Biên tập: Nguyệt Tận
Ngô ——
Hứa Hi Diệp hận không thể cắn lưỡi của mình. Dường như Quân Thích Ý không khẽ vuốt xuống nữa, nhưng hắn lại nhịn không được rên rỉ ra tiếng. Quân Thích Ý khôn khéo thế nào cũng chẳng thể bỏ sót âm thanh dễ nghe như vậy.
Quả nhiên, Quân Thích Ý nhanh tay nắm lấy hạ thân yếu ớt của Hi Diệp, cả người áp sát vào bên tai hắn nói: “Hi Diệp, thanh âm của ngươi thật là dễ nghe. Ta thích!”
Khuôn mặt Hứa Hi Diệp lập tức trướng hồng, cơ hồ có thể luộc chín cả trứng tôm. May là trong phòng chẳng có đèn, bằng không hắn chắc chắn đã hận không thể tìm được cái lỗ nào để chui vào.
“Mau buông tay!” Lại khẽ thở hổn hển một chút, Hứa Hi Diệp nổi cáu nói.
“Ngươi đúng là khẩu bất đối tâm mà. Thân thể ngươi đã sớm quen với những cái âu yếm của ta. Thừa nhận đi, ngươi chẳng thể rời khỏi ta.” Quân Thích Ý cười gian, động tác trên tay vẫn không hề đình chỉ. Càng quá đáng hơn chính là hắn há miệng ngậm lấy vành tai Hứa Hi Diệp, nhẹ nhàng cắn mút.
“Đừng………..Đừng như thế……”
Vặn vẹo cơ thể muốn tránh khỏi quấy rối của Quân Thích Ý, lại vì tháp quá nhỏ, hơn nữa hắn bị vây hãm ở bên trong, vô luận ở góc độ nào hắn đều chẳng thể trốn thoát được.
“Nga, [đừng] cái gì?” Bên hông đã bị tay Quân Thích Ý khiêu khích, vẻ mặt cười trêu tức.
“Dừng……tay………….Ngươi còn tiếp tục ta sẽ không khách khí.” Hứa Hi Diệp run rẩy, nâng nắm tay lên đe dọa Quân Thích Ý, cố gắng khắc chế sự khác thường trong cơ thể.
Nào ngờ, Quân Thích Ý thật sự ngừng động tác của tay, chỉ là tay đặt ở đâu thì vẫn cứ để yên chỗ đó
“Ngươi chẳng phải đã nói chán ghét ta sao? Không thích ta sao? Hôm nay, ta cho ngươi một cơ hội chứng minh ngươi ghét ta từ tận sâu trong đáy lòng.” Cười giảo hoạt, Quân Thích Ý nhả khẩu nhiệt khí lên cổ hắn.
Hứa Hi Diệp khó hiểu nhìn hắn, chẳng biết trong đầu hắn đang nghĩ cái gì, bất quá chỉ cần Quân Thích Ý hiểu mình không thích hắn là được. Vì thế hắn khẽ gật đầu.
“Rất đơn giản. Ta chỉ dùng tay, tuyệt đối không cần một chỗ nào khác trên thân thể tiếp xúc với ngươi. Nếu sau một khoảng thời gian, ngươi bảo dừng, ta liền lập tức rời đi. Về sau vĩnh viễn cũng không tìm đến ngươi.” Nghe được lời nói của Quân Thích Ý, trong mắt Hi Diệp tràn đầy nghi hoặc.
“Ý ngươi là chỉ cần ta chịu đựng được khoảng thời gian này, về sau ngươi sẽ không bao giờ tới tìm ta?” Nếu là vậy, cũng có thể cân nhắc đôi chút.
Quân Thích Ý gật gật đầu, rồi lại lắc lắc đầu “Ta chỉ nói là [nếu]. Nhưng nếu trong thời gian đó, ngươi đã thần phục dưới thân của ta, hiển nhiên về sau ngươi không được cự tuyệt yêu cầu của ta.” Hắn suy tính cũng thật khôn khéo mà.
“Hoang tưởng! Ta tuyệt đối không có khả năng…..” Hứa Hi Diệp thẹn quá hóa giận liền ngắt lời hắn.
“Đây chính là do ngươi nói, này có nghĩa ngươi đồng ý rồi đó.” Quân Thích Ý cười vạn phần đắc ý. Con mồi rốt cuộc cũng ngoan ngoãn chui vào cái bẫy mà hắn đã thiết kế sẵn.
Hứa Hi Diệp nhanh tay che miệng lại “Không……”
“Chính miệng ngươi đã nói ra. Đã nghe qua phúc thủy nan thu <nước đổ khó hốt> chưa? Lời đã nói ra không thể thu hồi trở lại.”
