Phượng Huyền Cung Thương

Chương 4: Đoạn tụ




Nhìn cảnh tượng trước mắt, ta đã muốn hoàn toàn hối hận lời thề son sắt ngày đó nói phải giúp Phượng Ly Chi giáo dục Phượng Hiên Dã.

Bởi vì, Phượng Hiên Dã không ngờ là kẻ … Là kẻ … Cái kia tiếng Anh gọi như thế nào? GAY? Tiếng Trung gọi là đoạn tụ?

Sau giấc ngủ trưa thoải mái, ta thức dậy liền đi dạo ở hoa viên, đi tới đi tới cũng không biết đi tới đâu. Đột nhiên nghe được sau một tòa núi giả truyền đến âm thanh kỳ quái, cẩn thận nghe hình như là tiếng người rên rỉ, giống như thống khổ rồi lại giống như sung sướng, từng trận thở dài hỗn loạn. Có câu nói rất đúng, lòng hiếu kỳ giết chết mèo. Cũng không biết người một đống tuổi như ta như thế nào lại đột nhiên để lòng hiếu kỳ quấy phá, đi tới nhìn, cảnh tượng làm ta cả kinh.

Phượng Hiên Dã, thế nhưng giữa ban ngày ôm một nam hài tử, làm cái loại chuyện này!

Phượng Hiên Dã đứng thẳng tắp, quần áo mặc trên người rất ngay ngắn, không thấy một chút hỗn độn. Còn nam hài kia quần áo tùng tùng suy sụp trên lưng, hai tay quấn quít lấy cổ Phượng Hiên Dã, hai chân chặt chẽ vây quanh trên lưng hắn, bị Phượng Hiên Dã nâng cái mông trừu sáp.

“Thiếu cung chủ … thật lớn … thật thoải mái …”. Sườn đứa nhỏ đối diện với ta, cổ ngưỡng ra sau lộ ra đường cong duyên dáng, tiếng thở dốc ồ ồ cùng tiếng rên rỉ từ trong đôi môi đỏ mọng hơi hơi mở ra kia thoát ra, hiển nhiên đã muốn sa vào trong ***.

Nhưng Phượng Hiên Dã vẫn là bộ dáng lạnh lùng thản nhiên như cũ, hô hấp không thấy chút hỗn loạn nào. Hắn bình tĩnh nhìn khuôn mặt *** xảo của nam hài, trên mặt không có biểu tình gì, giống như hắn chỉ là một khán giả, theo động tác trừu sáp càng lúc càng nhanh nhìn ra hắn đang trải qua cái gì.

Ở góc độ của ta, vừa vặn có thể nhìn thấy bộ vị bọn họ kết hợp, cùng với nghe được tiếng nước “xì xì”.

Xong rồi, phải dài lỗ kim (ta cũng không hiểu là ý gì nữa). Tuy rằng ta hiện tại là cha của Phượng Hiên Dã, nhưng giữa ban ngày nhìn đứa con của mình làm loại chuyện này, nghĩ muốn không xấu hổ cũng không được a!

Ta không muốn quấy nhiễu bọn họ nên nhẹ nhàng lui về sau, đang muốn xoay người, lại nghe thấy ——

“Nếu đến đây, vì sao bước đi nhanh như vậy?” Âm thanh trong trẻo vang lên, lại làm cho ta toàn thân lạnh run.

“Các người bận như vậy, ta không tiện quấy rầy.” Ta khô khốc nói, do dự mà không dám di chuyển.

“Ngươi cũng không phải chưa từng làm việc này, có gì mà ngượng ngùng.”. Nghe đi nghe đi, lời này là của con cái nói với cha mẹ sao?

Vừa quyết tâm xoay người đi, lại nhìn thấy nam hài kia đã ngồi dưới đất mặc quần áo, thấy có người bắt gặp liền đỏ bừng mặt không dám ngẩng đầu. Mà Phượng Hiên Dã cầm một khối khăn gấm tùy tiện lau lau hạ thể vài cái, sửa sang lại quần áo, gương mặt như trước không đổi sắc.

Người này, làm loại chuyện này đều quang minh chính đại thản nhiên như vậy sao?

