Phượng Huyền Cung Thương

Chương 62: Quạnh quẽ




Thời tiết đã chậm rãi có thu ý.

Sau khi rời giường vẫn chưa rửa mặt chải đầu, chính là ngồi trước cửa sổ, tùy ý một chút cảm giác mát mẻ kia đem chính mình chậm rãi vây quanh.

Trong lòng cũng chưa bao giờ yên lặng quá như thế.

Cái gì cũng không suy nghĩ, cái gì cũng không làm, chính là ngồi, lặng nhìn tầng tầng sương lâm bên ngoài bị mưa gió bao phủ.

Gió thu cuốn theo mưa phùn, xuyên thấu qua cửa sổ đáp lên mặt ta một lớp mỏng, rồi theo đường cong khuôn mặt chảy xuống, tạo thành một dòng nhỏ, uốn lượn tiến vào trong vạt áo rộng mở.

Gió thổi một trận hoàng hoa rơi xuống, mưa làm rung động những đoá sen tàn úa. Trời mây xanh thẳm, có cô nhạn tê minh bay qua.

Thanh thu lạnh lùng. Lạnh lùng thanh thu.

Tú tú tiểu viện, cũng một đình thê lãnh.

Tiếng bước chân vang nhỏ, có thị nữ nối đuôi nhau bước vào.

“Tiên sinh, mời thay quần áo.” Thị nữ trưởng đang cầm một điệp tuyết trắng hàng dệt cúi đầu.

Hờ hững quay đầu lại, ta nhìn thị nữ mặc thiền y trắng như tuyết, thân thể vẫn chưa di động mảy may.

Lập tức có hai thị nữ tiến lên một tả một hữu nâng ta dậy, sau đó người còn lại hầu hạ ta mặc quần áo.

Ngồi lâu làm hai chân tê cứng, nhờ các nàng nâng đỡ ta mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng.

Một tháng qua, các nàng cũng đã quen với loại phương thức hầu hạ chủ động này.

Cũng không phải trang phục thực phiền phức.

Một kiện ngoại bào bạch để vân nghiêng (không hiểu), vạt áo cùng cổ tay áo thêu ngân tuyến hạm đạm, bên hông dùng đai lưng chất liệu ngọc tàm ti cùng màu buộc lại, hiện ra kích thước lưng áo rõ ràng lại tinh tế rất nhiều, trên chân là cẩm giày thêu tú bạch sợi tơ vân văn.

“Kỳ quái, tiên sinh như thế nào lại gầy?” Thị nữ thay ta mặc quần áo lẩm bẩm, liền đưa tới thị nữ trưởng hung hăng thoáng nhìn.

“Tiểu Thất, ngươi nói nhiều rồi.”

“Dạ” tiểu Thất nhỏ tiếng, cúi đầu thối lui một bên.

Lại gầy sao? Ha hả, đúng vậy, một tháng nay, ta thuận theo các nàng hầu hạ, ăn mặc đều là thứ tốt nhất, lại vẫn như cũ từ từ gầy yếu.

Hình tùy tâm sinh (hình dáng con người là do tâm sinh ra). Tâm đã chết, còn quản chuyện này để làm gì?

Được cẩn thận đỡ đến ngồi trước bàn trang điểm. Trầm hương trăm năm tản mát ra mùi thơm thanh u lạ lùng, bị gió thu hây hẩy đến các góc phòng.

Có thị nữ đóng cửa sổ lại. Kia một cánh cửa sổ khắc hoa văn ngăn cách gió thu, cũng không ngăn được thu ý trong lòng mỗi người.

Một đôi tay cầm lược ngà voi thay ta chải tóc, động tác mềm nhẹ sợ làm ta đau.

Cả bên trong im lặng không tiếng động, im lặng đến tựa hồ có thể nghe được âm thanh lược ngà voi cùng tóc rối rắm ma xát lẫn nhau.

“Ly Chi, ngươi đang nghĩ gì?” Phía sau bỗng nhiên truyền tới tiếng nói ôn nhuận của người nọ, có một bàn tay xoa mày của ta, nhẹ nhàng nghiền chuyển, “Nơi này đừng nhăn lại nữa. Ngươi xem ngươi, như thế nào lại gầy đến như vậy?”

Thân thể đột nhiên cứng đờ.

Người thay ta chải tóc, đúng là người một tháng qua chưa từng xuất hiện, Quản Đàm?

Cấm lấy sợi dây buộc màu trắng thị nữ đưa lên, hắn thay ta đem tóc dài bó buộc ở sau người.

Màu trắng …

Lại là màu trắng …

Đột nhiên cực kỳ chán ghét loại sắc thái thuần khiết đến dễ dàng làm cho người ta sinh ra dục vọng phá huỷ này, ta ngăn lại tóc vừa buộc xong, đem dây cột tóc ném xuống đất.

