*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Biên tập: Nguyệt Tận
Hoàng cung hỗn loạn, vừa lúc tạo cho kẻ khác thời cơ tốt. Một thân ảnh to lớn di chuyển rất nhanh quanh cung điện nội, thi thoảng dừng lại quan sát bốn phía, lại chợt nhảy vọt ra. Nhìn kĩ lai nhân, một thân lam đổ cẩm y ngọc bào, thần tình anh khí, hai mắt hữu thần sáng ngời, xem ra đều thuộc loại đại tướng cực kì phong độ. Người này đích thị Vương gia Quân Diệu quốc Quân Thích Ý vài năm trước vì ngôi vị hoàng đế mà cùng huynh đệ ruột thịt binh nhung tương kiến <xung đột vũ trang *__*>. Gần đây nhờ vương hậu đứng giữa hòa giải, dần dần khôi phục tình nghĩa huynh đệ ngày xưa. Hắn lần này đi sứ Phượng Tiềm quốc chỉ vì muốn tìm hiểu thực hư về thực lực nước này, phòng tai họa chưa xảy ra.
Hắn vốn không nghĩ trụ lại trong cung lâu dài nhưng tại biệt quán lại thường xuyên nghe bọn hạ nhân nhao nhao nghị luận. Âm thầm hỏi thăm thì biết đúng là thái tử hồ đồ, trong cung không ít người bị kẻ này chà đạp. Vương hậu là thứ mẫu lại cưng chiều sủng nịch thái tử từ nhỏ không chút ràng buộc. Hoàng đế lại vẻn vẹn chỉ có một con trai, sau khi trăm tuổi <chầu trời> kẻ nắm trong tay hoàng vị cư nhiên không phải điều gì bất ngờ. Nghĩ đến bộ dạng tương lai của Phượng Tiềm quốc sau này, Thích Ý không khỏi phi thường kinh ngạc.
Vì thế, hắn cố tình vào cung tìm hiểu, nhìn xem diện mạo tên thái tử phóng đãng này đến tột cùng ra sao. Hắn từ lúc vào hoàng cung Phượng Tiềm thế nào lại chưa từng gặp qua. Chẳng lẽ thật sự nhận không ra người?!
———-
Hứa Hi Diệp tới tấp đi lại trong vương cung. Tuy hết thảy mọi thứ ở đây đối với hắn đều vô cùng xa lạ, thậm chí đi quanh khắp nhiều vòng vẫn không tìm ra lối đi trong cung nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Ngày xưa khi còn là một minh tinh điện ảnh – tâm điểm chú ý của vạn người, trước mặt họ diễn xướng hắn cũng chưa từng khẩn trương căng thẳng.
Đi được một đoạn khá xa, Hứa Hi Diệp đầu đổ đầy mồ hôi chợt dừng lại suy xét. Cứ tiếp tục đi như thế nữa chỉ sợ trời tối cũng không thoát ra được. Mặc bộ y phục thị vệ này trên người kể cũng thông minh. Hắn đưa mắt nhìn xung quanh không có thái giám nào đi qua, lại nghe cây cối gần đấy xào xạc rung động.
Hắn lập tức lên tiếng trước uống trụ đối phương: “Người nào? Còn không ra mặt!”
Lá cây tiếp tục rung động, chốc lát, Quân Thích Ý từ trong bụi cây đi ra, hai tay bối ở sau người, đi đến trước mặt Hứa Hi Diệp.
Hi Diệp không lên tiếng nữa, thận trọng đánh giá Quân Thích Ý một lần từ trên xuống dưới, trong lòng thầm cân nhắc đối phương cũng không phải hạng người tốt. Nhìn y sam đẹp đẽ quý giá, thái độ bình tĩnh, tám phần là người hiển quý <người có chức tước cao>. Vì thế hắn lập tức cúi đầu hướng đối phương hành lễ.
“Ngươi là thị vệ cung nào, cả gan vô lễ với bổn vương?!” Quân Thích Ý chậm rãi bước tới, thanh âm lạnh lùng.