Nói xong, Quân Thích Ý hoạt động hai tay, bắt đầu triển khai thủ pháp khiêu tình của hắn. Thành bại là do lúc này quyết định, trên trán không khỏi ướt đẫm mồ hôi.
Hắn muốn Hi Diệp, không chỉ thân thể mà còn cả tâm. Trước mắt trong lòng người kia vẫn tồn tại Thiện Ngộ. Hắn chỉ có thể do ngoại cập nội <“cưa” từ ngoài vào trong>, cho nên thứ đầu tiên hắn muốn đoạt lấy chính là thân thể Hi Diệp. Hắn muốn Hứa Hi Diệp phải cam tâm tình nguyện phục tùng dưới thân mình, tự miệng gọi tên chính mình!…..
Vừa tỉnh lại, Hứa Hi Diệp hận không thể mổ bụng tự sát cho rồi. Tối hôm qua hắn lại một lần nữa rơi vào tay giặc. Lần này hắn thực tỉnh táo, mỗi một động tác nhỏ nhặt lại đều làm hắn hồi tưởng.
“Hi Diệp, ta thật sự thích ngươi……Lần đầu tiên gặp mặt, ta đã bị tư thế oai hùng của ngươi hấp dẫn. Nhớ tình cảnh ngày trước, lúc ngươi chẳng biết đã sử xuất công phu gì đấy đẩy ta ra không? Ta đều ghi khắc vào trong đầu, chưa từng quên mất!” Vươn bàn tay thô ráp to lớn ra, Quân Thích Ý nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài ngang vai của Hứa Hi Diệp.
Dừng một chút, Quân Thích Ý kích động nói: “Đừng bài xích ta nữa. Ngươi cự tuyệt, ta đã đem lòng mình ra cho ngươi xem. Ngươi có biết hay không, một khắc ngươi hờ hững cúi đầu cùng thích khách kia rời đi, lòng ta tan nát. Ngươi có biết như vậy nguy hiểm lắm không? Bất cứ lúc nào ngươi cũng có thể chết? Bọn họ là người của Phượng Tiềm quốc. Tuy ta không rõ Phượng Cửu Thiên vì cái gì mà phái người tới bắt ngươi. Nhưng chỉ cần có ta ngày ngày ở bên cạnh ngươi, ta tuyệt đối không để bọn người đó đạt được mục đích!”
Hai thân hình giao triền một chỗ. Làn tóc dài của Quân Thích Ý cùng những lọn tóc ngắn hơn của Hứa Hi Diệp bất tri bất giác cuộn lấy nhau, cứ như là trời sinh ra để quấn quýt lẫn nhau vậy. Quân Thích Ý vẻ mặt thâm tình nhìn Hứa Hi Diệp.
Mũi có chút toan <chua xót..ta thấy để “toan” vẫn hay hơn>, hắn không biết Quân Thích Ý lại quan tâm hắn đến mức nguyện ý vì hắn mà chống giữ cả một mảng trời. Trong mắt hắn luôn chỉ có Thiện Ngộ, giờ phút này lại để người kia rơi vào quên lãng, chỉ để một mình bóng dáng Quân Thích Ý tồn tại trong mắt.
Thận trọng hồi tưởng lại lúc trước, lần đầu tiên nhìn thấy Quân Thích Ý, hắn quả thật đã tán thưởng người kia. Thậm chí ngay cả khi Quân Thích Ý đưa ra yêu cầu không nên có đó hắn vẫn cực kì có thiện cảm như trước. Thử nghĩ một kẻ đang giữa cuộc đọ kiếm cũng quyết không sử dụng ám chiêu tổn thương đối thủ thì có gì xấu xa? Chính là biểu hiện đáng sợ của Quân Thích Ý đối với hắn đã che mờ hai mắt Hi Diệp!
Ở Phượng Tiềm, hắn cùng Quân Thích Ý là do vương hậu hạ xuân dược. Hôm trước tại hầm rượu giữa ban ngày ban mặt, cũng là vì bản thân không thể vong tình với Thiện Ngộ nên mới say sưa. Dù cho ngày trước Quân Thích Ý không cưỡng bách hắn, cũng do chính hắn chịu không được hành hạ, mở miệng kêu cứu mới xảy ra hết thảy sự tình.
