Phượng Huyền Cung Thương

Chương 96: U minh giản




Ta nói: “Phó Hồi, nửa đêm nửa hôm, ngươi đang đùa cái gì vậy?” Nửa đêm quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, ta có chút khó chịu nói. Phó Hồi sửng sốt, thả ta xuống, giải huyệt đạo cho ta, quỳ xuống đất thỉnh tội: “Phó Hồi không biết quy củ, thỉnh lão cung chủ trách phạt.”

“Aizz, quên đi quên đi. Ngươi tới đây làm gì?”

“Thuộc hạ là tới mang lão cung chủ đi gặp cung chủ.” Phó Hồi cởi khăn bịt mặt xuống, thấp giọng trả lời.

“Phượng Hiên Dã cũng đến Hoàng Khâu?” Ta kinh ngạc nói, nhưng nghĩ đến ngày đó hắn bỏ đi không lời từ biệt, ta liền cả người sinh khí.

“Dạ, cung chủ đã chờ ở chỗ này mấy ngày.”

“Vậy vì sao hắn không đến tìm ta?” Với hệ thống tình báo của hắn, hắn phải sớm biết ta đã đến thành Hoàng Khâu.

“Này …” Phó Hồi ngập ngừng một chút, tựa hồ là không biết nên mở miệng như thế nào, “Cung chủ nói đã để lại tín hiệu cho lão cung chủ, lão cung chủ sẽ tìm được hắn.”

“Tín hiệu? Tín hiệu gì?” Đã nhiều ngày nay ta đang lo lắng làm thế nào lẻn vào Lôi Chấn sơn trang, làm sao có tâm trí để ý tín hiệu gì chứ?

“Cung chủ sai người ở các nơi đường lớn ngõ nhỏ vẽ một ít ký hiệu, nói là lão cung chủ nhìn thấy tự nhiên sẽ hiểu.”

“…” Nguyên lai các ký hiệu xấu xí mà ta nhìn thấy mấy ngày nay lại tưởng là của tiểu hài tử tùy tay vẽ ra lại chính là cái gọi là tín hiệu mà Phượng Hiên Dã lưu lại, trên vách tường bên ngoài tiểu viện mà ta ở mấy ngày nay cũng có một cái. Lúc trước ta thích nhất cùng Phượng Huyền Dã chơi trò này, trách không được khi mới nhìn thấy các ký hiệu đó, ta còn cảm thấy quen thuộc.

Chính là, dùng cái thứ cho rằng tín hiệu này, hắn cho rằng ta nhất định nhận ra sao? Vậy hắn đánh giá ta cũng quá cao rồi.

“Cung chủ nói hắn sẽ chờ lão cung chủ căn cứ vào tín hiệu hắn lưu lại mà tìm đến hắn.”

“Vậy nếu ta tìm không thấy thì sao?”

“Vậy hắn liền tiếp tục chờ.”

“…” (Hiên ca cũng có lúc trẻ con như vậy sao?! Thật là đáng iu nga nước miếng ròng ròng, tim bay bay bay)

“Lão cung chủ, lão cung chủ? Biểu tình của ngươi như thế nào …” Phó Hồi thấy thần sắc ta không đúng, lên tiếng hỏi.

“Ách, biểu tình của ta làm sao?” Ta sờ sờ mặt, khó hiểu nói.

“Biểu tình của ngươi như thế nào … như thế nào dữ tợn như thế?” Phó Hồi trầm ngâm một chút, vẫn là nói ra. Đổi ngược lại nếu là đối mặt với cung chủ, vô luận là như thế nào hắn cũng không dám nói, nhưng ở trước mặt lão cung chủ trước mắt này, hắn thật có rất ít cố kỵ.

“…” Ta mặc. Quả nhiên là lúc trước ở Phượng Huyền Cung ta đã quá mức phóng túng tên tiểu tử này, hiện tại toàn bộ uy nghiêm đều mất hết.

“Phó Hồi, ngươi có biết vì sao ta không phản kháng mà theo ngươi đi không?”

“Thuộc hạ không biết.” Kia không phải bởi vì ngươi không kịp phản kháng sao? Phó Hồi ở trong lòng nhủ thầm.

“Ngươi cho là Tuyết Cực Cung là có tiếng không có miếng sao, có thể để ngươi tùy ý mang ta đi như vậy? Nếu Chu Tước đã không có động tĩnh, ta đây liền có thể khẳng định ngươi là bạn không phải địch.” Ta giả bộ thâm trầm nói, ý đồ vãn hồi một ít thể diện cho mình.

“Dạ, lão cung chủ nói rất đúng.” … Ta đã sớm cùng Chu Tước chào hỏi, hắn tự nhiên sẽ không hiện thân …

“Phượng Hiên Dã hiện giờ đang ở đâu?”

“Lão cung chủ theo thuộc hạ đi liền biết.”

“Tốt lắm, ngươi dẫn đường.” Phó Hồi lại dừng bước bất động, “Làm sao vậy?”

“Thuộc hạ khẩn cầu lão cung chủ, khi gặp cung chủ, ngàn vạn lần đừng nói là thuộc hạ mang lão cung chủ đến.” Mỗi ngày thấy cung chủ vì đợi không được lão cung chủ mà thở dài, lại bướng bỉnh với loại trò chơi ngây thơ này mà không chịu chủ động hiện thân, Phó Hồi thật sự nhịn không được phải nhúng tay, chính là hắn cũng biết, nếu như bị cung chủ biết là hắn không phục tùng mệnh lệnh, kết cục của mình sẽ thực thảm.