Hắn từ xa nhìn thấy người này không giống bọn thị vệ tán loạn xung quanh. Đây căn bản là việc của Phượng Tiềm cung, hắn không muốn quản nhiều, liền tìm cây đại thụ tạm thời ẩn trốn thân ảnh. Không nghĩ tới đối phương nhĩ thông mục minh <tai thính mắt tinh> phát hiện ra hành tung chính mình, đành xuất đầu lộ diện. Dù sao với thân phận đặc sứ Quân Diệu quốc, đối phương cũng không thể gây khó dễ gì cho hắn.
Hứa Hi Diệp nào biết tâm ý Quân Thích Ý, đành tùy tiện trả lời: “Hồi bẩm vương gia, thuộc hạ là thị vệ trong cung Thái tử”. Hắn chung quy cảm thấy nam tử trước mặt có chút quen mắt, nhưng lại không biết đã gặp qua ở đâu.
“Nga, thị vệ cung Thái tử? Sao không canh giữ ở cung của Thái tử, lại chạy đến đây đi loanh quanh?!” Quân Thích Ý nhíu đôi mày rậm, cố ý lớn tiếng trách cứ
Vừa may, hắn đang lo lắng không tìm thấy vị trí Thái tử cung, trước mắt lại xuất hiện thị vệ dẫn đường. Chỉ là tên thị vệ này kì lạ quá mức, chẳng biết có thể tin tưởng hay không.
“Thái tử đương nghỉ ngơi ở trong cung, thuộc hạ mới nhàn rỗi để rời đi”. Mồ hôi ứa ra, Hứa Hi Diệp cảm giác được sự lợi hại của đối phương, chỉ là hắn vẫn nghĩ Quân Thích Ý là vương gia Phượng Tiềm quốc nên vẫn không dám ngẩng đầu nhìn đối phương.
Trầm ngâm giây lát, Quân Thích Ý sờ sờ chiếc cằm cương nghị của mình, không hài lòng nhìn tên thị vệ từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu có chút tò mò, liền mở miệng: “Hảo, vậy ngươi ngẩng đầu lên nói cho bổn vương biết, bộ dáng thái tử đến tột cùng ra sao, phẩm chất thế nào, đối đãi hạ nhân ra làm sao?”
“Này……” Hi Diệp vừa đến Phượng Tiềm quốc đương nhiên hoàn toàn chẳng biết gì về thái tử, nhưng trước mắt thế nào cũng phải ứng phó một chút “Thái tử điện hạ nhân chính yêu dân, xem kẻ hầu hạ như thân huynh đệ….” Để che đậy thân phận đích thực của mình hắn vẫn cúi đầu như cũ, không biết hành động dị thường này lại khiến đối phương hoài nghi.
Bỗng nhiên hắn cảm thấy có chút không hợp lý. Nam tử trước mắt rõ ràng là vương gia Phượng Tiềm quốc, vì sao phải mở miệng hỏi hắn phẩm chất của thái tử? Chẳng lẽ hắn cũng không phải người của Phượng Tiềm quốc?
Lẽ nào là vương tộc của quốc gia hắn? Mang ý niệm này trong đầu, hắn ngược lại không hề khẩn trương. Chỉ cần ứng đối tự nhiên, nhất định sẽ hóa hiểm vi di !
Quân Thích Ý nhíu mày, thân thủ ngắt lời Hứa Hi Diệp “Chậm đã, ngươi nói thái tử nhân chính yêu dân?”. Theo hắn biết, thái tử Phượng Tiềm quốc cùng vị thái tử từ miệng tên thị vệ này vạn lần khác biệt.
” Đúng vậy, thái tử không chỉ nhân chính yêu dân, mỗi ngày nghe thấy kê khởi vũ đã tỉnh giấc, gian gõ canh ba mới an tẩm <đi nghỉ>, có thể nói đây là người kế vị danh quân tốt nhất.”
