Phượng Hứa Quân

Chương 9-1




Biên tập: Nguyệt Tận

Ngưng mắt nhìn thật sâu, hàng vạn hàng nghìn nhu tình trong mắt Quân Thích Ý cứ như muốn đem Hứa Hi Diệp tan chảy vào trong đó. Dưới thân lại bộc phát, so với lần trước càng thêm mãnh liệt.

Trong lòng thầm than —– Hi Diệp, Đều là ngươi hại ta!

Chẳng mấy chốc, Quân Thích Ý dùng tay trái bắt lấy tay phải Hứa Hi Diệp, lợi dụng bàn tay phải rảnh rỗi nâng cằm hắn lên hôn. Hứa Hi Diệp một lòng quan tâm thân thể Quân Thích Ý không kịp đề phòng liền bị hắn hôn. Khi hắn ý thức được bản thân đang bị xâm phạm, lập tức cắn chặt răng không cho đầu lưỡi Quân Thích Ý tiến vào trong khoang miệng.

Gặp Hứa Hi Diệp ương ngạnh chết cũng không há miệng, Quân Thích Ý cười giảo hoạt, đưa tay xuống nách hắn gãi nhẹ.

“Ha ha………Quả…..” Âm thanh thốt lên hết thảy đều bị Quân Thích Ý nuốt vào trong bụng.

Ăn một quả lừa của Quân Thích Ý, Hứa Hi Diệp cũng chẳng chút bực mình. Nhưng vì kỹ xảo khiêu khích cực kì điệu nghệ của người kia, dần dần, hắn cảm nhận được hạ thân chính mình căn bản ủ rủ, không chút phấn chấn lại gióng trống khua chiêng đề xuất kháng nghị. Đương nhiên nhất cử nhất động của hắn Quân Thích Ý đều nắm trong lòng bàn tay.

“Ngô………Ân………..”

Đầu óc tê dại một phen, ý thức trở nên mơ hồ, Hứa Hi Diệp đang bị chế ngự thở hổn hển, khép hờ mắt, hé mở đôi môi để mặc Quân Thích Ý tùy tiện quấy nhiễu. Ngay cả hai tay đã buông xuôi cũng chẳng biết khi nào đã quấn lấy bờ vai rộng lớn của Quân Thích Ý, thâm tình ôm nhau.

“Hi Diệp, cho ta được không?” Ở khẩn yếu quan đầu <Giờ phút nguy cấp =))>, Quân Thích Ý ngừng lại.

Hắn biết thế nào là tôn trọng. Hắn yêu Hi Diệp. Hết thảy những sự tình đã phát sinh đều ở trường hợp Hứa Hi Diệp không cam tâm tình nguyện. Hắn cũng chẳng khoái hoạt gì, hắn muốn cùng Hi Diệp hưởng thụ ái tình hoành lưu dành cho lẫn nhau.

Khẽ cắn môi dưới, Hứa Hi Diệp nâng lên song nhãn mê man nhìn Quân Thích Ý, trong mắt lưu chuyển cùng thứ màu sắc với ánh mắt Quân Thích Ý

“Ân” Chỉ hừ nhẹ một tiếng đã là hạ xuống tuyệt đại quyết tâm của mình, Hứa Hi Diệp lập tức xấu hổ nhắm chặt mắt lại.

Trời ạ!

Hắn vậy mà lại đồng ý! Trước kia có chết hắn cũng không đáp ứng cùng một gã nam nhân nằm cạnh nhau, lúc này đây, bản thân cư nhiên vì Quân Thích Ý mà trở nên hưng phấn cực đại, khát khao cùng hắn trầm mình vào cõi thiên thai.

Nháy mắt, thanh âm trong đầu chợt vang lên —— Kẻ mang tên Quân Thích Ý đó! Ngươi không thể không có hắn!

Quân Thích Ý cũng chẳng tin nổi cái lỗ tai của chính mình, kích động nói: “Hi Diệp, ta tuyệt đối chẳng bao giờ phụ lòng ngươi! Ta yêu ngươi đến chết mất!”

