Phượng Huyền Cung Thương

Chương 58: Miên cổ




Lúc ta đang đút nước cho Mạc Thu, tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên.

“Hà Ngôn, đây là Quản thúc. Quản thúc y thuật cao minh, ta đặc biệt mời hắn tới xem Mạc Thu, nói không chừng có thể phát hiện gì đó.” Tả Niệm dẫn một lão giả tiến vào, hướng ta giới thiệu nói.

Ta gật đầu, thay Mạc Thu đắp chăn, đứng dậy nhường chỗ ngồi. Lão giả kia nhìn ta liếc mắt một cái, thẳng ở bên giường ngồi xuống, bắt mạch cho Mạc Thu.

Thật lâu sau.

“Vị tiểu công tử này mạch tượng vững vàng, không giống như là sinh bệnh gì, theo lão phu xem ra, hắn là trúng cổ.” Quản thúc vuốt râu trầm tư nói, “Nếu không ngoài sở liệu của lão phu, cổ mà tiểu công tử trúng hẳn là miên cổ đến từ Tây Phiên.”

“Cái gì, hắn trúng cổ?” Ta quá sợ hãi nói.

Y độc chẳng phân biệt nhà. Mạc Thu chính là cao thủ dụng độc, ai ngờ đến hắn đột nhiên ngủ say bất tỉnh như vậy đúng là bởi vì trúng cổ!

Hắn mới ra giang hồ không lâu, không có thù oán gì với ai, rốt cuộc là ai đã hạ thủ? Lại hoặc là bởi vì … Ta?

“Quản thúc, vậy có… phương pháp gì giải cổ không?” Tả Niệm hỏi.

“Không có. Miên cổ vừa tiến vào thân thể liền lấy máu người làm chất dinh dưỡng, rất khó dùng ngoại lực bức nó ra, mà ký chủ sẽ lâm vào mê man, cho đến khi dầu cạn đèn tắt mà chết, trừ phi …” Quản thúc đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt một cái, ánh mắt tựa hồ có ám chỉ gì đó.

“Trừ phi cái gì?” Ta truy vấn nói.

“Trừ phi có người dùng máu chính mình dẫn đường cổ trùng đi ra, mà người dẫn đường sẽ trở thành kí chủ mới của miên cổ.”

Dùng máu chính mình … Dẫn đường ra …

“Hà Ngôn, ngươi không cần đem lời này để ở trong lòng, nhất định còn có biện pháp khác.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm lo lắng của một người, Mục Thanh Dương sải bước đi đến, “Hà Ngôn, tin tưởng ta, Mạc Thu nhất định sẽ không có việc gì.”

Hắn cầm lấy tay của ta, dùng một loại ánh mắt bức thiết nhìn ta, ngữ khí dị thường kích động.

“Thanh Dương, ngươi …” Đầu ngón tay hữu lực rơi vào làn da, làm cho ta hơi hơi có cảm nhận sâu sắc, thân thể không tự chủ được muốn thoát khỏi hắn.

“Thiếu gia.” Quản thúc gặp Mục Thanh Dương, xoay người hành lễ nói.

Mục Thanh Dương trong mắt rõ ràng có thật sâu giãy dụa, lại ở tiếng nói vô thậm cảm tình của Quản thúc chậm rãi bình ổn lại, hóa thành một mảnh hắc bạch trống vắng.

“Quản thúc, sao ngươi lại tới đây?” Hắn buông tay, xoay người đỡ Quản thúc dậy, cúi mắt xuống, ngữ khí thật là cung kính.

“Là Tả thiếu gia thỉnh lão phu tới bắt mạch cho vị tiểu công tử này.” Quản thúc đáp, hai mắt thẳng tắp nhìn Mục Thanh Dương.

“Thật không?” Mục Thanh Dương mặt không chút thay đổi nhìn Tả Niệm liếc mắt một cái, khẩu khí cũng là lạnh như băng, “Tiểu Niệm, vất vả ngươi.”

Tả Niệm gục đầu xuống, trên mặt là biểu tình lạnh nhạt, bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt thành quyền, “Không vất vả, ta chỉ là muốn làm cho Mạc Thu sớm tỉnh lại, như vậy Hà Ngôn sẽ không thống khổ như vậy.”

Mục Thanh Dương cũng xoay mặt về phía khác.

“Lão phu tài nghệ nông cạn, không giúp được gì cho các vị, thật sự xấu hổ, xin cáo từ trước.” Quản thúc thi lễ nói.

Khi ngang qua người ta, hắn còn nói, ” Phương pháp giải miên cổ, lão phu cũng chỉ biết có một loại này, nhưng nói không chừng còn có phương pháp khác, các vị phải suy nghĩ thật kỹ hãy quyết định.” Nói xong, hắn bỗng nhiên đối với ta cười hàm súc ý tứ không rõ.

Rõ ràng là thuộc loại tươi cười ôn hòa của một trưởng giả, lại làm cho ta cảm giác có một cỗ ác độc âm trầm chậm rãi dâng lên, gắt gao ách ở trong tim.

Hô hấp đông cứng lại.

Chờ khi ta phục hồi tinh thần lại, quản thúc đã muốn rời đi, Tả Niệm cũng đã mượn cớ ly khai.

“Hà Ngôn, ngươi không nên suy nghĩ bậy bạ, nhất định còn có biện pháp khác.” Âm thanh vội vàng vang dội của Mục Thanh Dương vang lên ở bên tai, hắn cầm lấy tay của ta, trong lòng bàn tay ẩn ẩn có mồ hôi, “Việc cấp bách bây giờ là chúng ta phải tìm được người hạ cổ kia.”

Người hạ cổ? Ha hả, người hạ cổ này chẳng lẽ không ở quý phủ của ngươi sao? Mục Thanh Dương, dẫn ta tới nơi này là ngươi, ngươi nhất định biết chút gì đó? Vì cái gì không chịu nói cho ta biết?

Hết thảy tựa như mê võng triển khai ra, trong lòng thật nhiều bất an ẩn ẩn đau.

Đau đến không thể hô hấp.

Bỗng nhiên nhớ tới người kia.

Tất cả ôn nhu cùng săn sóc, chẳng lẽ đều là biểu hiện giả dối của lừa gạt cùng giấu diếm sao?

Mục Thanh Dương, ngươi đối với ta rất tốt, tốt đến làm cho ta không tự chủ được sợ hãi.

Nhưng vì sao một đám các ngươi đều phải gạt ta, cái gì cũng không chịu nói cho ta biết?

Đoạn Khâm như thế, ngươi cũng là như vậy.

Nói cho ta biết, nói cho ta biết được không?

“Nói cho ta biết … Vì cái gì …” Trong miệng thì thào ra tiếng, hai mắt nhìn phía trước lại toàn bộ vô tiêu cự.

“Hà Ngôn, ngươi làm sao vậy? Hà Ngôn …”

Suy nghĩ trở nên vô số, như bụi bặm phiêu đãng ở chung quanh thân thể. Trong đầu ong ong tác hưởng, thanh âm Mục Thanh Dương bao hàm kinh cụ như xa như gần quanh quẩn ở bên tai, cũng rốt cuộc không đến được đáy lòng.

Mệt mỏi quá …

Tựa như lực lượng toàn thân nháy mắt bị trừu đi, hóa đi, tiêu thất, rốt cuộc tìm không thấy.

Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời đến chói mắt, dần dần nhỏ đi, nhỏ đi, cuối cùng bị hắc ám tràn đầy bao trùm.

Sau đó suy nghĩ rốt cục lâm vào đình trệ.