỉnh.
Dung Sở nhíu mày nhìn nàng. Trên đời này, rất ít người vừa tỉnh giấc lại có thể lộ ra ánh mắt sắc bén như dao, nữ nhân này, nàng còn có là người hay không vậy?
"Ngươi làm gì?" - Thái Sử Lan vừa mở mắt liền giật áo choàng xuống, cũng không nhìn đến tay hắn, "Có mùi hương liệu!"
Dung Sở giật giật khóe miệng. Cho dù là ai, khi ý tốt lại bị coi như lòng lang dạ sói, đều không tránh được tức giận. Cơn tức vừa đến, hắn lại nở nụ cười.
"Ta làm gì?" Hắn nói, "Đương nhiên là đắp áo cho nàng. Nơi này gió lùa, ngủ sẽ cảm lạnh."
"Đa tạ quan tâm." Thái Sử Lan xoay người, "Ta không cần."
"Phải rồi! Nàng không cần y phục, nàng cần ngủ." Dung Sở lên tiếng, " Người ngủ không đủ giấc sẽ nóng nảy, nhìn cái gì cũng không vừa mắt."
"Nhìn thấy ngươi đương nhiên là không vừa mắt. Vậy nên, cút ngay!"
" Ta cũng không cần nàng vừa mắt lúc này." Dung Sở mỉm cười, "Vẫn là nên đi ngủ tiếp đi."
" Ta không..."
Thái Sử Lan còn chưa kịp nói hết câu, đã cảm thấy cả người tê dại. Sau đó, nàng bị người ta nhấc lên. Lại còn là dùng "một đầu ngón tay" mà nhấc lên!
Dung Sở mỉm cười, vô cùng thanh nhã, vô cùng thảnh thơi, vô cùng tự nhiên mà xách theo nữ thần kiêu căng Thái Sử Lan huênh hoang đi qua tiểu lâu, tiến thẳng vào phòng. Vừa tới bên giường, ngón tay hắn buông lỏng. "Rầm" một tiếng, Thái Sử Lan cùng chăn gối trên giường lập tức tiếp xúc thân mật.
Dung Sở đứng ở đầu giường, nghĩ thầm, nếu không phải hắn đã thuận tay điểm huyệt câm của nàng, thật không biết bây giờ nàng sẽ phản ứng thế nào nữa? Có phải sẽ lạnh lùng phun ra hai chữ: "Cút ngay!" không?
Mặc dù cũng chẳng hay ho gì cho cam, nhưng hiện tại không nghe được, dường như hắn lại cảm thấy thiếu thiếu. Vị Tấn quốc công nào đó có chút ai oán vỗ vỗ ngực, cũng không hề phát hiện ý nghĩ vừa rồi của bản thân "hơi" đáng khinh.
Hắn nhìn nhìn Thái Sử Lan nằm trên giường, tự nhiên cảm thấy thân thể đã qua rèn luyện nhưng lại không có võ công này của nàng rất hợp ý hắn, vừa không mong manh yếu ớt như tiểu thư khuê các, cũng không cường tráng như hiệp nữ giang hồ. Hai vai nhỏ nhắn, vòng eo thon thả, rất đẹp!
Ngay khi Dung Sở còn đang cảm thán trong lòng, lại phát hiện thân hình Thái Sử Lan có chút khác thường. Hắn lập tức cúi đầu, chăm chú nhìn tay nàng, dưới lòng bàn tay dường như có thứ gì đó đang từ từ nhô lên.
Dung Sở vén chăn lên, nheo mắt nhìn vào cành hoa hồng trong tay nàng. Một cành hoa vốn nên sinh trưởng trên cây hồng dưới lầu, không biết từ khi nào lại được nàng giấu trong tay áo. Giờ phút này, nàng cầm nó trên tay, từng chiếc gai nhọn hoắt dựng thẳng, giống như đang chờ được đâm vào da thịt người khác.
Ánh mắt Dung Sở càng thêm nheo lại. Nàng giấu hoa hồng trong tay áo, bây giờ lại lôi ra, để gai nhọn hướng lên, là đang muốn đâm vào vị trí nào trên người hắn?
Nghĩ đến đây, bộ phận nào đó trên người Dung Sở dường như có chút đau nhức...
Nữ nhân nham hiểm này...