Càng nói càng lưu loát, Hứa Hi Diệp cơ hồ đem tất cả lời thoại ngày xưa diễn trong phim ra bối một lần. Nghĩ rằng thổi phồng như thế dễ có thể lừa dối, tranh thủ sự tín nhiệm của Quân Thích Ý. Đáng tiếc hắn cờ sai một nước, cả ván đều thua.
“Câm miệng! Ngươi cho rằng bổn vương là tiểu hài tử ba tuổi? Trong cung đều truyền nhau thuật lại thái tử ngu xuẩn vô đạo, không sênh ca (*) lại không vui thích, thế mà ngươi lại nói hắn là nhân quân <vua có lòng nhân ái>? Ngươi cuối cùng là người phương nào, còn không mau khai thật!” Quân Thích Ý giậm mạnh chân, tiến lên trảo trụ Hi Diệp để hỏi đến cùng, không nghĩ đến Hứa Hi Diệp đã phòng bị từ trước liền tránh qua một bên.
Lùi về sau vài bước, mặt Hứa Hi Diệp có chút khó coi. Hắn không nghĩ những lời nói trong lúc luống cuống ngay tức khắc đã bị vạch trần. May mắn hắn mơ hồ cảm thấy sát khí phát ra từ người đối phương nên đã sớm đề phòng, nếu không lúc này chỉ sợ hắn đã bị tống vào tù.
Nhìn quanh lúc đó, Hứa Hi Diệp chăm chú quan sát, chỉ thấy đối phương vẻ mặt anh khí, đặc biệt đôi con ngươi đen dài mảnh lộ ra vẻ khôn khéo không nói nên lời. Thật không có chút tà ác bất định.
Đang định mở miệng giải thích, chưởng phong của Quân Thích Ý đã lia đến bên tai hắn, thầm hô đó chính là một chưởng. Song chưởng của Thích Ý lại vưu như gió xoáy hướng Hi Diệp công tới.
Hứa Hi Diệp cũng không phẫn nộ, rõ ràng không rên la một tiếng, xoay chuyển thân người tránh đi một chưởng, hai tay giao nhau chắn trước ngực trực tiếp đẩy lui cổ tay của đối phương. Động tác hắn từ tốn thực tế lại mang trong đó ngũ hành bát quái ảo diệu của thời cổ đại.
Hắn may mắn từ nhỏ đi theo gia gia học mười mấy năm thái cấp, nếu không giờ phút này thật sự khó mà ứng phó.
“Hảo dạng, chúng ta lên lại!” Trước sự biến hóa bất thình thình, Quân Thích Ý vô cùng ngạc nhiên.
Vào nam ra bắc nhiều năm như vậy, trừ kẻ đứng đầu một quốc gia – đệ đệ Quân Văn Hoa của hắn, chưa từng có tên thủ hạ tài năng nào dưới trướng hắn thành thạo mấy chiêu trên. Mà nay trong hoàng cung Phượng Tiềm quốc, một gã thị vệ bình thường như thế vài chiêu tùy ý liền hóa giải thế công của hắn. Thật quá kinh ngạc, quá kì diệu!
Có lẽ chính do thân thủ kì lạ đã thu hút sự chú ý của Quân Thích Ý, hắn đối với bộ dạng Hứa Hi Diệp cũng cẩn thận quan sát.
Người này tuyệt đối đủ để được tôn xưng là khuynh quốc khuynh thành tuyệt thế nhân, hoàn toàn không giống với các nam tử bản thân từng gặp qua ngày trước. Đối phương cơ hồ cùng chính mình cao ngang hàng, chỉ hơi thấp hơn một chút. Nhân có thể nói mặt như quan ngọc, hai mắt lanh lợi, dáng người gầy mang nhã khí của văn nhân, rất hợp ý hắn!
Mấy chiêu qua đi, hay người lúc này vẫn như cũ bất phân tuyên ngang. Hai bên không khỏi dừng lại thế công, mắt hân thiệm <không hiểu a~ =___=> nhìn đối phương. Thoáng khác biệt ở chỗ trong mắt Quân Thích Ý chiếm giữ nhiều ý tứ hàm xúc hơn.
