Phượng Huyền Cung Thương

Chương 70: Thanh y




Sau khi lên thuyền lâu của Lôi Chấn sơn trang, ta bị nhốt trong một căn phòng nhỏ bịt kín. Trừ bỏ một ngày ba bữa có người đúng giờ tới đưa cơm để bên ngoài, cũng không còn người nào khác đến.

Một thân một mình nhàn đến vô sự, trong đầu liền bắt đầu tinh tế hồi tưởng lại từng chuyện đã phát sinh.

Một người một khi lớn tuổi, cũng rất dễ dàng quên đi rất nhiều thứ, nhưng có một số việc vô luận như thế nào cũng sẽ không thể phai mờ đi.

Thật giống như khắc thật sâu vào, cho dù là muốn cố ý quên, nhưng miệng vết thương dữ tợn không cách nào xem nhẹ luôn thường thường xuất hiện ở trước mắt.

Một màn một màn, như bức tranh đen trắng cuộn tròn hiện ra ở trước mắt, lại bị nhiều điểm đỏ sẫm nhuộm đẫm.

......

Khi còn bé tri kỷ làm bạn, lớn lên kết ám tình cảm, sinh mệnh như hồ điệp vũ động, hoa lệ mà lại yếu ớt.

Sau đó là cùng nhau mà đến … Giết chóc … Tử vong … Cừu hận … Trả thù …

Một lần lại một lần, dung nhan như tranh dưới tác động của phá tà chậm rãi điêu linh. Cố nhân đã qua đời, sầu tư như độc, ăn mòn cơ thể người sống.

Nhân quả luân hồi, con đường sinh tử.

Mạn châu sa hoa theo gió nở rộ, là loại hoa sinh trưởng ở bờ đối diện với minh giới ba đồ.

Kỳ thật vẫn đều rất muốn biết, người nọ ở bờ đối diện, có cảm thấy tịch mịch hay không …

......

Thuyền lâu truyền đến từng trận âm thanh, giống như mơ hồ xa xa. Ca hát nhảy múa, y hi có tiếng người huyên náo vang lên.

Trong phòng nhỏ nặng nề, một ngọn đèn mờ, chiếu vào trên mặt người ngồi ở góc phòng, có vẻ có chút tái nhợt cùng cô đơn.

Thân thể nguyên bản chưa hoàn toàn hồi phục như cũ, tại trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo âm u này, rõ ràng cảm thấy nhiệt độ cơ thể chính mình dần dần tăng cao. Ngồi dựa vào vách, y phục dần dần bị mồ hôi lạnh sau lưng làm ướt sũng.

Suy nghĩ lung tung dần dần bắt đầu trở nên mê man, trong mông mông lung lung, bỗng nhiên ngửi được một mùi hương ngào ngạt theo gió bay tới.

Bỗng dưng mở mắt ra.

Trước mắt có một nữ tử mặc tố lan sa y, dung nhan diễm lệ, một cái nhăn mày cũng làm người ta điên đảo.

Tuyền Kỷ.

“Phượng Ly Chi, ngươi nhìn thấy ta, tựa hồ cũng không kinh ngạc?” Nàng si ngốc cười nói, âm thanh mềm mại, mị hoặc.

“Đường chủ Xuân Nhan đường của Phượng Huyền Cung, là người tâm phúc bên cạnh trang chủ Lôi Chấn sơn trang. Phượng Ly Chi ta cũng không phải là loại ngu dại, đủ thứ dấu hiệu như thế, ta còn có cái gì đáng kinh ngạc chứ.” Ta cười to nói, tiếng cười cũng khàn khàn khó nghe.

Nữ tử trước mặt chậm rãi đến gần, hương khí càng đặc hơn.

Bàn tay mềm mại phảng phất như không có xương chậm rãi xoa cổ ta, lãnh ý lạnh lẽo lại làm cho thân thể ta run rẩy.

“Chậc, xem ra lần này ngươi đúng là bệnh cũng không nhẹ. Không biết đại lễ ta tặng ngày ấy ngươi có vừa lòng không? Tuyền Kỷ nghĩ, chỉ cần là nam nhân, ngươi tự nhiên sẽ không để ý đúng không.” Trong giọng nói là khinh miệt không chút nào che dấu.

Việc ngày ấy, quả nhiên là nàng …

“Tuyền Kỷ, ngươi vì sao hận ta như thế?” Nguyên tưởng rằng sẽ kích khởi tức giận của ta, nhưng ngữ khí của ta đột nhiên chuyển hoán làm cho nàng rõ ràng ngẩn ra.

“Vì sao … Ha hả a …” Nàng cười khẽ, “Đúng vậy, đây là vì sao chứ …”

Bàn tay trắng nõn thác má, nàng tựa hồ có chút buồn rầu nhíu mày.

“Ta chỉ là … Không muốn nhìn thấy người khác nổi bật hơn ta thôi!” Nàng trên cao nhìn xuống ta, trên mặt vẫn như cũ là cười, chính là trong nụ cười kia thêm mấy phần thê lương.

Ta có chút thương hại nhìn nàng.

Chính là phát hiện, nàng cũng là một người thật đáng buồn. Thật đáng buồn là người sống ở trên đời mà không biết chính mình muốn gì.