Hắn lại cúi đầu, liền thấy Thái Sử Lan tự đâm gai vào tay mình. Nữ nhân nham hiểm này vì giết một ngàn quân địch liền không tiếc tự tổn hại tám trăm bên mình trước!
Dung Sở giận quá hóa cười, bắn ngón tay. "Vút" một tiếng, hoa hồng xuyên qua chăn đệm, dừng lại bên má Thái Sử Lan. Tiếp đó, hắn nâng tay, không chút khách khí đánh vào mông Thái Sử Lan một cái.
" Trước mặt ta, tốt nhất an phận chút!"
Lúc này, một âm thanh thanh thúy vang lên, không lớn, nhưng thân người Thái Sử Lan lại lập tức nảy lên. Phút chốc, nàng quay đầu nhìn hắn, ánh mắt không thể tin, phẫn nộ, thống hận, tràn ngập ham muốn làm thịt người trước mắt.
Ta muốn giết ngươi!
Ta rất muốn giết ngươi....!
Ánh mắt Thái Sử Lan so với lăng trì còn hung ác hơn, nụ cười Dung Sở so với gió xuân lại càng thêm ấm áp. Cảm giác không tồi, ha ha.
Xúc cảm không tồi nên tâm trạng đương nhiên cũng không tồi, hắn lười biếng ngáp một cái, cảm thấy bản thân đêm qua cũng chưa ngủ đủ, tự nhiên nằm xuống cạnh nàng. Sau đó, hắn sai người mang thuốc trị thương đến, cầm lấy bàn tay bị thương của nàng, cẩn thận thoa lên một lớp mỏng, rồi lại lập tức kéo một nửa chăn qua, đắp lên người, nói: "Ngủ đi.", giọng điệu tùy ý y hệt phu thê đã chung sống ba mươi năm ròng.
"A, nàng nằm như vậy chắc là không được thoải mái." Dung Sở quay sang nhìn nàng, giống như bây giờ mới phát hiện tư thế nằm của nàng không đúng, giật mình nói.
Thái Sử Lan lập tức cảm thấy vui vẻ. Lúc trước khi nàng xoay người, một tay bắt lấy hoa hồng, tay còn lại nắm chặt Gai Nhân Gian, chỉ có điều Dung Sở ra tay quá nhanh, nàng còn chưa kịp động tay động chân gì, hiện tại chỉ cần hắn lật người nàng lên, nàng chắc chắn còn cơ hội ra tay. Chỉ là...
Dung Sở vươn tay lật mặt nàng lên, căn bản không hề có ý định chỉnh lại thân người nàng. Hắn còn cố ý để mặt nàng đối diện với hắn, sau đó nhìn trái nhìn phải một hồi, điều chỉnh góc độ sao cho có thể nhìn rõ khuôn mặt hắn nhất mới hài lòng gật đầu, nói: "Người ta nói cái đẹp có thể làm no bụng, thật ra cái đẹp còn có thể ru ngủ nữa."
Thái Sử Lan: "..."
Đường đường là một lão đại ngang ngược bao năm, nàng rốt cuộc đã hiểu được tư vị tức đến nổ đom đóm mắt là thế nào. Trong khi đó, Dung Sở đã ngủ yên bên người nàng.
Vừa rồi là hắn ngắm nàng khi ngủ, còn hiện tại, tới lượt nàng. Hắn xem Thái Sử Lan là từ trên cao nhìn xuống, còn hiện tại, Thái Sử Lan ngắm hắn lại là từ dưới ngẩng mặt nhìn lên, liền thấy lông mi đen dài cong vút, mềm mại uyển chuyển, mà ý cười trên môi đến tận khi vào mộng vẫn không tiêu tan.
Bề ngoài rất được! Có điều, bề ngoài đẹp đẽ đi đôi với lòng dạ ghê tởm, rất tốt, thượng đế rất công bằng!
Thái Sử Lan lạnh lùng nhìn hắn, còn đang nghĩ xem đến khi lấy lại tự do phải giải quyết hắn thế nào cho thỏa mãn. Nàng thật muốn khiến hắn trần chuồng chạy khắp nơi, thật muốn để hắn tự mình nói ra những chuyện xấu xa thấp hèn đã làm trước mắt văn võ bá quan trong triều, thật muốn cho hắn nổi điên tại chỗ ở lễ mừng gì gì đó...Nghĩ mãi, nghĩ mãi, Thái Sử Lan cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
...