Hứa Hi Diệp thấy Quân Thích Ý không chỉ thân thủ rất cao, hơn nữa thái độ làm người lại rất quân tử. Chiêu nào chiêu nấy quang minh chính đại, không tìm chỗ mờ ám xuống tay khiến Hứa Hi Diệp tâm sinh kính ý <sự ngưỡng mộ a~>. Còn trong mắt Quân Thích Ý, người cùng hắn có thế lực ngang nhau đã hiếm thấy mà đối phương khí chất lại phi phàm, xuất thủ kì lạ. Mỗi khi hắn ra chiêu công kích lại tổng hội bị một luồng khí nhu hòa khó hiểu cản trở về. Hai người đúng là anh hùng tiếc anh hùng, nghĩ không muốn ra tay vì thế lại tiếp tục cương trì <duy trì thế phòng thủ>.
Đột nhiên xa xa truyền đến âm thanh ồn ào, Hứa Hi Diệp thầm kêu không ổn. Có lẽ vương hậu phát hiện hắn đã đào tẩu, phái người đuổi theo đến tận đây. Nơi này không nên ở lâu!
“Thất lễ, tại hạ còn việc cần phải làm, đi trước. Cáo từ!” Vội vội vàng vàng nhưng hắn vẫn không quên hướng Quân Thích Ý nói lời từ biệt, xoay người rời đi.
Quân Thích Ý cũng không cố chấp lưu người kia lại, hiểu được trong đó nhất định có sự tình gì mà hắn không biết, vì thế hắn lẳng lặng đứng tại chỗ. Bọn thị vệ lúc này chạy đến, nhìn thấy hắn liền quỳ trên mặt đất hành lễ.
Vương hậu sau đó cũng giá lâm. Nhìn thấy vẻ mặt Quân Thích Ý nhàn hạ thoải mái cũng không mở miệng hỏi có liên quan gì đến hành tung Hứa Hi Diệp, chỉ lãnh đạm chào hỏi, liền mang theo mọi người rời đi.
Ở rất xa, Quân Thích Ý tựa vào cây đại thụ bên cạnh, thản nhiên cười, nhớ lại tình huống vừa rồi. Đối tên thị vệ lai lịch khả nghi kia đầy hứng thú, hắn có dự cảm trong tương lai không xa, bọn họ sẽ còn gặp lại.
Hứa Hi Diệp chạy tới chạy lui lung tung trong cung, rốt cuộc tìm được một cánh cửa lớn đều màu đỏ. Hắn trong lòng tràn đầy vui mừng. Trong nháy mắt thủ chạm vào cánh cửa kia, mấy tia ngân quang dài lập lòe đặt trên cổ hắn, hàn khí bức người.
Hắn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng đứng một loạt thị vệ mặt vô biểu tình nhìn hắn. Thị vệ nâng phượng loan lên dần hiện ra một bóng dáng hoa lệ, hiển nhiên là vương hậu đại giá.
“Người đâu, còn không đưa thái tử về cung” Vương hậu mị nhãn nhíu lại, lạnh lùng ra lệnh.
Người đang đứng dưới mái hiên không thể cúi đầu, đao đều đã đặt trên cổ, nếu tái phản kháng há chẳng phải đầu rơi xuống đất. Hứa Hi Diệp cắn chặt răng ——– lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu (**). Ảm đạm buông thỏng tay, Hi Diệp ngoan ngoãn đi theo phượng loan của vương hậu
———————————————————
(*) Sênh: nhạc khí cổ làm bằng hai thỏi gỗ cứng dùng để điểm nhịp
Trong “Chinh phụ ngâm” có đề cập tới nhạc cụ này:
“Gõ sênh ngọc mấy hồi không tiếng,
Ôm đàn tranh mấy phím rời tay.”
Ý của “sênh ca” ở trên có lẽ là ca hát trong triều đình ngày xưa để vua chúa cùng quan lại thưởng thức.
(**) Lưu đắc thanh sơn tại, bất phạ một sài thiêu: Thân lưu tại non xanh, sợ chi không củi đốt