“Phượng Ly Chi, biểu tình đó của ngươi là ý gì? Ngươi đang thương hại ta sao? Ngươi cũng không nhìn xem chính mình hiện tại là bộ dáng gì!” Tựa hồ là ánh mắt của ta xúc phạm tới nàng, sắc mặt Tuyền Kỷ đột nhiên khẩn trương, khàn cả giọng lên, tao nhã nổi bật mới vừa rồi không còn sót lại chút gì.

“Ta làm gì cần ngươi thương hại ta! Nam nhân các ngươi một đám đều không phải người tốt. Đi chết đi, đều đi tìm chết hết cho ta!” Nàng rút ra tuyết tiên quấn quanh hông vung đến hướng ta.

Tiếng gió nổi lên. Ta đưa tay ra chắn, roi lại chậm chạp không có rơi xuống trên người ta.

“Tuyền cô nương, Phượng Ly Chi này chính là khách nhân của trang chủ, ngươi sao có thể ở đây lạm dụng tư hình?” Có thanh âm của một nam tử trẻ tuổi vang lên, ẩn hàm tức giận.

“Ai nha, nguyên lai là Ân công tử.” Tuyền Kỷ vừa thấy người tới, trên mặt cứng đờ, lập tức lộ ra một nụ cười mị hoặc, “Ân công tử không ở trên đó cùng mọi người uống rượu xem múa, như thế nào có hứng trí tới nơi này?”

Người tới một thân thanh sam, bộ mặt bình thường, bộ dạng thư sinh tùy ý, chính là trên người tản mát ra cổ phiêu nhiên khí kia, lại cho thấy người này cũng không đơn giản.

“Tại hạ là tới mời Tuyền cô nương, huynh đệ trong trang không thấy cô nương, đều nháo nói cô nương phải hiến một khúc vũ.” Nam tử kín đáo quét ta liếc mắt một cái, đối với Tuyền Kỷ cười nhạt nói.

“Nga? Là do Tuyền Kỷ ta chậm trễ các vị huynh đệ.” Tuyền Kỷ thu hồi tuyết tiên, hai tay quấn quanh cổ nam tử, mị nhãn như tơ, thổ khí như lan, “Chính là Tuyền Kỷ không biết Ân công tử có để ý hay không?”

“Để ý? Để ý cái gì? Tuyền cô nương tuyệt đại tao nhã, tự nhiên là không có mấy nam nhân có thể ngăn cản được.” Nam tử đặt tay lên thắt lưng của Tuyền Kỷ, ở bên hông nàng không ngừng vuốt ve, Tuyền Kỷ liền giống như không có xương dựa vào người hắn. Hai người liếc mắt đưa tình, một chút cũng không thèm để ý đến ánh mắt người bên ngoài.

Cười nhạo một tiếng, ta từ từ nhắm hai mắt, cũng không để ý tới.

Nam tử bỗng nhiên cúi đầu ở bên tai Tuyền Kỷ nói câu gì đó, Tuyền Kỷ mặt cười ửng đỏ, vờ mắng một câu liền thi nhiên rời đi.

“Bọn họ liền đem ngươi nhốt tại nơi này?” Nam tử nhìn chung quanh một vòng, đột nhiên lên tiếng hỏi.

Thấy ta không nói, hắn lại trước cửa hô to: “Người đâu!”

“Ân công tử có gì phân phó?” Một hạ nhân vào cửa ứng tiếng nói.

“Đi lấy chăn đệm đến, còn có …” Nam tử chỉ vào đồ ăn đặt ở góc phòng, “Đem cái này đi, đổi đồ ăn nóng đến.”

“Này …” Hạ nhân kia có chút do dự.

“Nếu trách tội xuống sẽ do ta gánh vác, còn không mau đi!” Nam tử quát.

Hạ nhân cuống quít lui ra.

Bên trong lại an tĩnh lại.

“Các ngươi một kẻ mặt đỏ một kẻ mặt trắng, không biết xướng khúc gì (theo ta hiểu thì trong biểu diễn tuồng ngày xưa, nhân vật thiện sẽ tô mặt đỏ, nhân vật ác thì tô mặt trắng, ý đại thúc là bọn người Phù Lôi kẻ đấm người xoa, không biết định diễn trò gì)?” Bị tầm mắt nóng rực của người nọ nhìn chằm chằm, ta không thể làm bộ như thờ ơ. Mở mắt ra, cúi đầu cười thành tiếng, trong thanh âm tất cả đều là châm chọc.

Người nọ cũng không nói nữa.

Đợi sau khi hạ nhân đưa các thứ tới, hắn đứng ở trước mặt ta, nhìn thấy ta vẫn ngồi dưới đất, tựa hồ có chút trù trừ.

“Ngươi …” Trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc, đang muốn mở miệng hỏi, lại nhìn thấy hắn có vẻ hơi bối rối chân tay luống cuống.

Thấy ta nhìn hắn, trong hai tròng mắt hắn hiện lên một tình tự phức tạp khó hiểu. Xoay người, chỉ để lại một câu “Ngươi nghe lời một chút, bọn họ sẽ không làm khó ngươi” liền giống như chạy trốn rời đi.