Đến khi nàng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, bên cạnh đã không còn một ai. Thái Sử Lan vui vẻ xoay người ngồi dậy, lập tức phát hiện cơ thể mình đã hoạt động trở lại.
Dung Sở đi rồi?
Có điều, còn chưa kịp vui mừng, ánh mắt nàng vừa chuyển, lại thấy Cảnh Thái Lam ngồi bên giường, Triệu Thập Tam đang nửa quỳ trên đất, bưng một chén cháo, bón nó ăn. Cảnh Thái Lam lại dường như không thích ăn cháo, mặt nhăn mày nhó liều mạng đẩy bát cháo ra. Triệu Thập Tam lại cúi đầu dỗ dành, đưa thìa cháo tới bên miệng nó.
Mà bên kia, hai gã sai vặt đang hầu hạ Dung Sở rửa tay, cái thứ lẳng lơ kia đã thay quần áo, đổi sang một bộ trường bào màu tím nhạt, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng mỏng màu khói trắng, đai lưng cột chặt màu bạc sáng chói, khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu, tại sao phong lưu diêm dúa và lộng lẫy thanh cao lại có thể kết hợp hài hòa một cách thần kì trên một người như vậy?
Dung Sở lười nhác vươn tay, gã sai vặt lại tỉ mỉ cầm chiếc khăn lụa lau khô giúp hắn. Thái Sử Lan thấy hắn xa hoa lãng phí như vậy, ánh mắt lạnh lùng, lập tức nhảy xuống giường đi tới bên canh Triệu Thập Tam, hung hăng giật lấy bát cháo trong tay hắn, bế Cảnh Thái Lam đang cười khúc khích lên, đặt "bịch" một phát trên ghế, lại tiếp tục để bát lên bàn, nhét thìa vào tay nó.
"Ngươi đường đường là nam tử hán hai tuổi." Nàng nói, "Tự ăn đi!"
Cảnh Thái Lam tay chân vụng về cầm lấy thìa, ngây ngốc nhìn nàng. Thái Sử Lan khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn xuống.
Sau một lúc lâu, Cảnh Thái Lam nhìn vào ánh mắt quyết không thỏa hiệp của Thái Sử Lan, đành cam chịu cúi đầu, cầm thìa bắt đầu ăn cháo. Nó không biết dùng thìa, tay liền gạt tới gạt lui, chọc bên nọ, gẩy bên kia trong bát cháo khiến nước cháo bắn tung tóe ra ngoài. Sau một lúc, bát cháo đã hết một nửa, nhưng Cảnh Thái Lam cũng chẳng ăn vào được bao nhiêu, cằm lại còn dính đầy cháo.
Thái Sử Lan nhìn thấy vậy cũng không đến giúp, Triệu Thập Tam vài lần muốn tiến lên nhưng đều bị ánh mắt lạnh lùng của nàng ép phải lui xuống.
Dung Sở cũng đã sớm đuổi gã sai vặt lui xuống, ở một bên nhẫn nại nhìn Thái Sử Lan "dạy con", rốt cuộc nhịn không nổi, nói: "Nàng muốn dạy nó cũng không sao, nhưng tốt xấu gì cũng phải làm mẫu một lần, tại sao lại vừa bắt đầu liền bắt nó tự ăn như thế."
"Vậy ngươi muốn dạy như thế nào?" Thái Sử Lan cũng không quay đầu lại, "Chẳng lẽ phải giống như hộ vệ của ngươi, quỳ trước mặt nó, giơ thìa bón từng miếng? Cứ như vậy thì bao lâu nó mới học được? Nửa đời người? Hay là cả đời?
" Đến đúng thời điểm sẽ biết, chẳng qua cũng chỉ là tự ăn cơm mà thôi"
" Đến đúng thời điểm sẽ biết." Thái Sử Lan cũng không quay đầu, giọng điệu châm chọc, "Theo như ngươi nói, vậy ai cũng không cần học hành từ nhỏ, đến đúng thời điểm cũng vẫn sẽ có kiến thức đúng không?"