“Làm sao vậy, ngươi không thích?” Thanh âm phía sau của người nọ ẩn ẩn hàm ý cười.

Ta chỉa chỉa dây cột tóc màu đỏ đặt ở góc sáng sủa của bàn trang điểm. Màu đỏ, màu của máu.

“Được, chỉ cần ngươi thích, như thế nào cũng được.” Quản Đàm lấy dây cột tóc kia ra thay ta buộc tóc, xong rồi xoay người ta lại ngồi đối diện với hắn.

Ta nhìn thẳng hắn, không nói được lời nào.

Bọn thị nữ đã nhẹ nhàng lui ra.

“Ly Chi, ngươi có biết một tháng nay ta đi đâu không?” Hắn ngồi xổm xuống cùng ta mặt đối mặt, trong mắt là tươi cười ôn nhu.

“Mạc Thu là vô tội, ngươi thả hắn đi.” Hồi lâu sau, ta chỉ phun ra một câu như vậy.

Hắn sửng sốt, lập tức cười nói: “Phượng Hiên Dã đã biết ngươi ở chỗ ta, ta hiếu kỳ muốn biết hắn sẽ có phản ứng gì.”

“Thả Mạc Thu.” Không có tạm dừng, ta chỉ là nói.

“Ngươi nói hắn sẽ đến cứu ngươi không?” Hắn lại cười, chính là trong nụ cười kia, lại thêm chút cảm xúc khác, “Ta sẽ không để cho hắn mang ngươi đi, ngươi phải ở lại bên cạnh ta.”

“Thả Mạc Thu.” Vẫn chỉ là một câu này, ngữ khí kiên định.

Thu liễm tươi cười, hắn bình tĩnh nhìn ta, con ngươi hắc bạch phân minh nổi lên một tia lãnh ý: “Ngươi liền như vậy không muốn cùng ta nói chuyện?” Hắn đứng lên, dáng người thon dài cao ngất kia trong nháy mắt tạm dừng.

Ta như trước ngồi thẳng tắp, nhìn ngón tay của mình, móng tay lộ ra một ít màu trắng bệnh tật.

Thật lâu sau, đỉnh đầu phiêu tán một hơi thở dài, ẩn vu trong không khí, gia tăng thêm mấy phần phiền muộn.

“Mạc Thu là truyền nhân của Bách Biến thần y, ta sẽ không bạc đãi hắn, chờ thời cơ chín muồi, ta tự nhiên sẽ thả hắn đi, ngươi không cần quan tâm, chỉ cần an tâm dưỡng tốt thân thể.”

“Sau khi không còn nội lực, thân thể của ngươi so với người thường còn yếu hơn vài phần, thời tiết trở lạnh, ngươi chiếu cố chính mình cho tốt.”

Bàn tay vẫn lưu luyến trên vai ta đột nhiên nắm lấy cằm của ta, làm cho ta ngẩng đầu trực diện hắn. Hắn cúi đầu, dần dần tới gần.

Không có giãy dụa, cũng không có trốn tránh ánh mắt cực nóng của hắn, đôi môi chạm nhau, lại chính là nhợt nhạt lướt qua, môi hắn dừng lại trên mắt ta.

Nơi mí mắt có xúc cảm ấm áp ướt át mềm mại truyền đến.

“Ly Chi, ta ở trong mắt ngươi, thấy tang thương cùng tuyệt vọng.” Hắn cúi đầu nói, mang theo hơi thở có hương trà Long Tĩnh đảo qua mặt ta, “Đừng dùng loại ánh mắt này nhìn ta. Tin tưởng ta, chờ sau khi ta báo thù, ta sẽ bỏ lại hết thảy, mang ngươi rời đi.”

“Cho nên ta hiện tại nên ngoan ngoãn đứng ở nơi này nhìn ngươi đối phó con ta?” Ta rốt cục mở miệng, cũng nhạo báng.

“Ly Chi, ngươi như thế nào còn không hiểu được? Hắn cũng không phải con của ngươi, hắn là …” (Có ai đoán được tại sao Thanh ca lại nói vậy không? Nhưng ta khẳng định lần nữa nha, Hiên ca là con ruột của đại thúc) Thanh âm bỗng dưng tạm dừng, hắn điều chỉnh lại khẩu khí, “Quên đi, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ biết.”

Ta giật mình.

Phượng Hiên Dã không phải con ta?

Quản Đàm, ngươi không phải là lại muốn thử cái gì chứ?

Hết thảy chuyện của ta ngươi sớm rõ như lòng bàn tay, cần gì phải như thế?

Hắn lại cúi người ôm ta vào trong ***g ngực, giống như sợ hãi mất đi.

Hai tay giấu vào trong tay áo, cuộn mình tựa vào ngực hắn, có nhiệt lượng xuyên thấu qua thân thể gắt gao tựa vào nhau truyền đến.

Thân thể là ấm, chỉ là, trong lòng rất lạnh thôi.