“Ta không phải Phượng Nguyệt Hi. Tên ta vốn là Hứa Hi Diệp, giống như Thiện Ngộ cũng từ thế giới bên kia tới. Lúc trước lầm nhập Phượng Tiềm Quốc, lại phát hiện bản thân cùng với Phượng Nguyệt Hi đã chết giống nhau như đúc. Vương hậu bắt được, bức bách cải trang ta thành thái tử. Bởi vì nhân sinh xa lạ, ta đành tạm thời ở lại Phượng Tiềm quốc. Mãi đến khi ngươi xuất hiện, ta đã không muốn tiếp tục chịu đựng lòng tham không đáy của vương hậu. Sự tình sau này ngươi đều đã biết.”
Hứa Hi Diệp buông xuống vẻ mặt suy nghĩ. Không nhìn thấy Quân Thích Ý, hắn lại một lần nữa nói ra sự thật chứng tỏ hắn đã bắt đầu không còn oán hận người kia. Hắn là người hiểu rõ đạo lý, tâm Quân Thích Ý đối với hắn, hắn đã sáng tỏ, chỉ là bản thân có thể dùng phần cảm tình này báo đáp hay không, ngay cả chính hắn cũng không biết.
“Hi Diệp, ta tin ngươi, ta tất cả đều tin. Lúc trước hết thảy đều do ấn tượng của ta đối với Phượng Nguyệt Hi quá kém nên mới hiểu lầm. Kỳ thật ta đã sớm tin tưởng ngươi. Ngươi cùng Thiện Ngộ nhận biết nhau, hắn lại là người từ dị giới tới, ngươi đương nhiên cũng giống hắn. Tha thứ ta, tha thứ cho sự lỗ mãng của ta. Cho ta thời gian, từ từ tiếp nhận ta.” Quân Thích Ý hận không thể mãnh liệt hôn lên môi Hứa Hi Diệp, rồi lại sợ hắn sinh khí, chỉ dám ôm và ôm người kia mà thôi.
Rõ ràng cảm nhận được Hứa Hi Diệp đã bắt đầu tháo gỡ phòng bị trong tâm. Chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ làm hắn hoan hỷ cả nửa ngày trời. Vạn nhất ngày nào đó Hi Diệp thừa nhận hắn, chỉ sợ ban đêm ngủ hắn cũng cười tỉnh.
“Ngươi tin là tốt rồi. Ta phải ngồi dậy.”
Tuy rằng ngoài miệng không còn ý tứ oán giận Quân Thích Ý nhưng trong lòng lại không quen ngủ cạnh một đại nam nhân, hắn gián tiếp hạ lệnh trục khách. Dù sao thay quần áo trước mặt Quân Thích Ý cũng là chuyện xấu hổ cực kì.
Quân Thích Ý thực cũng biết điều, xoay người nhặt quần áo trên mặt đất lên, trước mặt Hứa Hi Diệp tự nhiên mặc vào, lại quay đầu lộ ra một nụ cười tự cho rằng hết sức tiêu sái, mới lưu luyến rời đi.
Đỏ mặt, Hứa Hi Diệp nghiến răng muốn ngồi xuống, lại bởi vì hôm qua lao lực quá độ, thắt lưng thiếu điều chẳng đứng thẳng nổi. Ngay lúc hắn thống khổ dựa vào tường thở dốc, Quân Thích Ý lại xông vào, còn dẫn theo một đám người. May là có bình phong ngăn trở, nếu không Hứa Hi Diệp khẳng định chẳng còn mặt mũi nào gặp người ta.
“Nhanh lên! Để dũng <bồn tắm> xuống. Nước không nóng hoài được đâu. Nhanh! Còn không nhanh lên.”
Xuyên qua khe hở bình phong, Hứa Hi Diệp thấy rõ ràng Quân Thích Ý đang chỉ huy vài tên hạ nhân, ngay trước bình phong đặt xuống một cái đại dũng ước chừng hai người nắm tay nhau mới có thể ôm được, không ngừng đổ nước vào trong.
Đợi hết thảy được chuẩn bị thỏa đáng, Quân Thích Ý đuổi mọi người trong phòng ra, bước vào ra sau bình phong, xoay người bế Hứa Hi Diệp đang ngồi vô lực lên.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Hét lên kinh hãi, mặt Hứa Hi Diệp trắng bệt.
Thân là nam nhân, đại nam nhân một thước tám lại bị một tên dáng người xấp xỉ mình dễ dàng ôm vào trong lòng ngực là một việc xấu hổ hết sức!
“Tắm. Đêm qua ta không biết khống chế bản thân, để lại bên trong ngươi khá nhiều thứ. Phải lấy nó ra, bằng không ngươi lại bệnh nữa.” Quân Thích Ý vẻ mặt đương nhiên bế Hứa Hi Diệp tiến về phía trước, đến trước thành dũng mới buông hắn ra.