" Ăn được." Cảnh Thái Lam không hiểu hai người họ đang giương thương múa kiếm cái gì, khó khăn ăn hết bát cháo. Sau đó, nó vui vẻ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy nước cháo lên, nhìn Thái Sử Lan giống như đang chờ được khen ngợi.
Đôi mắt Cảnh Thái Lam to tròn lúng liếng, Thái Sử Lam thấy vậy vẻ mặt cũng dịu đi, hỏi: "Đã no chưa? Có muốn thêm một bát không?"
Cảnh Thái Lam do dự một lát, tất nhiên là chưa no, nó căn bản không nuốt vào được mấy miếng, nhưng nó cũng không thích cháo, càng không thích cầm thìa gạt tới gạt lui như vậy. Nghĩ đến đó, Cảnh Thái Lam liều mạng gật đầu.
"Tốt lắm." Thái Sử Lan gật đầu, "Vậy thì đợi đến giờ cơm trưa ngươi lại tự mình ăn như thế." nàng nghĩ nghĩ một chút, lại nói, "Đi rửa mặt đi."
Triệu Thập Tam nghe vậy lập tức sai gã sai vặt mang nước đến, sau đó tự mình bưng tới trước mặt Cảnh Thái Lam. Hắn quỳ một gối lên sàn, vén ống tay áo, đang định rửa mặt cho Cảnh Thái Lam. Đúng lúc này, Thái Sử Lan lại giơ tay ra cản.
"Người muốn làm gì?" Lúc này, hắn cũng không đợi Dung Sở lên tiếng, nhịn không được tức giận, nói: "Ngay cả rửa mặt ngươi cũng muốn để nó tự làm? Không thấy mình quá phận rồi sao?"
Thái Sử Lan không để ý tới hắn, ngồi xổm xuống, hỏi Cảnh Thái Lam, "Có muốn thơm ta hay không?"
Tiểu sắc lang nào đó liều mạng gật đầu, hai mắt sáng rực. Đã một ngày qua đi, Cảnh Thái Lam không được ăn sữa, cũng không được gặm môi, cảm thấy rất ngứa răng. Có điều, mẫu thân mới này của nó có chút lạnh lùng, nó tuy còn nhỏ cũng vẫn hiểu được người nào có thể chọc, người nào không thể chọc, đương nhiên không dám làm bừa. Hiện tại, mẫu thân khó khăn lắm mới mở miệng vàng, tiểu lưu manh không nhịn được mà nở hoa trong lòng.
"Mặt của ta bị cháo của ngươi dính vào." Thái Sử Lan chỉ chỉ lên má mình, "Cảnh Thái Lam, ngươi lau mặt cho ta trước, sau đó tự rửa mặt."
"Thơm thơm mặt..." Tiểu lưu manh nào đó vẫn nhớ rõ điều này.
"Lau mặt trước đã, không thì không được thơm."
"A." Cảnh Thái Lam lập tức hiểu ra, cười khúc khích, cầm lấy khăn mặt, lau chùi loạn xạ.
Trước đó Thái Sử Lan đã thử qua nước, cũng không sợ nó bị bỏng. Còn Cảnh Thái Lam đương nhiên không biết tự rửa mặt, cũng không biết vắt khăn, trực tiếp cầm khăn chụp thẳng lên mặt làm nước văng tung tóe. Da thịt non nớt tiếp xúc với nước ấm, lập tức đỏ ửng.
Nàng tươi cười nhìn hắn với ánh mắt khích lệ.
Bên kia, Dung Sở khoanh tay trước ngực, tựa lên thành tủ nhìn nàng. Ánh mắt hắn dường như có chút ngẩn ngơ.
Hóa ra, khi nàng cười rộ lên trông như vậy...
Nụ cười nhàn nhạt, vẫn vương chút lạnh lùng, nhưng lại khiến người nhìn như cảm nhận được sự ấm áp dịu dàng, giống như mầm cỏ xanh tươi mơn mởn ẩn núp dưới lớp băng tuyết thật dày.
Trái tim hắn bỗng lỡ nhịp, giống như nắng xuân trong nháy mắt chiếu lên mặt đất, vẫy gọi mầm non nhô lên.
Chỉ có điều, mầm non này vừa mới giãy dụa chui ra được một nửa, liền lập tức bị Thái Sử Lan "giáng sấm sét" xuống, xẻ dọc không thương tiếc...