“Cung chủ, Thiếu cung chủ, Lăng nhi xin lui xuống trước.”, nam hài kia mặc quần áo xong, hướng ta cùng Phượng Hiên Dã hành lễ, thanh âm vẫn còn mang dư vị ***.

“Uhm.” Phượng Hiên Dã vung tay lên, Lăng nhi giống như trốn liền rời đi.

“Ngươi tới đây làm gì?”, Phượng Hiên Dã cũng không nhìn ta, ngữ khí vân đạm phong khinh làm cho ta cảm thấy được ta đối với hắn mà nói chỉ là một người xa lạ. Ách, tuy rằng trên thực tế ta thật sự là người lạ.

Làm gì? Dù sao không phải đến xem ngươi làm việc kia.

“Ngươi như vậy là cái biểu tình gì?”. Ta vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy hắn nhíu mày lại, sắc mặt không tốt nhìn ta.

Sờ sờ mặt mình, trên mặt ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao?

“Ngươi như thế nào … như thế nào ở đây làm loại chuyện này?” Chẳng lẽ ngươi không có lễ nghĩa liêm sỉ sao?

“Nơi này là Phượng Huyền Cung, ta thích làm cái gì thì làm cái đó, ngươi không cần hỏi đến.” Hắn khinh phiêu phiêu một câu, lại làm lòng ta nặng trịch khó chịu.

“Ngươi thật giốngnhư rất không thích ta? Ta không phải phụ thân của ngươi sao?” Có chút chuyện nghẹn ở trong lòng thật sự khó chịu, không nói ra ta không thoải mái.

Hắn không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn ta, con ngươi màu hổ phách lóe lên ánh sáng tĩnh lặng. Đột nhiên cảm thấy có chút tâm hoảng ý loạn, không dám nhìn thẳng hắn, ta giấu diếm dấu vết không ngẩng đầu. Bốn phía một mảnh yên lặng, một trận gió thổi, vô số lá rụng bay theo gió, một chiếc lướt qua mũi ta, làm ta nhịn không được hắt xì.

“Như thế nào, ngươi muốn ta xem ngươi như phụ thân?” Cười nhạo một tiếng, hắn mở miệng, ngữ khí theo thói quen là câu trần thuật mà không phải câu nghi vấn.

Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy gương mặt không chút biểu cảm của hắn có biểu tình khác, mà lại là dưới tình huống này.

“Ngươi … ngươi … ngươi có ý gì?” Ta cả kinh, câu nói lắp bắp hoàn toàn tiết lộ sự bối rối của ta. Chẳng lẽ hắn phát hiện cái gì sao?

“Thân thể này quả thật là phụ thân của ta. Nhưng ngươi, không phải.” Hắn chậm rãi tới gần, ngón trỏ khẽ vuốt môi của ta, dừng lại tại hạ ba thượng (không biết là cái gì), lạnh lẽo, rồi lại mềm mại.

Động tác này làm cho toàn thân ta không rét mà run. Có một loại cảm giác quái dị dâng tràn, nhưng không cách nào nói rõ rốt cuộc là quái dị làm sao.

“Nghe, ngươi không phải phụ thân ta, ta cũng vĩnh viễn sẽ không gọi ngươi là phụ thân. Ly Chi.” Hắn vẫn nhìn ta, đôi môi hé mở, trong mắt là ôn nhu. Ta không dự đoán được Phượng Hiên Dã băng sơn này cũng sẽ có loại ánh mắt này, không khỏi thất thần sa vào trong hai hồ nhu thủy, chỉ nhìn hắn ngơ ngác.

Ta nhớ không rõ ngày đó ta quay về tiểu viện của mình như thế nào. Nhưng một tiếng “Ly Chi” trầm thấp nhẹ nhàng chậm rãi này vẫn quanh quẩn ở bên tai ta. Ta nghe ra trong thanh âm kia bao hàm bất đắc dĩ, thống khổ cùng thâm tình, giống như là tiếng bày tỏ nỗi lòng cùng kêu gọi tình nhân.

Nhưng ý tưởng này làm cho cuộc sống hàng ngày của ta khó yên.

Chẳng lẽ, Phượng Hiên Dã với Phượng Ly Chi, phụ thân hắn, có tình cảm khác vượt quá quan hệ phụ tử?

Vậy hiện giờ, ta nên có lập trường gì? Lại nên xử lý như thế nào?