Hứa Hi Diệp thần tình đỏ bừng, kinh ngạc mở lớn miệng. Lúc này mới nhớ lại, lần đầu tiên chính do hắn không xử lý sạch sẽ nên mới sốt cao không giảm. Nghĩ đến đây, hắn nhíu mày, không chút vui vẻ nhìn cái tên đầu sỏ.
“Đừng nhìn ta như thế. Lần trước ta cũng đâu muốn bỏ mặc ngươi, là ngươi kêu ta cút mà. Sau ta hối hận vô cùng, vẫn ở bên cạnh ngươi trông chừng. Ta chẳng hiểu vì cái gì mà sau đó ngươi lại cãi nhau với ta một trận ầm ĩ. Mỗi lần tranh cãi với ngươi là lý trí ta tất cả đều biến mất, sau đó lại hối hận. Cho nên hôm nay vô luận ngươi mắng ta thế nào, ta cũng không bỏ mặc ngươi.” Trong mắt Quân Thích Ý có chút gì đó thiểm động không tên.
“Ngươi…………..” Hứa Hi Diệp trừng mắt nhìn Quân Thích Ý, chả biết nói cái gì.
Toàn thân ngâm trong dũng nước bốc đầy nhiệt khí, trước mắt bụi nước mờ mịt, hắn nhắm mắt lại hưởng thụ chút yên bình hiếm thấy này.
Có lẽ trước mặt Quân Thích Ý hắn mới thật sự là hắn. Mỗi khi Quân Thích Ý tỏ vẻ quan tâm là lúc trong lòng hắn kinh hoàng không thôi. Hắn không thể không thừa nhận dụng tâm Quân Thích Ý cực kì tốt!
Quân Thích Ý như hiểu được ý tứ của hắn, xắn tay áo lên, thân thủ cầm lấy mộc chước <cái muôi gỗ>, một chước rồi lại một chước xối thủy lên người Hứa Hi Diệp. Nhìn thân thể đầy các vết hôn xanh tím trước mắt, đầu óc không khỏi nóng lên. Hắn hung hăng nhéo mình một phát. Hi Diệp mệt nhọc đến thế, còn nghĩ tới những chuyện như vậy. Hắn ra sức duy trì lý trí, cảnh cáo bản thân không được làm mấy chuyện thương tổn Hứa Hi Diệp nữa.
Hỗn loạn, Hứa Hi Diệp không ngớt uể oải tựa vào dũng biên từ từ chìm vào giấc ngủ. Quân Thích Ý lại lo lắng hạ thân hắn không được thanh lý sạch sẽ, vội nâng cánh tay Hi Diệp lên khiến hắn tựa vào ngực mình, thân thủ đi vào huyệt động lơi lỏng kia lấy dịch thể mình lưu lại tối hôm qua ra.
“Ân……..” Hứa Hi Diệp khó chịu hừ một tiếng. Hắn thật sự quá mệt mỏi, chỉ nhíu nhíu mày liền lăn ra ngủ.
Xử lý xong hết thảy, Quân Thích Ý đầu đổ đầy mồ hôi. Nhưng hắn tuyệt nhiên không cảm thấy vất vả. Một người chưa bao giờ hầu hạ bất kì ai như hắn giờ phút này lại thấy vô cùng hạnh phúc. Chỉ cần chăm sóc được Hi Diệp, việc gì hắn cũng cam tâm tình nguyện làm.
Thủy lạnh, Quân Thích Ý dùng bạch bố <vải bố màu trắng> bọc lấy hỗn thân ẩm ướt của Hứa Hi Diệp, bế hắn trở lại giường, cẩn thận lau khô thủy tích trên người hắn như chăm sóc một hài nhi mới sinh.
Hứa Hi Diệp ngủ say không hề phòng bị để mặc hắn làm gì thì làm. Quân Thích Ý cười hài lòng. Làm xong hết thảy, hắn đứng dậy rời đi, lại phát hiện vạt áo kẹt dưới thân Hi Diệp. Hắn thử kéo ra, nào ngờ Hi Diệp đột ngột trở mình, ngay cả ống tay áo của hắn cũng bị đè lên.
Sợ động đậy sẽ làm Hi Diệp thức giấc, hắn cười cười bất đắc dĩ, nằm xuống bên cạnh Hứa Hi Diệp, vươn tay trái ra đem người kia gắt gao ôm lấy trước ngực. Hứa Hi Diệp cứ như cảm thấy được ấm áp đến gần, tự động kề sát lại. Tâm hai người tựa càng sát vào nhau.
.