Giờ phút này, vì Hứa Hi Diệp mà đi tìm cái chết chắc hắn cũng dám. Quân Thích Ý ôm lấy cổ Hi Diệp mạnh bạo cắn lên đó, mãnh liệt để lại ấn ký đánh dấu quyền sở hữu của mình.

Ôm lấy thân hình mê hoặc của Hi Diệp, Quân Thích Ý lại được dịp biểu diễn bản lĩnh của mình. Chỉ chốc lát sau, Hứa Hi Diệp đầu óc mơ mơ màng màng lại bị hắn chuyển sang thần trí mê muội, bất tri bất giác. Trọn cả lòng ngực đầy những vết hôn xanh xanh tím tím, thậm chí ngay cả trên lưng cũng không ít hôn ngân, Hứa Hi Diệp lại không chút cự tuyệt. Thân thể ửng hồng cong lên, thở hổn hển, mắt nhắm chặt chịu đựng hết thảy.

Trong bóng tối, hắn cũng chẳng biết vì cớ gì mình lại thành ra như vậy?

Hắn không dám hé mắt nhìn Quân Thích Ý, bởi vì bộ dáng người kia chính là bản khắc họa tối chân thật hình ảnh của hắn ngày xưa. Trong đầu hết thảy đều là điểm điểm tích tích trước kia hắn cùng Quân Thích Ý làm cái chuyện này. Thân thể thừa nhận từng cái vuốt ve mơn trớn tinh tế của Quân Thích Ý, nội ngoại giáp kích, hắn cảm thấy cứ như có luồng điện chạy qua, tê dại.

Một loại kích thích nói không nên lời, rồi lại một thứ hạnh phúc vô danh….

“Hi Diệp…….” Đôi môi Quân Thích Ý tựa như lông vũ mềm mại đảo qua lòng ngực Hứa Hi Diệp khiến tâm hắn kịch liệt khiêu động, hai mắt vô thức mở ra, bình tĩnh nhìn Quân Thích Ý.

“Tâm ngươi khiêu thật nhanh. Nó đập vì ta phải không?” Lúc này, Quân Thích Ý ôn nhu đến kì lạ, ôm Hứa Hi Diệp không chút nhúc nhích.

Hứa Hi Diệp đỏ mặt kêu lên: “Quân Thích Ý ——”

“Gọi ta Ý!” Mái tóc dài đến thắt lưng của Quân Thích Ý theo bờ vai chảy xuống khuôn mặt của Hứa Hi Diệp, biến thành tấm màn che phủ hắn, trong lòng cũng dấy lên một cảm giác ấm áp.

“Ý……….” Thở nhẹ ra tiếng, tựa như thanh âm vọng về từ tiền kiếp xa xôi, rồi lại quen thuộc đến lạ kỳ.

“Hi Diệp, ngươi vĩnh viễn là ái nhân của ta. Đời này kiếp này chỉ yêu mình ngươi!” Như lời thề kết duyên vĩnh cửu, giọng nói trầm thấp kia của Quân Thích Ý vang vọng vào tai Hứa Hi Diệp.

Hơi thở nóng cháy hết thảy đều rơi tại mỗi một bộ phận trên cơ thể Hứa Hi Diệp………Như bùng lên ngọn lửa, Hứa Hi Diệp rốt cuộc nhịn không được, gầm nhẹ một tiếng

“Cho ta!” Hứa Hi Diệp có chút nóng nảy, thân thủ lung tung lôi kéo Quân Thích Ý.

“Từ từ rồi ta cho. Chúng ta còn thời gian mà” Quân Thích Ý một lần rồi lại một lần mút vào làn da ửng hồng của Hứa Hi Diệp, bàn tay xoa nắn thứ đã muốn ngang tàng đứng thẳng kia của hắn.

“A………” Nhịn không được quát to một tiếng, nguồn suối bị gắt gao bao lấy, phát tiết không được, nơi đó trướng lên càng thêm khó chịu, Hứa Hi Diệp chặt chẽ nắm lấy tay Quân Thích Ý, mong mỏi được tự mình giải quyết.

“Hi Diệp, buông tay. Để ta.” Quân Thích Ý nhướng mày, đau đến mức rên rỉ thành tiếng nhưng vẫn không thả lỏng tay.