“Không nói không nói, đi nhanh đi!” Ta thúc giục nói.

“Dạ”

Đêm thật yên lặng, ở sau khi chúng ta tiến đến phố hoa nổi danh ở Hoàng Khâu, thật giống như bị ngăn cách với thế giới kia.

“U Minh Giản …” Ta ngẩng đầu nhìn tự thể rồng bay phượng múa trên bảng hiệu, khi nhìn đến các mĩ thiếu niên tư sắc khác nhau, nhưng đều có cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp tới lui tiếp đón khách nhân, có chút không thể tin, “Ngươi nói Phượng Hiên Dã ở đây? Nơi này là câu lan viện a!”

Phó Hồi ho nhẹ một tiếng nói: “Đúng là nơi này.”

Đi vào trong, Phó Hồi đối với tú bà ra chào đón nói: “Mang bọn ta đến phòng của Lăng công tử đầu bài nơi này của các ngươi.”

Tú bà nhìn chúng ta vài lần, chần chờ nói: “Chính là Lăng nhi đã được một khách nhân bao trong một tháng …”

“Không sao, chúng ta cùng khách nhân kia quen biết, ngươi cứ nghe theo là được, sau đó … thu xếp thêm mấy căn phòng sạch sẽ nữa cho chúng ta.” Phó Hồi lấy ra một túi bạc ném cho tú bà, tú bà nhìn đến bạc hai mắt liền ngời sáng.

“Dạ dạ” tú bà cúi đầu khom lưng nói, “Tiểu Thuyền a, mau dẫn hai vị khách nhân này đến phòng Lăng nhi đi.”

Nhìn hai khách nhân kia theo tiểu Thuyền lên lầu, tú bà “xì” một tiếng, âm thầm nói: “Xem mấy khách nhân này đều bộ dạng đàng hoàng, không thể tưởng được còn thích chơi trò này.”

Thảy thảy túi bạc nặng trịch trong tay, lập tức lại mặt mày hớn hở: “Lăng nhi a, ngươi hãy hầu hạ ba vị khách nhân này cho tốt đi! Không phải ma ma không thương ngươi, tiền đưa đến cửa mà không kiếm sẽ bị trời phạt, ha ha ha …”

Dọc theo hành lang thật dài đi tới chỗ sâu trong viện, bên trong những căn phòng hai bên hành lang truyền ra các loại tiếng động *** mĩ làm cho ta cùng Phó Hồi nghe thấy đều mặt đỏ tai hồng. Tiểu Thuyền thấy nhưng không thể trách, đưa chúng ta tới một tiểu gian độc lập nơi tận cùng hành lang, sau khi hành lễ liền rời đi.

“Lão cung chủ, cung chủ ngay tại bên trong.” Phó Hồi cúi đầu nói, cũng không đi vào.

“Ngươi không đi vào?” Ta hồ nghi nhìn hắn.

Phó Hồi lắc đầu, làm tư thế mời.

Ta đẩy cửa ra thật mạnh, lại hung hăng đóng cửa.

… Phượng Hiên Dã này, cũng dám đến nơi đây tìm hoa vấn liễu? Nếu như để ta bắt gặp ngươi cùng cái tên Lăng nhi gì đó làm bừa, ta liền … Hô, ta cũng không biết làm sao bây giờ …

Gian phòng này tuy nhỏ, nhưng bố trí rất thanh nhã, nhìn ra được chủ nhân này có sở thích bất phàm.

Trong không khí phiêu đãng hương trà thản nhiên, sau bình phong có khắc hoa văn trên đỉnh hé ra một án thư, một thanh niên nam tử tà tựa vào ghế, vẫn chưa bị thanh âm ta gây ra làm kinh động, một tay chống đầu tựa hồ đang ngủ.

Trên án thư có đặt một quyển sổ lớn đang mở ra. Trên mặt nam tử trẻ tuổi quyện sắc rõ ràng, hắn nghiêng đầu, hơi hơi nhăn mày, ngủ rất không an ổn.

Ta lẳng lặng nhìn, hờn dỗi bốc lên trong ngực dần dần tiêu tán, bị đau lòng tràn đầy thay thế.

Phượng Hiên Dã, cho dù cách thật xa Phượng Huyền Cung đến nơi đây tới tìm hoa vấn liễu, ngươi cũng không bỏ xuống được chuyện trong cung sao?

Tầm mắt theo vạt áo bán mở của hắn chảy xuống, lướt qua xương quai xanh hơi lộ ra của hắn, bộ ngực nhìn như đơn bạc lại rắn chắc, vòng eo đường cong hoàn mỹ, một đường uốn lượn xuống phía dưới, sau đó, dừng lại ở nơi nào đó. (Chẹp, có nường nào cho ta mượn cái xô hứng nước (miếng) không tim bay a bay a bay)

Không khí bỗng nhiên có vẻ có chút khô nóng, ta nghe thấy trong đầu mình có thanh âm dây đàn đứt phựt.

Trên giường đột nhiên vang lên thanh âm trong suốt có vẻ chưa tỉnh ngủ của thiếu niên.

Sau đó, một đôi tay bạch ngọc nhỏ bé từ trong màn vươn ra, tiếp theo là hé ra khuôn mặt trong sáng lại mang theo vài phần đẹp đẽ.

“Cung chủ, ngươi ôm ta một cái thôi!” Thiếu niên xoa xoa mắt, mang theo giọng mũi làm nũng nồng đậm nói.