“A………Nga……..Nhanh………..Nhanh lên……………Ý………….Nhanh…………”

Hạ thân đã đến đỉnh điểm sôi trào. Không chỉ hai điểm trước ngực đã muốn trướng thành sắc nâu tím, ngay cả nửa người phía dưới cũng hoàn toàn lấp đầy tay Quân Thích Ý. Hắn chưa bao giờ nghĩ đến bản thân lại kinh động quá mức đến vậy!

“Ân………”

Động tác trong tay Quân Thích Ý càng nhanh hơn, Hứa Hi Diệp gian nan vặn vẹo eo mình, khiến trung tâm của mình càng tiến gần đến Quân Thích Ý……..

Bất tri bất giác, Hứa Hi Diệp bắn ra dịch thể nhũ bạch dính đầy một tay Quân Thích Ý. Hắn vừa được phóng thích, trước mắt trở nên trống rỗng, đại giương hai chân, tựa thống khổ rồi lại như khoát hoạt ngã ra thở dốc.

“A——-”

Nhìn Hi Diệp như thế, Quân Thích Ý tài nào kiềm chế được, nâng phần eo Hi Diệp lên, đem cự vật của mình đâm thật sâu vào.

Bất ngờ bị xâm nhập, Hứa Hi Diệp ở vào đỉnh điểm của thống khổ và cực độ khoái cảm, một loại cảm giác không nói nên lời, ngay cả kêu cũng chẳng kêu ra tiếng——-

“Trời ạ ——Không được rời khỏi ta ——–”

Quân Thích Ý đang tiến vào lại cảm thấy bị ngăn trở, định tạm thời rút ra. Ai ngờ Hứa Hi Diệp đang ở mũi nhọn của từng đợt sóng không ngừng dao động thì làm sao có thể buông tay được. Hai chân duỗi ra kẹp lấy thắt lưng Quân Thích Ý, thân thể không kiểm soát được rất nhanh đã chuyển lên hồ loạn trên người hắn, một chút quy tắc cũng không có.

Quân Thích Ý có chút không dằn lòng được, rồi lại phi thường cao hứng. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên người kia ở trạng thái thanh tỉnh hướng hắn cầu hoan!

“Đến đây, ngồi lên người ta” Hắn vươn tay kéo Hi Diệp lên trên người hắn, dẫn dắt người kia từ tốn ngồi trên bụng mình.

“Hô………..” Tiếng rên rỉ chồng chất, thể trọng toàn thân Hứa Hi Diệp tất cả đều đặt ở nửa thân bên dưới, một chốc bỗng nhiên chống đỡ không được.

Hắn muốn đứng dậy nhưng hai chân lại vô lực, mà Quân Thích Ý xấu xa cũng không đỡ lấy hắn. Hắn cảm thấy rõ ràng cự vật trong cơ thể đã bắt đầu trở nên thô lớn, khiến tim hắn như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực. Đã đến mức độ này, nào còn đường để mà rút lui, chi bằng cứ lớn mật thử một lần.

Hắn bắt đầu lắc lư phần eo, làm cho côn th*t của Quân Thích Ý mỗi lúc một tiến sâu vào trong cơ thể mình. Một lần rồi lại một lần, chốc lát sau mồ hôi đã như mưa……..

“Hi Diệp, ngươi giỏi quá!” Lần đầu tiên hưởng thụ sự phục vụ như vậy, Quân Thích Ý vô thức kêu lên. Để giảm bớt áp lực cho Hi Diệp, hắn phối hợp kích thích hai chân của người kia ở hai bên hông hắn, ra sức vũ động ——–

“Ta không được………..” Thể lực cạn kiệt, thân thể Hứa Hi Diệp bắt đầu xiêu vẹo. Quân Thích Ý nhanh chóng ôm lấy hắn trao đổi vị trí.

Nơi tương liên giữa hai người trước sau vẫn không tách ra. Dịch thể bạch trọc chảy xuôi xuống giữa bắp đùi, chẳng rõ là của người nào.

Giữa trời đất lúc ấy, bọn họ căn bản cứ như là một thể thống nhất.

Hoàng hôn buông xuống, hai con người ấy vẫn hưởng thụ thứ vui sướng tối nguyên thủy của riêng mình!